Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 39

Khi Hoắc Diễm đến Tử Ngọc Sơn Trang, quản gia đang lo lắng chờ ở ngoài cửa.

"Tổng giám đốc Hoắc, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Cậu ba nhà chúng tôi mấy ngày rồi không ăn uống gì cả, cậu ấy cứ nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa-"

"Tôi biết rồi." Hoắc Diễm vừa nói vừa gõ cửa phòng ngủ của Từ Lan Đình.

Bên trong không có một chút động tĩnh nào.

Khương Du cũng đứng trước cửa phòng, vẻ mặt lo lắng đập cửa: "Từ Lan Đình, rốt cuộc con làm sao vậy?"

Bà biết Từ Lan Đình đã lún sâu rồi, nhưng không ngờ lại có thể sâu đến mức này.

Bà không thể nào tưởng tượng được người nắm quyền nhà họ Từ mà mình một tay bồi dưỡng, có một ngày lại sẽ vứt bỏ cả gia tộc chỉ vì một tình nhân nhỏ bé!

"Từ Lan Đình, con thật sự muốn vì một thằng nhóc ranh mà từ bỏ sự nghiệp bao nhiêu năm nay của mình sao? Con có biết nhà họ Từ bây giờ đã rối tung thành cái dạng gì rồi không-"

"Dì à." Hoắc Diễm ngăn Khương Du oán trách, "Dì tránh mặt một lát, để con."

Nói xong, Hoắc Diễm huých mạnh vào cửa, ổ khóa theo đó mà rung lên.

"Từ Lan Đình, lát nữa tôi phá cửa ra mà cậu dám động tay động chân với tôi, thì tôi sẽ tiếp đón cậu đến cùng." Hoắc Diễm vừa nói, vừa hung hăng đạp vào cửa thêm một cái nữa.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp đổ, ổ khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay chuyển.

Ngay khi cửa vừa mở ra, Hoắc Diễm gần như tưởng mình đã nhìn lầm.

Hắn chưa từng thấy Từ Lan Đình chật vật đến vậy. Trong mắt người đàn ông không còn vẻ hăng hái như trước, dưới mắt là quầng thâm rõ rệt - mới chỉ mấy tháng không gặp mà Từ Lan Đình đã gầy đến mức không ra hình người, cả người tiều tụy.

"Cậu," Hoắc Diễm nhất thời không biết phải nói gì, hắn vốn không giỏi ăn nói, lại càng không giỏi an ủi người khác, "Mẹ nó cậu..."

Từ Lan Đình khẽ tránh ra cho người vào phòng.

Vừa vào cửa, Hoắc Diễm mới phát hiện nơi này dường như không phải là phòng ngủ chính của Từ Lan Đình, trong phòng ấm áp đến lạ thường, tông màu vàng sáng cũng không phải phong cách thường ngày của hắn.

Từ Lan Đình tuy tiều tụy đến mức không ra hình người, nhưng vẫn chưa đến mức sụp đổ mất trí như Hoắc Diễm tưởng tượng.

Từ Lan Đình chậm rãi đi đến bên bàn, rót cho hắn một ly nước: "Hôm nay cậu đúng lúc thật."

Hoắc Diễm nhìn dáng vẻ bình tĩnh kỳ lạ của Từ Lan Đình, nói: "Từ Lan Đình, cậu có chắc là không sao chứ?"

"Tôi thì có chuyện gì được." Từ Lan Đình nhẹ nhàng đặt ấm nước xuống, nở một nụ cười nhạt, "Cũng đâu có chết được."

"Cậu-"

"Được rồi, tôi không sao đâu." Từ Lan Đình ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, tư thế cũng xem như thoải mái.

Nhưng những lời hắn nói ra lại không hề thoải mái chút nào: "Có một chuyện, cậu phải giúp tôi."

Hoắc Diễm: " Chuyện Trần Trúc?"

"Ừ." Vừa nhắc đến Trần Trúc, lòng người đàn ông lại thắt lại. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi để mắt đến em ấy."

Hoắc Diễm nhíu mày thật chặt: "Từ Lan Đình, cậu có thể bình tĩnh một chút được không?"

"Không phải." Từ Lan Đình khẽ nói, "Tôi chỉ muốn nhờ cậu trông nom em ấy an toàn mà thôi. Bây giờ em ấy một mình cô đơn ở nước ngoài, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì... Tôi chỉ là, muốn nhờ cậu đảm bảo em ấy vẫn ổn, không bị thương, không bị bệnh, không gặp phải khó khăn nào quá lớn."

Hoắc Diễm: "Thứ nhất, cậu ta là người trưởng thành, hơn nữa tôi thấy tính cách cậu ấy không phải là người sợ khổ; thứ hai, tại sao cậu không tự mình làm những việc này?"

"Ừm, tôi biết chứ." Từ Lan Đình liếc nhìn Hoắc Diễm một cái, "Nhưng không buông được thì chính là không buông được, cậu chắc cũng hiểu rất rõ điều này."

Hoắc Diễm khựng lại, không nói gì cả.

Từ Lan Đình tiếp tục nói: "Tôi không thể đi quấy rầy em ấy nữa..." Vừa nói, hắn vừa cảm thấy đầu âm ỉ đau, nỗi bứt rứt trong lòng gần như muốn nhấn chìm hắn, "Tôi không thể."

Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, thở dài: "Tôi không thể đi tìm em ấy nữa, tôi phải biến mất khỏi thế giới của em ấy..."

"Cho nên," Từ Lan Đình ngước mắt, đáy mắt là một mảnh chết lặng, "Hoắc Diễm, cậu giúp tôi."

"Được." Hoắc Diễm đồng ý.

Từ Lan Đình trịnh trọng nói: "Cho dù có một ngày tôi kề dao vào cổ cậu, cậu cũng đừng nói cho tôi biết tung tích của em ấy."

Giọng nói của người đàn ông tuyệt vọng và bất lực: "Coi như tôi xin cậu."

Hắn chỉ có thể chặt đứt tất cả những mối liên hệ của mình, nhốt con mãnh thú tham lam không chịu khuất phục lại - phải nhốt chính mình lại, thì Trần Trúc mới an toàn.

Hoắc Diễm nhìn bộ dạng này của Từ Lan Đình, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi. Còn nữa, chuyện nhà họ Từ cậu còn định quản không?"

Nhắc đến nhà họ Từ, trong mắt Từ Lan Đình cuối cùng cũng lộ ra một chút hung hãn: "Đương nhiên."

Đúng lúc hắn không có chỗ để giải tỏa u uất trong lòng mình.

Trước mắt, Từ Lan Đình dự định sẽ lấy mấy lão già lố nhố kia ra để phân tán sự chú ý của mình.

Trong tháng tiếp theo, Từ Lan Đình nhanh chóng giải quyết mấy người trong công ty đã liên danh đòi tổ chức cuộc họp cổ đông.

Hắn một bên trừng trị những kẻ có ý đồ phản bội, một bên giết gà dọa khỉ, vỗ về những kẻ dao động không có lập trường, khiến cấp cao trong nội bộ công ty không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhưng việc Từ Vĩnh Liên bị đưa vào tù đã gây ra quá nhiều ồn ào, gần như trở thành một vụ bê bối của gia tộc.

Ông Từ bị tức đến nhập viện, cổ phiếu nhà họ Từ cũng lao dốc không phanh.

Nhưng rất nhanh, Từ Lan Đình không màng đến ý nguyện của ông Từ mà dứt khoát cắt đứt quan hệ của nhà họ Từ với Từ Vĩnh Liên.

Một bài báo có thể gọi là "đại nghĩa diệt thân" nhanh chóng xuất hiện trước công chúng.

Từ Lan Đình thậm chí còn thẳng thắn trong buổi phỏng vấn, thừa nhận chính mình đã đích thân đưa Từ Vĩnh Liên vào tù.

"Bất cứ ai vi phạm pháp luật và các quy định của quốc gia đều phải chịu sự trừng phạt tương ứng. Không ai có thể đứng ngoài vòng pháp luật."

Ngày hôm sau, giới doanh nghiệp xôn xao, dư luận sôi sục, cổ phiếu nhà họ Từ cuối cùng cũng ngừng lao dốc.

Từ Lan Đình dùng sức mình để cứu vãn tình hình, kéo nhà họ Từ từ bờ vực nguy hiểm trở về.

Không chỉ vậy, hắn còn dùng những lời lẽ khéo léo thuyết phục ông Từ, nửa uy h**p nửa an ủi, khiến ông từ bỏ việc kháng cáo trong vụ của Từ Vĩnh Liên.

Từ Lan Đình dường như sinh ra đã giỏi thu phục lòng người, dẫn dắt dư luận. Trong một tháng ngắn ngủi, một cơn bão không hề nhỏ cũng dần lắng xuống.

Tất cả dường như đã trở về đúng quỹ đạo.

Chỉ là, không một ai biết, vị đại gia toan tính chu toàn, giỏi ăn nói của Từ Thị vào ban ngày, lại sẽ ôm một chiếc chăn cũ kỹ vào đêm khuya, mất ngủ hàng đêm.

Không một ai biết, người nắm quyền mạnh mẽ của Từ Thị luôn lái xe đến một khu nhà cũ nát vào đêm khuya, đêm này qua đêm khác chìm đắm trong đau khổ.

Hết lần này đến lần khác tự tìm đau thương trong hồi ức.

"Thật sao?" Trần Trúc khom người thu mình trong trạm điện thoại, nghe Phương Húc miêu tả lại động tĩnh của nhà họ Từ trong những ngày này, "Từ Lan Đình, thật sự định buông tha cho tôi rồi sao?"

Phương Húc cũng có chút bất ngờ, nhưng cậu ta đã tra xét cẩn thận, chắc chắn rằng Từ Lan Đình không còn ý định ra nước ngoài tìm Trần Trúc nữa.

Đến cả những tai mắt mà Từ Lan Đình sắp xếp ở gần nhà họ, mấy ngày nay cũng không còn thấy xuất hiện nữa.

"Nhưng vì sự an toàn của cậu, cậu vẫn đừng nên về vội nhé." Phương Húc nói, "Ai biết được đó không phải là kế... kế hoãn binh gì đó của thằng cha cáo già kia chứ?"

Nói chuyện với Phương Húc lúc nào cũng khiến Trần Trúc mỉm cười. Cậu nghe Phương Húc lắp ba lắp bắp dùng thành ngữ, khẽ cười: "Ừm, tôi biết rồi."

Trần Trúc nói: "Ông nội và mọi người đều khỏe cả chứ?"

Phương Húc vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây mà. Chỉ là thầy cô trong trường... cậu biết thầy chủ nhiệm lớp mình không? Bình thường trông cũng dữ dằn đấy, nghe nói cậu không học đại học thì mấy lần liên tục chạy đến phòng giáo dục yêu cầu bảo lưu học bạ cho cậu, còn có cả hiệu trưởng nữa, nghĩ đủ mọi cách để bảo lưu cho cậu-"

Không hiểu sao mũi bỗng cay cay, Trần Trúc hít hít mũi: "Cảm ơn cậu."

Kết thúc cuộc gọi, Trần Trúc chậm rãi bước đi trên con phố vắng vẻ ở Melbourne.

Trước mắt đều là những gương mặt xa lạ, bên tai đều là những ngôn ngữ cậu chỉ nghe hiểu được một nửa, những nền văn hóa khác nhau cũng khiến cậu có chút không quen.

Nhưng Trần Trúc không dừng bước. Sau lưng cậu còn có người nhà, có thầy cô, có bạn bè, có quá nhiều động lực để cậu tiến về phía trước.

Vé máy bay đến quốc gia tiếp theo cậu đã mua xong. Không còn Từ Lan Đình gây trở ngại, bước chân của Trần Trúc càng thêm kiên định.

Cậu sinh ra trên mảnh đất cằn cỗi, đã sớm quen với việc hấp thụ chất dinh dưỡng từ trong nghịch cảnh để nỗ lực trưởng thành. Cho nên, đối với tương lai bất định, thì Trần Trúc không có lo lắng bất an gì.

Thậm chí, cậu còn tràn đầy ý chí và mong chờ.

Đúng như những gì Trần Văn Quốc đã dạy cậu, chỉ cần biết con đường mình đã đi, biết cội nguồn của mình ở đâu thì sẽ không lạc lối trong nghịch cảnh, mà có thể kiên định đi về phía tương lai của mình.

Đêm đến, chủ vườn trái cây tổ chức một bữa tiệc tối để chiêu đãi những người đã vất vả hai tháng trời.

Trần Trúc cũng thả lỏng bản thân hơn bao giờ hết. Cậu ngồi giữa đám đông nhộn nhịp, nước ép trái cây mát lạnh, thịt nướng thơm lừng, âm nhạc du dương, tất cả đều khiến người ta vui vẻ.

Đương nhiên, còn có cả cậu bé tóc vàng nhiệt tình.

Cho dù sắp phải chia tay, Diệp Hi vẫn cười rất rạng rỡ. Cậu ta ôm từng người một, cái miệng ngọt ngào khiến chủ vườn cười không ngậm được miệng.

"Summer, cậu đúng là cây hài mà!" Chủ vườn cười nói, mặt mày rạng rỡ vì được dỗ vui vẻ.

"Đó là vinh hạnh của tôi." Diệp Hi vừa nói, vừa cúi người hành lễ theo kiểu quý ông, khiến tất cả mọi người đều cười ha ha.

Không khí lập tức nóng lên, không ít người bắt đầu rủ nhau khiêu vũ.

Nhìn đám đông nhộn nhịp, Trần Trúc mỉm cười.

Thật sự thì cậu cũng rất thích Diệp Hi. Vừa năng động, vừa rạng rỡ, vừa cởi mở lại hào phóng, khi cười lên trông rất có sức hút, dường như có thể xua tan tất cả những u ám.

Ở cùng Diệp Hi, Trần Trúc luôn cảm nhận được niềm vui chưa từng có.

Cho dù đôi khi cậu ấy sẽ gây ra vài rắc rối nhỏ dở khóc dở cười, Trần Trúc vẫn rất thích người bạn này.

Sau khi ôm hết tất cả mọi người, Diệp Hi tai đỏ lên. Cậu ta đi đến bên cạnh Trần Trúc, nhỏ giọng nói: "Trần Trúc, đến lượt chúng ta ôm rồi."

Trần Trúc đứng dậy, vốn định ôm nhẹ cậu bạn đáng yêu này, không ngờ lại bị đôi tay cường tráng kia ôm chặt vào lòng.

Hình như, hình như... mấy cái ôm của Diệp Hi khi nãy không phải thế này...

Trần Trúc vùng vẫy. Thông qua lớp vải mỏng manh, Trần Trúc có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhiệt độ ấm nóng trên người Diệp Hi.

"Diệp Hi?" Trần Trúc phát hiện ra sự im lặng bất thường của cậu ta, có chút khó hiểu.

Một lúc sau, Trần Trúc cảm nhận được trên vai mìnhẩm ướt.

Cậu nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nức nở của Diệp Hi: "Anh ơi, em không nỡ xa anh."

-

Bình Luận (0)
Comment