Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 68

Hoắc Diễm bị Từ Lan Đình đuổi ra ngoài, hắn ta quay đầu lại, nhìn dáng vẻ người đàn ông vội vàng tìm dao cạo râu mà bỗng thấy buồn cười.

Từ Lan Đình có thuốc chữa rồi, Hoắc Diễm cảm thán, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhỉ.

Vừa chạy xe ra ngoài không bao lâu thì Hoắc Diễm gặp Trần Trúc trên đường.

Nhiều năm không gặp, Trần Trúc ngoài cao lớn hơn một chút ra, dường như cũng không có gì thay đổi cả.

Khác xa với những gì Từ Lan Đình miêu tả là "tội nghiệp", "không biết đã chịu bao nhiêu gian khổ", "gầy đi rất nhiều", "cả người toàn là vết thương".

Hoắc Diễm thò đầu ra khỏi xe, chào Trần Trúc một tiếng.

"Chào anh." Trần Trúc chào lại, cậu luôn nhẹ nhàng lịch sự với tất cả mọi người, chỉ trừ lúc đối mặt với Từ Lan Đình thôi.

Hoắc Diễm: "Lâu rồi không gặp." Hắn lại nhìn Trần Trúc lần nữa, thực sự không cảm thấy có gì thay đổi.

Hoắc Diễm lại không giỏi xã giao, nói ra được câu này đã là giỏi lắm rồi.

Còn Trần Trúc lại rất bình tĩnh, cậu giơ giơ thứ trong tay, "Xin phép, tôi đi trước đây."

"Ừ." Hoắc Diễm quay trở lại trong xe. Một lát sau, hắn nghi ngờ nghĩ, vừa rồi thứ trong tay Trần Trúc là thuốc bổ não an thần sao?

...

Thuốc bổ não an thần, sữa óc chó... còn có một giỏ trứng gà ta.

Từ Lan Đình nheo mắt, nghiêng người, "Vào ngồi đi."

Trần Trúc đặt "quà" lên bàn, nhưng cậu không ngồi, "Tôi đến để nói tiếng cảm ơn với anh. Mấy quả trứng gà ta này giàu dinh dưỡng lắm, bồi bổ cho anh."

"Ừm." Từ Lan Đình lại chỉ im lặng nhìn cậu, "Cảm ơn."

Trần Trúc đặt đồ xuống, cũng không định ở lại lâu, "Dù sao thì, cảm ơn tài liệu mà anh đã cung cấp." Tài liệu nội bộ mà Từ Lan Đình đưa cậu là một lưỡi dao sắc bén để cắt đứt Từ Vĩnh Liên và Trương Thốn Quang.

Trần Trúc nhận được Từ Lan Đình giúp đỡ, cậu không có lý do gì lại tỏ thái độ lạnh nhạt cả. Cậu dịu giọng nói, "Thực sự rất cảm ơn, tôi cũng thay mặt nhân dân huyện nghèo Quý Châu cảm ơn anh."

Đột nhiên, người đàn ông đến gần, đầu ngón tay lạnh lẽo đè lên môi Trần Trúc.

Ngón tay của Từ Lan Đình vẫn còn vương hơi lạnh của nước, nhẹ nhàng ấn lên môi Trần Trúc, mang theo chút mát lạnh.

"A Trúc." Từ Lan Đình nói, "Anh không có hoài bão lớn lao như em. Anh chẳng qua chỉ là kẻ tư bản ích kỷ, em và anh là đang giao dịch."

Mắt người đàn ông hơi cong lên, như các vì sao lấp lánh.

"A Trúc, em đã cảm ơn anh rồi, không phải sao."

Nụ hôn lạnh lẽo cách một lớp kính đó...

Trần Trúc lùi lại một chút, nghiêng đầu.

Hôm đó, hôm đó chẳng qua là cậu bị Từ Lan Đình cố ý dụ dỗ, lại thêm lòng trắc ẩn đã âm ỉ nhiều năm...

Trần Trúc tự nhủ, mình không thể lại bị con hồ ly này dụ dỗ được.

"Tôi còn có việc-" Trần Trúc cảm thấy vành tai bị khẽ nhéo một cái, sau đó, hơi thở của Từ Lan Đình từ từ đến gần.

"Đã đến rồi mà." Từ Lan Đình từ phía sau, không xa không gần áp sát cậu, "Ở lại với anh."

Hắn rõ ràng không chạm vào cậu, nhưng Trần Trúc lại cảm thấy cả người đều là dấu vết do ánh mắt người đàn ông lướt qua.

"Tổng giám đốc Từ, xin lỗi tôi còn có việc."

Từ Lan Đình cười khẩy một tiếng, "Tổng giám đốc Từ?" Hắn ôm cánh tay, nghiêng người đứng ở cửa để chặn đường đi của Trần Trúc.

"Bây giờ anh đã không còn là tổng giám đốc của Từ thị nữa." Từ Lan Đình rũ mắt xuống, có chút đáng thương, "A Trúc, anh không còn gì cả."

Hắn cúi người, đến gần hơn một chút, "Ở lại với anh, được không em?"

-

Máy pha cà phê chạy ầm ĩ, Từ Lan Đình quay lưng về phía Trần Trúc, đường nét dưới áo sơ mi thon gọn ở eo hắn, đôi chân dài tùy ý chống dưới ghế cao, tư thế cũng rất nhàn nhã.

Chẳng có vẻ gì là thảm hại vì mất quyền lực, vô cùng thảnh thơi.

"Anh vừa nói, anh đã không còn là tổng giám đốc của Từ thị." Trần Trúc cau mày, "Từ Vĩnh Liên đã nhậm chức rồi sao?"

Từ Lan Đình thản nhiên nói: "Ừm." Hắn dường như hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Từ thị, chỉ một lòng một dạ xay hạt cà phê.

"Nhưng, còn cấp dưới của anh thì sao?" Trần Trúc nhớ rõ, gốc rễ của Từ Lan Đình ở Từ thị rất sâu, người bình thường thì không thể lay chuyển được hắn.

Trừ khi... là do chính bản thân hắn nhường quyền.

"Cách chức thì cách chức, bỏ chạy thì bỏ chạy." Từ Lan Đình không hề quan tâm, động tác trên tay dịu dàng và chậm rãi, "A Trúc, em thích ngọt hơn, hay đắng hơn?"

Trần Trúc vốn chẳng có tâm trạng gì, tùy ý đáp một câu, lại hỏi: "Vậy sau này anh tính sao? Cứ như vậy giao Từ thị cho Từ Vĩnh Liên à?"

Từ thị đối với Từ Lan Đình quan trọng như thế nào, Trần Trúc đã hiểu rất rõ từ nhiều năm trước.

Người đàn ông này vì Từ thị mà hao tâm tổn trí, bày mưu tính kế. Trần Trúc đã từng tận mắt chứng kiến Từ Lan Đình vì một dự án mà cả tuần chỉ ngủ được ba tiếng.

Đương nhiên Trần Trúc cũng hiểu rõ, Từ Lan Đình có thể hy sinh tất cả vì Từ thị.

Hắn thậm chí còn đặt bản thân mình sau cả Từ thị, vì vậy Trần Trúc mới không hiểu nổi, tại sao hắn lại từ bỏ dễ dàng như vậy.

Trần Trúc bỗng nhớ lại đêm "phán quyết" ba năm trước.

Trần Trúc lúc đó nhẫn tâm lên án Từ Lan Đình là một gã khốn không từ thủ đoạn, không xứng đứng bên cạnh mình-sau đó, Từ Lan Đình đã về nước, nhượng quyền, hầu tòa.

Ba năm qua, Từ Lan Đình hầu như chỉ ở trong trại tạm giam.

Trần Trúc nghiến răng, cậu tự nhủ rằng mình đừng nghĩ nhiều.

Nhưng hành động của Từ Lan Đình thực sự quá bất hợp lý, cậu không thể không nghĩ nhiều, "Từ Lan Đình, anh làm vậy là có ý gì."

Bàn tay người đàn ông khựng lại, sau đó cười nhạt, "A Trúc, em có biết, ngày anh về nước, vừa xuống máy bay thì việc đầu tiên anh làm là gì không?"

"Làm gì..."

Từ Lan Đình quay người lại, nhìn Trần Trúc thật sâu, "Chính là mua vé máy bay trở lại."

Người đàn ông chậm rãi và thong thả đổ bột cà phê đã xay vào bình, đáy mắt là sự tĩnh lặng chết chóc.

"Lúc đó anh chỉ có một ý định duy nhất, chính là quay lại..." Từ Lan Đình rũ mắt xuống, dưới đáy mắt sóng ngầm cuồn cuộn, "Bắt em lại, giam cầm em."

"Anh," Trần Trúc cau mày, "Từ Lan Đình..."

Từ Lan Đình cười l**m môi, "Ngay tại thị trấn Carmel, nơi đó có những con phố và phong cảnh mà em thích, em sẽ bớt giận hơn một chút-có lẽ vậy.
Em sẽ bị anh nhốt trong biệt thự ven biển, chúng ta sẽ thấy nhau ngày ngày đêm đêm, em không thể trốn thoát được đâu..."

Máy pha cà phê ngừng hoạt động, cà phê thơm nồng từ từ chảy ra.

Từ Lan Đình thêm sữa đặc vào cốc, vẻ mặt bình tĩnh, "Anh sẽ trói tay chân em lại, rồi ấn em ở các góc khác nhau trong phòng-đương nhiên, còn có cửa sổ sát đất mà anh thích nhất, nhìn được ra biển..."

"Đủ rồi." Trần Trúc thật sự không thể tin nổi những gì mình nghe được, cậu không hiểu, Từ Lan Đình làm sao có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để thốt ra những chuyện hoang đường như thế.

Như thể là người đàn ông đã tưởng tượng vô số lần trong đầu vậy.

Từ Lan Đình cười, đưa ly cà phê nóng hổi cho Trần Trúc.

"Sao vậy, sợ rồi à?" Người đàn ông nhìn cậu, cong môi cười, "Cho nên, em đừng hỏi nữa."

Hắn đến gần hơn, hơi thở lạnh lẽo từng tấc xâm chiếm Trần Trúc.

"A Trúc, đừng có cố gắng nhìn trộm linh hồn quỷ dữ." Từ Lan Đình nheo mắt, thở dài, "Em sẽ không muốn biết đâu."

Hắn nói: "Anh không có gì đáng thương cả, càng không lương thiện như những gì em tưởng tượng." Từ Lan Đình đến gần cổ Trần Trúc, như thể giây tiếp theo sẽ cắn xuống nơi đó.

"Mỗi một vẻ dịu dàng và lương thiện mà anh thể hiện ra với thế gian này, đều là vì muốn đến gần em đấy."

Ác quỷ sao có thể yêu thế gian này chứ?

Hắn chẳng qua, chỉ là yêu một người nào đó trên thế gian này mà thôi.

Trần Trúc đặt cốc xuống, mím môi.

A Trúc không vui rồi... Lông mày Từ Lan Đình cau lại, hắn có thể bắt được chính xác cảm xúc của Trần Trúc từ mỗi một biểu cảm nhỏ nhất của cậu.

Ừ nhỉ... Những suy nghĩ đen tối và cố chấp như vậy, ai nghe xong cũng sẽ không vui mà.

Huống chi, A Trúc vốn đã ghét bỏ hắn rồi.

Trần Trúc lạnh lùng nói: "Từ Lan Đình, anh đừng có nói với tôi cả đống lời như vậy. Cũng không cần phải nói cho tôi biết anh máu lạnh, vô tình đến mức nào." Cậu không ngờ rằng Từ Lan Đình sẽ thẳng thắn phơi bày mặt ác sâu thẳm nhất trong lòng trước mặt mình.

Người đàn ông không còn giăng lên lớp vỏ giả tạo, cũng không còn duy trì vẻ ngoài lịch lãm nữa.

Từ Lan Đình gần như tàn nhẫn xé toạc lớp mặt nạ của mình, hắn ép buộc bản thân, lộ ra móng vuốt sắc nhọn và nội tâm âm u trước mặt Trần Trúc.

Chiếc mặt nạ mà Từ Lan Đình đeo trên mặt hơn hai mươi năm, cứ như vậy bị chính hắn tháo xuống, giẫm nát.

Từ Lan Đình ác liệt, âm u, cùng linh hồn đen tối và tuyệt vọng của hắn đều phơi bày trước mắt Trần Trúc, không chút che đậy nào cả.

Từ Lan Đình dường như cố ý né tránh thái độ của Trần Trúc, khi Trần Trúc lên tiếng thì hắn liền cúi đầu khuấy đường trong cà phê.

Dường như không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của cậu,

Hắn tự hành hạ bản thân mà vứt bỏ toàn bộ lớp ngụy trang, hắn tra tấn bản thân mình, chỉ vì muốn thực hiện lời nói năm đó, hắn muốn đường đường chính chính đứng trước mặt Trần Trúc.

Trần Trúc nhìn lông mi dài thẳng rũ xuống của Từ Lan Đình, cậu không nhìn rõ cảm xúc dưới đáy mắt Từ Lan Đình, nhưng cậu như thể lại nhìn thấy ngày hôm ấy, thấy ánh mắt đỏ hoe, tuyệt vọng của người đàn ông.

"Từ Lan Đình." Trần Trúc đặt cốc xuống, trên mặt bàn phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, "Anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi."

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó, từ từ ngẩng mắt lên.

Đôi mắt của Từ Lan Đình vẫn đẹp như chứa đựng cả bầu trời sao.

Nhưng, không còn vẻ xảo quyệt khoái chí như trước đây nữa.

Vậy mà vẫn khiến người ta khó có thể nhìn thấu.

"Anh muốn," Trần Trúc dừng lại một chút, nói, "Anh muốn đứng bên cạnh tôi sao?"

Từ Lan Đình nhìn cậu, không nói gì cả.

"Người tôi cần, là một người mạnh mẽ, có thể sánh vai cùng tôi." Trần Trúc nói, "Nếu, anh muốn-"

Trần Trúc còn chưa nói xong đã bị Từ Lan Đình đè xuống.

Tiếp đó là nụ hôn nóng bỏng đến nghẹt thở, điên cuồng, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi Trần Trúc.

Trần Trúc không kịp phòng bị, đột nhiên bị đè xuống, hai tay cậu cũng bị Từ Lan Đình giữ chặt, cằm bị nâng lên và ép phải tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ như bão táp của hắn.

"Trần Trúc." Từ Lan Đình ngược sáng, ánh mắt đen đến đáng sợ, "Tại sao em lại đồng cảm với một thằng khốn chứ."

"Em có biết, khoảnh khắc em bước vào cửa có nghĩa là gì không..."

Em có biết, dáng vẻ không chút phòng bị nào của em, nguy hiểm đến mức nào không?

Em có biết, bước một chân vào lãnh địa của con sói gian ác đã thèm khát em nhiều năm, hậu quả là gì không?

Trần Trúc bị giam cầm trong nụ hôn gần như nghẹt thở, cậu cảm nhận được Từ Lan Đình nguy hiểm và đáng sợ cỡ nào.

"Em xem, đây chính là kết cục của việc trêu chọc sói ác đấy." Từ Lan Đình lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cắn mạnh vào môi Trần Trúc rồi thỏa thích chiếm đoạt tất cả những gì mà hắn muốn.

A Trúc, anh chính là thối nát như vậy đấy, mục rữa đến tận xương tủy.

Chỉ có khoét bỏ xương máu tội lỗi này, anh mới có thể trong sạch đứng trước mặt em.

Nhưng, trước đó...

Từ Lan Đình điên cuồng hôn cậu, nỗi nhớ nhung vỡ òa đều hóa thành dây dưa giữa môi và răng.

Hắn như rắn độc quấn chặt lấy Trần Trúc, không chịu buông tha cậu dù chỉ một tấc.

"Từ Lan Đình..." Ngón tay thon dài của Trần Trúc bất lực, yếu ớt ấn trên vai người đàn ông, "Đừng như vậy."

Cậu ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Từ Lan Đình, "Đừng như vậy mà."

Môi Trần Trúc đã rỉ ra tia máu, đuôi mắt cũng bị k*ch th*ch đến đỏ hoe.

Từ Lan Đình cúi đầu, nhìn cậu thật sâu, dùng chóp mũi của mình khẽ cọ vào chóp mũi Trần Trúc.

Trần Trúc quá sạch sẽ, quá thuần khiết.

Cậu đương nhiên sẽ không hiểu, khi Từ Lan Đình ngồi đối diện với cậu, trong đầu hắn mỗi giây mỗi phút đều bắt nạt cậu.

Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của cậu, đã sớm bị xé nát vô số lần trong mắt Từ Lan Đình.

Vì vậy, khi Trần Trúc dùng đôi mắt sạch sẽ như vậy nhìn qua, lý trí của Từ Lan Đình căng thẳng tột độ.

Từ Lan Đình: "Cục cưng, em đừng nhìn anh với ánh mắt này."

Từ Lan Đình giơ tay che đi đôi mắt sạch sẽ của Trần Trúc, hắn run rẩy, hôn lên đôi môi đỏ như son đó.

Cứ như vậy thì chỉ khiến anh càng muốn tàn nhẫn, tùy ý khi dễ em mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment