Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 77

Không biết mưa lớn đã ngừng từ lúc nào, nhưng gió lớn vẫn gào thét trong thung lũng như tiếng quỷ khóc.

Người trong lòng có chút run rẩy, Từ Lan Đình ôm chặt em, khẽ gọi: "A Trúc?"

"Ư..." Trần Trúc nhíu chặt mày, đau đến nỗi không nói nên lời.

"A Trúc, lạnh không em?" Từ Lan Đình tìm được một căn nhà tranh có thể miễn cưỡng che gió, nói đúng hơn nó chỉ là một mái tranh còn sót lại sau khi bị gió lớn quét qua.

Từ Lan Đình quay lưng về phía gió để chắn gió bên ngoài, rồi lại ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa.

Có mái che, gió núi hoành hành cũng không còn buốt giá như vậy.

Nhưng Trần Trúc vẫn run rẩy nhè nhẹ, cho dù Từ Lan Đình có ôm chặt đến đâu thì nhiệt độ trên người cậu vẫn càng ngày càng thấp.

Bởi vì vết thương trên chân Trần Trúc vẫn không ngừng rỉ máu.

Vết thương trên chân cậu không phải là vết cắt, mà là vết thương xuyên thấu trí mạng, lại còn ngâm trong nước lâu như vậy, nếu chân không bị phế đã là ông trời có mắt rồi.

Từ Lan Đình muốn buộc chặt vết thương cho Trần Trúc, nhưng hắn vừa giơ tay chạm vào vết thương của Trần Trúc thì tiếng kêu đau đớn khe khẽ của cậu như một con dao nhỏ đâm thẳng vào cổ tay Từ Lan Đình, khiến hắn không cách nào xuống tay được.

Cảm giác đau đớn tột cùng dày vò Trần Trúc, cũng dày vò Từ Lan Đình.

"A Trúc?" Từ Lan Đình nắm chặt bàn tay ngày càng lạnh của Trần Trúc, hà hơi, "A Trúc..."

Trần Trúc nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cảm giác đau đớn dần dần tê dại, cậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể nhịn được mà run lấy bẩy.

Răng run cầm cập, Trần Trúc không thể nói được một chữ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Từ Lan Đình một cái.

Đôi mắt của Trần Trúc vốn dĩ xinh đẹp và trong veo như vậy, giống như ngọc thạch ngâm trong nước trong hàng ngàn năm, nhưng nỗi đau bao trùm lấy thần thái vốn có của cậu, vẻ trong trẻo đang bị bóng tối bao phủ, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng như phát bệnh.

Từ Lan Đình cúi xuống hôn lên mắt cậu, thấp giọng nói: "A Trúc, em cố một chút nhé."

Vừa nói xong thì hắn nhắm mắt lại, tay nhanh chóng hành động, hắn quấn chặt vòng băng gạc đang rỉ máu trên chân Trần Trúc rồi cố định chắc chắn bằng gỗ.

Trần Trúc đau đến mức ngay cả âm thanh cũng không thét ra được, chỉ có thể nhắm chặt mắt, rồi theo bản năng cắn chặt răng, nhưng cậu lại không cắn vào môi mình, cũng không biết từ lúc nào mà Từ Lan Đình đã đưa tay mình ra.

"Được rồi, không đau nữa." Trên trán Từ Lan Đình cũng rịn ra lớp mồ hôi, hắn không dám nhìn sắc mặt đau đớn của Trần Trúc, hắn chỉ nhắm mắt lại rồi cảm nhận cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay mình.

Nhưng Trần Trúc rất đã buông ra rất, sau cơn đau dữ dội liền kiệt sức ngất đi trong lòng Từ Lan Đình.

"A Trúc?" Từ Lan Đình khẽ sờ khuôn mặt tái nhợt của Trần Trúc, khẽ gọi mấy tiếng nhưng vẫn không thể gọi cậu tỉnh lại được.

Hắn nắm chặt cổ tay Trần Trúc, cảm nhận mạch đập yếu ớt dưới ngón tay mình thì mới không bị mất trí.

Ngủ một lát cũng tốt, Từ Lan Đình ôm cậu chặt hơn, ngủ rồi thì cậu sẽ không đau như vậy nữa.

Hắn giống như con thú cùng đường, ôm chặt lấy hy vọng duy nhất của mình, "Nhưng A Trúc à, em không thể ngủ quá lâu nhé." Từ Lan Đình hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Trần Trúc, thấp giọng nói, "Anh còn phải đưa em về nhà mà."

Bóng đêm dần dần bao trùm, nhưng đội cứu hộ lại không vì đêm đen mà dừng bước.

Giáo sư và những người trong đội khảo sát cũng túc trực ở khu vực thiên tai, họ đã tự phát tổ chức thành tình nguyện viên để giúp đội y tế dựng lều cứu trợ tạm thời, và thống kê số người thương vong.

"Thời gian vàng để cứu hộ đã qua một nửa..." Tiểu Lưu suy sụp ngồi trên mặt đất, bên cạnh anh ta dựng một tấm bảng, trên đó là tên và số lượng người đã tử vong.

Giáo sư vỗ vai anh ta, "Trần Trúc nó..." Dù đã trải qua hơn nửa đời người nhưng vẫn đỏ hoe mắt, chẳng nói gì được nữa.

"Cậu ấy chính là đồ ngốc, rất ngu ngốc." Tiểu Lưu khóc đến khản cả giọng, "Không thích ở trong phòng thí nghiệm, lại cứ thích ăn gió uống cát trong khe núi làm gì."

Giáo sư thở dài, lau mắt. Trần Trúc ngốc, nhưng bọn Tiểu Lưu này có ai không ngốc à?

Cả đám người họ theo đám thanh niên xuống nông thôn khảo sát, không ai không ngốc cả.

Một thân đơn độc, một khoảng nhiệt huyết, một lũ ngốc nghếch.

Giáo sư: "Trần Trúc sẽ không sao đâu." Ông nhìn màn đêm đen kịt, vỗ vai Tiểu Lưu, "Nó là người có mệnh cứng nhất mà thầy từng gặp, người như vậy, Diêm Vương cũng không dám nhận."

Theo đội cứu hộ cứu được ngày càng nhiều người, thời gian cũng từ từ trôi qua.

Cuối cùng khi thống kê số người, chỉ còn lại mấy cán bộ và Trần Trúc đang khảo sát thực địa là không rõ tung tích.

"Đó là khu vực thiên tai nghiêm trọng, khả năng sống sót không lớn." Dương Nghị từ trên đội cứu hộ xuống, lau gương mặt đầy bùn, "Nhưng đã có người vào trong cứu người rồi, mọi người cũng đừng quá lo lắng."

"Gì cơ?" Giáo sư vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, ông cũng là người đã trải qua mấy lần thiên tai rồi, đương nhiên biết trong tình huống gió lớn mưa lớn như vậy tuyệt đối sẽ không có đội nhảy dù nào đi cứu viện được, đó chẳng khác nào đi tự sát.

Dương Nghị không kịp giải thích nhiều, chỉ là theo lời người kia dặn dò rồi nói, "Nếu ông có liên lạc với ông nội của Trần Trúc thì nói với ông ấy một tiếng, cho dù có chết thì Từ Lan Đình cũng sẽ cứu được cậu ấy, bảo ông nội đừng quá lo lắng."

Khi giáo sư còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Dương Nghị đã theo nhóm cứu hộ chạy đến địa điểm tiếp theo.

"Từ Lan Đình?" Giáo sư lẩm bẩm cái tên này, trong lòng rối tung rối mù, "Tổng giám đốc của Từ thị, Từ Lan Đình sao?"

"Từ Lan Đình..." Không biết đã qua bao lâu, Trần Trúc cuối cùng không còn lạnh đến mức đó nữa, ngược lại, cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể đều như lửa đốt, nóng đến mức mí mắt đỏ bừng cả lên.

Một chiếc khăn lạnh đặt trên trán cậu, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ truyền đến làm Trần Trúc ngẩng đầu, cậu nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Từ Lan Đình.

"Ngoan, đừng cử động." Người đàn ông nói, rồi lại lấy ra một chiếc khăn không biết xé từ đâu ra, sau đó tỉ mỉ lau sạch người cho Trần Trúc.

Trần Trúc lúc này mới phát hiện bên cạnh chân có một đống lửa, cũng không biết Từ Lan Đình làm thế nào. Quần áo ướt trên người cậu đều đã được thay ra rồi, cậu chỉ đắp một chiếc áo khoác rộng lớn khô ráo của Từ Lan Đình mà thôi.

Vết thương lớn nhỏ trên người cậu đều đã được xử lý cẩn thận, bùn đất trên người cũng được lau sạch sẽ.

Bản thân Trần Trúc thì sạch sẽ gọn gàng, nhưng Từ Lan Đình lại hoàn toàn khác, áo sơ mi trên người bị xé rách tả tơi, vết máu trên tay đã khô thành màu nâu xám, trên mặt và trên cổ tay hắn đều có những vết bầm tím to nhỏ.

Trần Trúc chưa từng thấy Từ Lan Đình chật vật như vậy, cậu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát.

Từ Lan Đình thay chiếc khăn trên trán cậu, rồi nở một nụ cười với cậu, "Ngoan, em ngủ một lát, đợi ra ngoài rồi cho em nhìn thoải mái."

Vết thương trên chân đã đau đến mức mất đi cảm giác, Trần Trúc nhìn Từ Lan Đình, cậu nói: "Chân của em, có phải sẽ bị cắt không?"

Người đàn ông không cười nữa, hắn trầm giọng, "Không đâu." Giọng nói kiên quyết tàn nhẫn trước nay chưa từng có, dáng vẻ đó của hắn y như muốn bẻ chân người khác lắp cho Trần Trúc cũng không tiếc vậy.

Không hiểu sao, trong ánh mắt phức tạp của Từ Lan Đình, Trần Trúc lại cảm nhận được chút an tâm.

Trần Trúc đã chịu quá nhiều khổ cực, trên con đường của mình, cái gì cậu cũng phải tự mình gồng gánh chống đỡ dù có gặp giông to bão lớn.

Cậu đã cho rằng cả đời mình phải như vậy, gió táp hay mưa sa, tuyết lớn hay bão bùng, đều phải một mình đối mặt với nó.

Nhưng lần này, cậu lại tìm thấy cảm giác an toàn trong đôi mắt người khác.

Có lẽ là ngọn lửa làm tan đi vẻ mạnh mẽ vốn có của người đàn ông, đôi mắt Từ Lan Đình giống như chứa đầy ánh sao của cả đêm dưới ánh lửa, nó cũng dịu dàng như gió đêm mùa hè.

Trần Trúc nhìn hắn thật lâu, cậu khẽ nói: "Từ Lan Đình, em đau quá."

Từ Lan Đình nhắm mắt lại, hắn hôn lên giữa lông mày cậu, khẽ đáp lại cậu một tiếng.

"Từ Lan Đình, em đau."

Từ Lan Đình không nói nên lời, hắn chỉ ôm chặt lấy cậu, không thể nhịn được mà run rẩy.

"Từ Lan Đình," Vẻ mặt Trần Trúc tái nhợt, những giọt mồ hôi li ti lăn xuống, "Đồ tồi..." Vết thương trên chân bị tác động, Trần Trúc liền mím chặt môi không thể nói nữa.

Hối hận, áy náy, đau lòng như dao cắt có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

"A Trúc," Từ Lan Đình ôm chặt người đang run rẩy vì đau, ngay cả hít thở cũng chậm dần, "Anh là thằng tồi."

Từ Lan Đình ôm người, giọng nói khẽ run run, "A Trúc, đợi về nhà rồi em mắng anh nhé, được không em?" Hắn giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt Trần Trúc, "Ngoan, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy là về đến nhà rồi."

"Ư..." Trần Trúc mở miệng, sau đó lại bật ra một tiếng r*n r* đau đớn, cậu nghiến răng cố gắng nói, "Đồ tồi."

Đồ lừa đảo, đồ khốn kiếp, đồ tồi nói không giữ lời.

Đã nói, đã nói là sẽ không tự mình dấn thân vào, những lời đã hứa cũng chỉ như rắm thả, không đáng tin chút nào.

Ai cần anh tự cho mình là đúng để bảo vệ em?

Cái danh tiếng chó má gì chứ, cái gì mà người bị hại hoàn mỹ, đồ hư hỏng khốn kiếp tự cho mình là thông minh.

Trần Trúc trong lòng mắng hắn cả trăm lần, nhưng khi ngẩng đầu nhìn đôi mắt kia của người đàn ông, cậu lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Uất ức, không cam lòng, tức giận, cùng với cơn đau trong nháy mắt làm tan rã ý chí gần như sụp đổ của cậu, những giọt nước mắt yếu đuối không kìm nén được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Hư quá..." Trần Trúc nghẹn ngào, đuôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt cứ thế mà rơi từng giọt.

Như đang xuyên thủng lý trí của Từ Lan Đình.

"A Trúc," Từ Lan Đình ôm cậu, run rẩy nói, "Xin lỗi em."

Hắn cúi xuống hôn lên đuôi mắt đỏ bừng của Trần Trúc, hôn đi hết những uất ức đắng chát kia.

"Cục cưng đừng khóc nữa," Từ Lan Đình hôn cậu, khẽ dỗ dành cậu, "Anh biết sai rồi."

Trong núi hoang tĩnh mịch, sau khi thiên tai càn quét qua đống đổ nát, người đàn ông ôm chặt bảo vật đã mất rồi lại tìm về được, lần đầu tiên trong đời hắn hận bản thân nhu nhược, hận bản thân bất lực.

A Trúc của hắn dũng cảm đối mặt với ngàn người chỉ trích, nhưng Từ Lan Đình lại kiêng dè ánh mắt của mọi người, tự cho mình là đúng để đi bảo vệ cái gọi là "thanh danh" của Trần Trúc.

Hắn lẽ ra phải biết rằng, dưới vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc của Trần Trúc là cốt cách sắt thép được tôi luyện qua ngàn vạn lần.

Một người như vậy thì làm sao lại để ý đến tiếng chó sủa ven đường?

Là tình yêu làm mờ mắt Từ Lan Đình, khiến hắn như đi trên băng mỏng, khiến hắn lo trước lo sau.

Cho đến khi một tai họa bất ngờ ập đến rồi phá vỡ lớp vỏ bảo vệ mà Từ Lan Đình cho là đúng, khiến những tính toán thông minh của hắn trở nên thất ấu trĩ và nực cười.

"Anh không nên buông tay em." Từ Lan Đình tựa vào vầng trán nóng hổi của Trần Trúc, "Cho dù có chết, cũng không nên buông tay em."

Trên thế giới này, ngoài anh ra thì chẳng có ai là thật sự đáng tin cậy cả.

Người của hắn, làm sao hắn có thể giao cho người khác chăm sóc chứ? Cho dù thật sự xuống địa ngục, hắn cũng nên bò ra và sống chết canh giữ A Trúc của hắn mới đúng.

Đã có chấp niệm, đã không buông bỏ được, vậy thì nên nắm chặt lấy người ấy, và vĩnh viễn đừng buông tay ra.

Dù sao hắn cũng không muốn thành Phật, thì giới gì tham sân si, rửa gì một thân tội đồ?

Sau khi mơ màng ngủ một giấc,Trần Trúc bị xóc nảy nhẹ mà làm cho tỉnh lại.

Cậu dựa vào bờ vai quen thuộc của người đàn ông, Từ Lan Đình một tay đỡ lấy chân bị thương của cậu, một tay vững vàng cõng cậu đi.

Trần Trúc nhìn xuống, mặt đất đã bị tàn phá bởi mưa lớn lầy lội khó đi, cẳng chân của Từ Lan Đình gần như bị bùn đất nhấn chìm, hắn khó khăn di chuyển trên đống đổ nát này.

Thấy người trên lưng hồi lâu vẫn không có phản ứng, bước chân của Từ Lan Đình khựng lại, rồi lại nhẹ nhàng xóc Trần Trúc.

Từ Lan Đình hơi nghiêng mặt, sống mũi hắn cọ vào má Trần Trúc, "A Trúc?"

"Ừm." Trần Trúc chỉ có thể phát ra một âm thanh yếu ớt, khẽ đáp lại hắn một tiếng.

Từ Lan Đình lại giống như tìm về được hơi thở, hắn thở mạnh rồi tiếp tục đi.

Trên đường đi, Trần Trúc lúc nào cũng mơ mơ màng màng, cậu có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang từ từ trôi đi.

Vết thương trên chân đã đau mất hết cảm giác rồi, phổi bị sặc nước nóng như lửa đốt, nhưng toàn thân cậu lại như ngâm trong nước đá, lạnh đến thấu xương, cũng nóng đến phát hoảng.

Nhưng mỗi khi ý thức của Trần Trúc muốn chìm vào vũng lầy, người đàn ông lại nhẹ nhàng lắc cậu, nói những lời không đâu vào đâu để níu cậu lại, dẫn dắt cậu và không cho cậu ngủ tiếp.

"A Trúc, em xem trời có phải sắp sáng rồi không, em nhìn mây trên trời xem, thấy đẹp không."

Trần Trúc không trả lời hắn, hắn liền nghiêng mặt dùng chóp mũi cọ vào gò má tái nhợt của Trần Trúc, cứ thấp giọng hỏi đi hỏi lại mãi.

Cho đến khi Trần Trúc lười biếng phát ra một tiếng hừ từ trong mũi, Từ Lan Đình mới yên tâm, rồi từng bước một đi về phía trước.

"Trúc Nhi, anh nghĩ kỹ rồi, đợi tụi mình về nhà thì anh sẽ đến trước mặt ông nội nhận tội, mặc cho ông đánh hay mắng vậy, anh Từ Lan Đình đây sẽ không buông tha em đâu."

Trần Trúc nghe mà dở khóc dở cười, đây là đang nhận tội hay là uy h**p đây?

Không sợ làm cho ông nội tức chết à.

"Sau đó, dỗ dành cũng được, lừa gạt cũng được, anh lại mang A Trúc của anh bên cạnh mình, à không, phải là anh mặt dày mày dạn bám lấy bên cạnh em mới đúng."

Đồ tồi này... Trần Trúc nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt, coi cậu là trẻ con à, dỗ một cái là hết giận chắc?

Đồ thối, cả đời không tha thứ cho anh đâu.

Người đàn ông như nhìn thấu tâm tư của cậu, hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau nhức nhối dưới chân, miệng lại vẫn không đứng đắn chút nào, "Anh biết mà, A Trúc nhà mình nhìn thì tính tình khó gần, nhưng lại mềm lòng nhất đấy."

Từ Lan Đình nói, rồi lại xóc người đang mơ mơ màng màng trên lưng, "Dỗ một cái là mềm lòng ngay, đúng không nào?"

Không đúng... Nhưng Trần Trúc không có sức nói chuyện nữa, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng giữ ý chí trong những lần xóc nảy trên lưng Từ Lan Đình.

"Hửm?" Từ Lan Đình không chịu để cậu ngủ, "Đúng hay không?"

Trần Trúc chỉ yếu ớt phát ra một tiếng hừ, như thể không hài lòng.

"Vậy cũng không sao," Từ Lan Đình tăng tốc độ, cắn răng từng bước đi về phía trước, "Một năm không dỗ được, thì hai năm, hai năm không được thì ba năm..."

Nghe những lời không đâu vào đâu của người đàn ông, Trần Trúc vừa tức vừa buồn cười.

Ai cần anh dỗ, xéo ngay.

Từ Lan Đình: "Không được nữa, thì dỗ cả đời nhé."

Bỗng nhiên, Trần Trúc cay cay sống mũi.

Cả một đời, xa quá, cậu có đợi được không...

Con đường trước mắt quá dài, máu của cậu chảy quá nhanh, bình minh lại đến quá muộn.

Trần Trúc ghé vào bên tai Từ Lan Đình, yếu ớt như con diều sắp đứt dây.

Cậu cố gắng giữ lấy hơi thở cuối cùng, nói với Từ Lan Đình: "Từ Lan Đình, sao trời vẫn chưa sáng."

Sao vẫn không nhìn thấy đường về nhà?

Bọn họ, thật sự còn có cả đời sao?

Thân hình Từ Lan Đình cứng đờ, sau đó hắn gắng hết sức chạy trong bùn lầy.

Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.

Từ Lan Đình gần như không cảm giác được hơi thở của mình nữa, trong phổi vì thiếu oxy đã tràn ngập cảm giác bỏng rát.

Nhưng hắn không thể dừng lại dù chỉ là một chút, hắn phải nhanh hơn nữa.

Trong lúc xóc nảy, Trần Trúc dường như nhìn thấy trời đang dần hửng sáng.

"Từ Lan Đình," Trần Trúc nhắm mắt lại, bởi vì tầm nhìn của cậu đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi, "Sống tốt nhé."

"Trần Trúc," Từ Lan Đình lạnh giọng, "Anh nói cho em biết, cho dù xuống suối vàng anh cũng sẽ không buông tha cho em."

Cho nên, anh cầu xin em, cầu xin em gắng gượng.

Trên thế gian này vẫn còn sự dịu dàng mà em lưu luyến, có sự nghiệp mà em chưa hoàn thành, còn có vô số người quan tâm đến em và yêu thương em.

Lúc hôn mê, Trần Trúc chỉ cảm thấy bên tai gió thổi vù vù, giọng nói của Từ Lan Đình lúc gần lúc xa, xuyên qua đống đổ nát, từng tiếng từng tiếng vang bên tai cậu.

"Trần Trúc, coi như là em cứu anh đi," Giọng nói của Từ Lan Đình cầu xin trong tuyệt vọng, "Nếu em không còn, anh sống có ý nghĩa gì chứ?"

Đây là thế giới mà Trần Trúc luyến tiếc, nhưng nó lại là vực sâu mà Từ Lan Đình không thiết sống nữa.

Nếu tia sáng duy nhất vụt tắt, vậy thì hắn ở lại vực sâu này còn có ý nghĩa gì?

Từ Lan Đình chưa từng cảm thấy con đường trước mắt lại dài như vậy, cho dù hắn có chạy thế nào, có tranh giành thế nào, hắn vẫn không thể nhìn thấy được hy vọng nào cả.

Chẳng lẽ là do hắn cả đời làm ác quá nhiều, ông trời lại muốn dùng cách này để trừng phạt hắn sao?

Từ Lan Đình cõng người trên lưng, không màng tất cả mà chạy như điên, nước bắn tung tóe, bùn đất bay loạn, trên chân hắn cũng đã đầy rẫy vết thương.

Nhưng hắn giống như không biết mệt, cũng chẳng biết đau, chỉ mãi điên cuồng chạy về phía trước.

Từ Lan Đình không tin vào số phận, càng không cam lòng cứ như vậy khuất phục trước cái gọi là sự trừng phạt của ông trời.

A Trúc của hắn tốt như vậy, trong sạch như vậy, dựa vào cái gì mà em phải đền mạng cho một kẻ đáng chết như hắn?

Trần Trúc, anh không tin vào số phận, em cũng không được tin. Trên mặt Từ Lan Đình đã trắng bệch một mảnh, "Trần Trúc, sống thì chúng ta cùng sống, còn chết, thì anh sẽ chết cùng em."

Có lẽ là lời đe dọa sống chết của Từ Lan Đình, đã đánh thức một chút bất đắc dĩ của Trần Trúc.

Trần Trúc dựa vào vai Từ Lan Đình, cố gắng giữ lấy hơi thở ít ỏi trong lồng ngực.

Ngay lúc Từ Lan Đình sắp sụp đổ, từ xa cuối cùng cũng vang đến một tiếng hô lớn, "Có người!"

"Cứu em ấy..." Từ Lan Đình kiệt sức quỳ xuống dưới dãy núi trùng điệp, nhưng đôi tay hắn không hề buông lỏng mà ôm thật chặt Trần Trúc.

Đội cứu hộ nhìn thấy ở phía xa có một người đàn ông ôm chặt một người đàn ông khác, họ đang gắng sức giãy giụa trong bùn lầy.

Cả người Từ Lan Đình đầy máu, từ đầu đến chân không chỗ nào không có vết thương, ngay cả đôi mắt của hắn cũng như sắp nhỏ máu.

Hắn cả người đầy bùn, tay đầy máu, thật sự giống ác quỷ vừa trốn thoát ra khỏi địa ngục.

Trước mắt Từ Lan Đình là đội cứu hộ đang chạy đến, sau lưng hắn là địa ngục chôn vùi đống xương vô tận.

Hắn cúi đầu, người trong lòng là hy vọng duy nhất của cuộc đời hắn.

"A Trúc, trời sáng rồi, trời sáng rồi."

Từ Lan Đình ôm Trần Trúc, ánh bình minh rực rỡ đổ xuống, có người chạy về phía họ trong ánh nắng.

"Cứu em ấy..." Tầm nhìn của Từ Lan Đình trở nên mơ hồ, hắn ôm Trần Trúc nhưng tay không hề nới lỏng dù chỉ là một chút.

Cứu A Trúc của tôi, cứu em ấy...

Giây phút trước khi chìm vào bóng tối, Từ Lan Đình mơ hồ nghe thấy tiếng hô lớn nhỏ của đội cứu hộ, còn nghe thấy tiếng r*n r* của Trần Trúc.

Hắn nghe thấy A Trúc của hắn, khẽ gọi hắn một tiếng "Anh ơi".

Từ Lan Đình như nghe thấy ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, tiếng vang vọng kéo dài đã đáp xuống thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment