Mặc dù Trần Trúc đã nhiều lần nhấn mạnh trong điện thoại rằng mình không bị thương nặng, nhưng Trần Văn Quốc không chịu nghe, khăng khăng mua vé tàu lên Bắc Kinh để thăm cậu.
Trần Trúc không nói được Trần Văn Quốc, lại không yên tâm để ông một mình đến miền bắc.
Khi Trần Trúc định tìm người đi đón Trần Văn Quốc thì Từ Lan Đình đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi.
"Đã đặt chuyên cơ cho ông nội, chiều nay chắc là đến rồi." Từ Lan Đình chậm rãi đổ canh xương vào bát nhỏ, vẻ mặt không hề lộ ra vẻ căng thẳng.
Trần Trúc suy nghĩ, cuối cùng nói: "Anh, có cần tránh mặt mấy ngày không?"
Từ Lan Đình bật cười, "Con dâu xấu còn phải gặp bố mẹ chồng mà," Hắn ra vẻ không để ý, "Không sao đâu, cùng lắm thì bị ông dùng gậy đánh một trận thôi."
"Tùy anh vậy." Trần Trúc im lặng uống canh. Cậu biết Từ Lan Đình chắc chắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nhưng đây là chuyện sớm muộn gì Từ Lan Đình cũng phải đối mặt, Trần Trúc cũng không định nói nhiều.
Ai bảo lão Từ hồ ly này lúc trước sống tồi như vậy?
Làm này làm kia, trước sau gì cũng phải trả giá.
Lúc Trần Văn Quốc đến, Trần Trúc cũng vừa mới tập phục hồi chức năng xong.
Đã đến giờ cơm, Trần Trúc nghĩ rằng mình đã hồi phục kha khá rồi nên cậu muốn đưa Trần Văn Quốc đến nhà hàng ăn chút đồ ngon.
Nhưng Từ Lan Đình lại xách hộp cơm giữ nhiệt vào, ấn cậu lên giường, "Ngoan ngoãn ăn cơm bệnh viện."
"Anh..." Trần Trúc theo bản năng liếc nhìn Trần Văn Quốc, vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ trốn đi một chút để tránh đầu sóng ngọn gió.
Cậu không ngờ Từ Lan Đình lại cứ vậy mà tới trước mặt Trần Văn Quốc, vẫn như mọi khi mở bàn ăn ra, sau đó từ từ bày biện những món ăn thanh đạm cho cậu.
Giống như thật sự chỉ là một người làm công tận tâm tận trách mà thôi.
Trần Trúc liếc người đàn ông một cái, anh không sợ bị ông cụ dùng gậy đánh chết ở đây sao?
Biểu cảm của Từ Lan Đình lại rất bình tĩnh, động tác cũng rất thành thục.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Trần Trúc, hắn khẽ nắm tay Trần Trúc rồi mỉm cười với cậu.
Từ Lan Đình đã nói sẽ trở thành đất dưới chân Trần Trúc để cậu đứng vững, vậy thì hắn cũng sẽ không trốn tránh nữa.
Hắn phải dùng hết sức lực để chạy về phía cậu.
"Yên tâm." Từ Lan Đình nói, nở một nụ cười rất lễ phép với Trần Văn Quốc, "Việc ăn ở thì ông đừng lo lắng, cháu... Trần Trúc đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ông đi đường mệt nhọc, để cháu đưa ông đi ăn chút gì đó?"
Trần Văn Quốc im lặng nhìn hắn một lúc, may mắn là ông không nói nhiều, những từ đầu đến cuối cũng không hề tỏ ra thân thiện.
Nơi dùng bữa không phải là nhà hàng cao cấp gì, mà là một quán ăn gia đình sạch sẽ.
Trần Văn Quốc nhìn người đàn ông đối diện gọi món xong lại chu đáo rót trà cho ông.
Ông không nói gì, chỉ phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ cổ họng.
Thật ra, Trần Văn Quốc đã biết chuyện Từ Lan Đình liều chết cứu Trần Trúc ra khỏi khu vực thiên tai rồi, mà vẻ dịu dàng toát ra từ trong xương cốt của Từ Lan Đình khi chăm sóc Trần Trúc, Trần Văn Quốc không phải không hiểu.
Hiểu thì hiểu, nhưng vết xấu trong lòng Trần Văn Quốc cũng không thể được xoa dịu ngay lập tức.
Từ Lan Đình ngồi thẳng người, hắn hơi cúi đầu, "Ông nội, cháu muốn quay lại với Trần Trúc."
Tay Trần Văn Quốc nắm gậy siết chặt, "Nói ra được cũng khó cho cậu rồi," Ông lạnh lùng nói, "Cậu thật sự cho rằng ta không dám đánh cậu à?"
Từ Lan Đình khẽ cười, "Ngài muốn đánh hay mắng, cháu xin nghe theo."
"Chỉ là," Bàn tay Từ Lan Đình đặt trên đầu gối từ từ siết lại, giọng điệu kiên quyết, "Nói câu này cũng không sợ ông tức giận, cả đời này, cháu tuyệt đối sẽ không buông tay Trần Trúc đâu."
Cho dù là trước kia, hay là bây giờ, Từ Lan Đình đều không thể buông Trần Trúc ra được.
Hắn biết mình bẩn thỉu, cũng biết mình nham hiểm, nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tia sáng chiếu vào vực sâu kia, mãi không chịu buông tay.
Tay Trần Văn Quốc nắm gậy siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi siết chặt.
Rất lâu sau, ông mới thở dài một tiếng.
Từ Lan Đình: "Bảo cháu hèn hạ cũng được, không từ thủ đoạn cũng được. Ông nội, cháu không có cách nào giao Trần Trúc cho bất kỳ ai khác."
Đây là bài học mà hắn đã mua bằng máu và nước mắt trong đêm mưa gió ấy.
Trên thế giới này, Từ Lan Đình không tin bất kỳ ai cả.
Cho nên, hắn phải tự mình bảo vệ Trúc Tử của hắn, tự mình canh giữ cậu, trông cậu.
"Giờ mới biết nói lời hay ý đẹp," Trần Văn Quốc thở dài, lạnh lùng nói, "Lúc trước có người nắm thóp Trần Trúc, cậu đã làm gì?"
Trần Văn Quốc lạnh lùng nhìn Từ Lan Đình, trong lời nói đều là gai nhọn, "Cậu biết làm người thật đấy, thà rằng tự mình dấn thân vào cũng muốn bảo vệ Trần Trúc. Sao, giờ lại thay đổi ý định, không sợ có người hắt nước bẩn lên người Trúc Nhi nữa à?"
Vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ giả vờ giả vịt nói một đống lời hay ý đẹp, hoặc là sám hối, hoặc là đảm bảo gì đó.
Nhưng Từ Lan Đình chỉ khẽ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nhìn Trần Văn Quốc, "Trần Trúc là người của cháu, không ai động vào em ấy được."
"Kẻ nào dám động vào em ấy, đến một người cháu xử một người, ai cũng đừng hòng cản đường Trần Trúc." Từ Lan Đình nói, "Nếu ngay cả chuyện này cháu cũng không làm được, vậy thì có tư cách gì ở bên cạnh em ấy đây?"
Hắn không còn là Từ Lan Đình khéo léo xã giao nữa.
Lần này, tình yêu mà hắn muốn cho Trần Trúc là đường hoàng và không hề giấu giếm.
Từ Lan Đình chính là muốn nói cho tất cả mọi người biết, ai động vào Trần Trúc, kẻ đó liền chết.
Hắn chính là muốn điên cuồng và cực đoan yêu cậu như vậy đấy.
Sẽ không có ai dám động vào bảo vật trong tay kẻ điên cả.
Trần Văn Quốc có chút suy tư nhìn người đối diện. Người trước mắt đã lột bỏ lớp mặt nạ giả dối hòa nhã, sự chân thành và nhiệt tình trong ánh mắt ấy lại giống y như Trần Trúc vậy.
Đến cùng thì, tia sáng chiếu vào vực sâu kia đã kéo Từ Lan Đình ra khỏi bóng tối rồi.
Người luôn tính toán từng bước, cuối cùng cũng học được cách yêu thẳng thắn.
Trần Văn Quốc: "Mồm mép cũng giỏi đấy, chỉ là không biết chuyện tổng giám đốc Từ thị phải vào tù, rốt cuộc là có ý gì đây."
"Chứng cứ không đủ..." Lúc này Từ Lan Đình có chút do dự. Hắn biết Trần Văn Quốc là một người chính trực, bất kỳ chuyện gì vượt quá pháp luật và đạo đức, ông cụ này đều sẽ không chấp nhận.
"Hừ." Trần Văn Quốc chậm rãi uống một ngụm nước, "Hành vi năm đó của cậu, chỉ một câu chứng cứ không đủ là bỏ qua à?"
Cổ họng Từ Lan Đình căng thẳng, đang định nói chuyện thì Trần Văn Quốc lại lên tiếng: "Nếu không phải lần này cậu liều mạng cứu Trúc Nhi..." Nghĩ đến việc Trần Trúc suýt mất mạng, Trần Văn Quốc khựng lại, ông vẫn còn sợ hãi đến mức lạnh cả sống lưng.
"Không phải cháu cứu em ấy," Từ Lan Đình khẽ nói, hắn cũng không dám nhớ lại những chuyện đêm đó, "Là em ấy đã cứu cháu."
Trần Trúc sống, Từ Lan Đình mới có thể sống.
Đối với Từ Lan Đình mà nói, nếu Trần Trúc không còn trên đời này nữa, thì nơi này chính là luyện ngục.
(*Luyện ngục: tình trạng thanh luyện nơi linh hồn tách mình ra khỏi những tội đã phạm)
Trần Văn Quốc nhìn Từ Lan Đình thật sâu, sau đó ông cầm chén trà Từ Lan Đình rót, nhấp một ngụm nhỏ.
Bàn tay siết chặt của Từ Lan Đình cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Thức ăn được dọn lên, Trần Văn Quốc không nói nhiều nữa, bữa cơm coi như cũng bình yên.
Ăn cơm xong, Từ Lan Đình lái xe đưa Trần Văn Quốc đến dưới lầu khách sạn, "Người chăm sóc ông là trợ lý của cháu, ông cần gì thì có thể bảo cậu ấy."
Từ Lan Đình suy nghĩ, rồi lại nói: "Nếu ông muốn, cũng có thể gọi điện thoại cho cháu."
Trần Văn Quốc im lặng xuống xe, lại nhìn thấy Từ Lan Đình dặn dò rất nhiều chuyện với cậu trợ lý trẻ tuổi kia.
Ngay cả nhiệt độ nước nóng của khách sạn không được quá cao, những chuyện nhỏ nhặt như vậy đều dặn dò thỏa đáng.
Từ Lan Đình sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, mỉm cười với Trần Văn Quốc, "Ông nội, cháu sẽ không ở lại cùng ngài, Trần Trúc buổi tối còn phải làm việc, nếu cháu không đến trông thì em ấy có khi lại phải làm việc đến sáng."
Trần Văn Quốc nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng vẻ bề ngoài của Từ Lan Đình để nhìn thấy nội tâm sâu kín của người đàn ông.
"Trúc Nhi là đứa trẻ lương thiện," Trần Văn Quốc đột nhiên nói, "Những chuyện cậu đã làm, nó có thể bỏ qua, nhưng ta là người thân của Trúc Nhi, cậu bảo ta làm sao có thể bỏ qua đây?"
Nụ cười của Từ Lan Đình cứng lại, hơi cúi đầu.
Chiếc gậy giơ lên, không nặng không nhẹ quất một cái vào chân Từ Lan Đình, Trần Văn Quốc nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc hư đốn, lần sau..."
Trần Văn Quốc dừng lại, lạnh lùng hừ một tiếng, "Không có lần sau. Cả đời này, nếu cậu còn dám làm tổn thương Trúc Nhi, cho dù ta có nhắm mắt cũng sẽ không tha cho cậu."
Từ Lan Đình nhất thời không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, "Cháu... Ông thân thể khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Hừ," Trần Văn Quốc xưa nay không chịu nhận mình già, nghe hắn nói như vậy thì mắt ông sáng ngời, "Đó là đương nhiên, làm sao thì cũng phải nhìn thấy Trúc Nhi thành gia, lập nghiệp."
"Cảm ơn ông," Từ Lan Đình nói, "Ông nội."
Trần Văn Quốc chống gậy xua tay, rồi đi về phía khách sạn, "Được rồi, có thể ứng phó được với ông già này cũng không dễ dàng gì, cậu đi đi."
Nhìn bóng lưng già nua nhưng không chịu thua, bóng lưng vẫn luôn thẳng tắp của Trần Văn Quốc, Từ Lan Đình cuối cùng cũng hiểu cốt cách của Trần Trúc là từ đâu mà có.
—
Không lâu sau khi Trần Trúc xuất viện, Trần Văn Quốc liền nhắc đến chuyện đồng áng nên không chịu ở lại nữa.
Đưa người lên xe xong, Trần Trúc quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng nghiêm chỉnh phía sau, cậu không khỏi bật cười.
Cảm giác đứng nghiêm như lính ấy nhỉ. Trần Trúc cười nói: "Thôi, anh bớt giả vờ đi."
Từ Lan Đình ôm vai Trần Trúc, "Đây không phải là phải để lại ấn tượng tốt cho ông nội tụi mình sao?"
"Hả?" Trần Trúc cười nói, "Khi nào thì thành 'ông nội tụi mình' thế?" Trần Văn Quốc không đánh Từ Lan Đình đã là đổi tính tình lắm rồi, Trần Trúc cũng không mong đợi gì về việc ông nội chấp nhận đồ hư thối như Từ Lan Đình.
Tất nhiên chuyện Từ Lan Đình bị đánh một gậy thì Trần Trúc cũng chẳng biết. Từ Lan Đình có vẻ suy tư một lúc, sau đó mở miệng: "Có lẽ là thấy anh yêu em đến chết đi sống lại, nên ông mềm lòng rồi?"
"Khụ..." Trần Trúc nhìn xung quanh nhà ga thấy có người qua lại, định giữ khoảng cách với cái anh mặt dày bên cạnh này.
Từ Lan Đình lại sáp đến, thậm chí còn làm càn ôm vai Trần Trúc, "A Trúc, tối nay không cần ngủ bệnh viện..."
"Em có chỗ ở rồi," Trần Trúc liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu nho nhỏ của Từ Lan Đình, "Ở trong nhà cũ mấy đêm."
Khu vực thiên tai ở huyện nghèo đang được tái thiết, đúng lúc cũng đang cần hỗ trợ, Trần Trúc không có ý định ở lại Bắc Kinh lâu, cậu một lòng một dạ muốn quay về giúp đỡ mọi người.
Từ Lan Đình nhìn chằm chằm Trần Trúc hồi lâu,, đôi mắt của người đàn ông vốn đã mang nét sâu thẳm của người ngoại quốc, dáng mắt lại kiêu ngạo không chịu nổi, khi nhìn chằm chằm người khác một cách bộc trực như vậy thì ai mà chịu cho được chứ.
"Từ Lan Đình, em phải về nhà rồi, buông ra." Trần Trúc tránh ánh mắt sâu thẳm của Từ Lan Đình, bàn tay hắn nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, thực tế lại chiếm hữu rất mạnh, một chút cũng không giãy ra được.
Tiếng cười khẽ của Từ Lan Đình vang lên bên tai Trần Trúc, "Anh cũng về nhà."
"Đó là nhà của em." Trần Trúc mặt không biểu cảm.
Từ Lan Đình thấp giọng bên tai cậu dụ dỗ, "Anh làm ấm giường giúp em."
"Hôm nay ba mươi độ." Trần Trúc liếc Từ Lan Đình một cái, rồi dừng một chút, chẳng nói gì nữa.
Mấy năm Trần Trúc rời đi, căn nhà cũ kỹ đó quả thật đã là nơi ở của Từ Lan Đình.
Tổng giám đốc Từ thị quyền cao chức trọng, không ở biệt thự mà lại chui rúc trong căn nhà nhỏ tồi tàn đó, cũng không biết là dây thần kinh nào bị chập mạch nữa đây.
Trên đường về nhà đi ngang qua tiệm bánh kem kia, Trần Trúc nhìn thấy chiếc bánh kem hình con thỏ trắng như tuyết trong tủ kính.
Trần Trúc nhìn cửa hàng kẹo trên phố, quầy bán kẹo hồ lô, cùng cửa hàng chuyên bán đồ bóng rổ, cậu đột nhiên nói: "Từ Lan Đình, anh nói thật đi."
"Hửm?" Từ Lan Đình nhìn chằm chằm vào quầy bán kẹo hồ lô kia, "Trúc Nhi, có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
"Từ Lan Đình," Trần Trúc hơi hơi đau đầu, "Anh đừng nói với em, anh đã mua cả con phố này nhé."
"Khụ," Từ Lan Đình hiếm khi im miệng, chỉ là khẽ nắm lấy tay Trần Trúc gãi gãi, rồi lại gãi gãi.
Được, đồ xấu xa này thật sự đã mua cho cậu cả một con phố rồi.
Trần Trúc không thèm để ý đến hắn nữa, đi thẳng vào hành lang. Lần này đèn cảm ứng trong hành lang giống như đột nhiên sống lại, xoẹt một cái liền sáng.
Không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai.
Trần Trúc im lặng cười, lấy chìa khóa mở cửa.
Vừa vào cửa, Từ Lan Đình liền ôm lấy cậu từ phía sau, hơi thở vùi vào rồi phả qua hõm vai cậu, lưu lại hơi nóng mập mờ.
"A Trúc, tụi mình về nhà rồi."
Trần Trúc nhắm mắt lại, nhớ lại đêm mưa gió Từ Lan Đình cõng cậu, lặp đi lặp lại câu nói muốn đưa cậu về nhà.
Đúng vậy, cuối cùng cũng đã về nhà rồi.
Từ Lan Đình xấu xa này đã lừa cậu nhiều lần như vậy, lần này lại dùng cả tính mạng để thực hiện lời hứa.
Trần Trúc hơi nghiêng mặt, ánh mắt lướt qua lông mày, sống mũi, còn có đôi môi mỏng bạc tình kia của Từ Lan Đình.
Vẫn là một tướng mạo bạc tình bạc nghĩa, nhưng trong đôi mắt hồ ly kiêu ngạo kia ẩn chứa tình yêu sâu đậm không thể lừa ai được cả.
Cậu nhìn kỹ Từ Lan Đình một lúc, Từ Lan Đình nhướng mày cười với cậu, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có hình bóng của một m*nh tr*n Trúc mà thôi.
"Hả? Nhìn anh như vậy làm gì," Người đàn ông l**m môi, cười, "Không sợ anh ăn em à?"
Trần Trúc: "Em chỉ là..."
Cậu chỉ là đang nghĩ, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, thời gian lại giống như một vòng tròn nhẵn nhụi.
Mang theo cậu đi khắp núi sông xa xứ, lại mang theo cậu trở về căn nhà cũ kỹ này.
Trần Trúc bất đắc dĩ cười, vòng đi vòng lại, không ngờ vẫn là lão hồ ly xấu xa này.
"Em chỉ là đang nghĩ, sao anh lại hư hỏng như vậy nhỉ."
"Hết cách rồi," Từ Lan Đình cười, giống như con hồ ly cọ vào cằm Trần Trúc, "Không hư hỏng một chút thì làm sao giữ được em?"
Trần Trúc quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Phiền tổng giám đốc Từ buông em ra trước, em đói rồi."
Người đàn ông không nói nhiều, rất tự giác xắn tay áo rồi lăn vào bếp.
Nhìn bóng lưng vai rộng lưng dài của Từ Lan Đình, hắn đang mặc một chiếc tạp dề hoa nhí rất không hợp với khí chất của mình, lại còn rất thành thạo rửa tay nấu canh, Trần Trúc chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, cậu khẽ cười một tiếng.
Từ Lan Đình từng nói, hắn là một con chim bay không có chân, cả đời không thể dừng lại.
Hóa ra... Trần Trúc nghĩ, dáng vẻ chim không chân dừng lại, thì ra là như vậy.
—
Buổi tối ăn cơm xong, Từ Lan Đình ôm Trần Trúc chen chúc trên chiếc giường sắt nhỏ hẹp.
Tay Từ Lan Đình đặt trên chân Trần Trúc, hắn nhẹ nhàng xoa bóp chân bị thương của Trần Trúc.
Trong thời gian Trần Trúc dưỡng thương, Từ Lan Đình không biết học được ở đâu tay nghề mát xa, trình độ chuyên nghiệp còn gần bằng nhân viên vật lý trị liệu.
Vốn tưởng rằng lão hồ ly này muốn nhân cơ hội thân mật, không ngờ người đàn ông này lại nghiêm túc xoa bóp chỗ bị thương cho cậu, cơ bắp cứng ngắc vì bó bột lâu ngày cũng dần dần thả lỏng.
Bàn tay người đàn ông ấm áp vô cùng, lực đạo vừa phải khiến Trần Trúc thả lỏng toàn thân.
Trần Trúc hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
"A Trúc," Giọng nói của Từ Lan Đình vang lên trong bóng đêm, hơi chút do dự khó có thể nhận ra, "Còn đau không em?"
Trần Trúc mơ mơ màng màng, phát ra một tiếng ậm ừ không rõ nghĩa.
Bàn tay người đàn ông lướt qua vết sẹo do Trần Trúc bị bỏng lạnh để lại, khàn giọng hỏi cậu, "Cục cưng, còn đau không?"
Trong bóng đêm, Trần Trúc cuối cùng cũng mở mắt ra, cậu quay người nằm đối diện với Từ Lan Đình.
"Đau ạ." Trần Trúc chớp mắt, nói.
Từ Lan Đình mím chặt môi, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Trần Trúc siết chặt.
Trần Trúc kể về những chuyện đau khổ đó, giọng điệu lại bình thản như đang kể chuyện trước khi đi ngủ, "Khi em mới đến Moscow, đâu có nghĩ rằng ở đó lại lạnh như vậy, đế giày có thể bị đông cứng đến rụng ra luôn. Nhưng em chẳng có tiền mua giày mới, nghĩ rằng cứ đi tạm đi, rồi đợi có lương rồi tính sau."
"Ban đầu em cũng không có cảm giác gì, sau này về đến ký túc xá mới phát hiện trên chân toàn là vết bầm do bị bỏng lạnh." Trần Trúc khẽ cười, "May mắn là không bị rụng ngón chân, nếu không thì với chút tiền lương đó thì thật là lỗ to rồi."
Từ Lan Đình không lên tiếng, chỉ ôm Trần Trúc chặt hơn một chút.
Hắn im lặng lắng nghe Trần Trúc, nghe cậu đem những năm tháng chịu khổ kia kể ra từng chuyện một.
"Có một lần không biết thế nào, nửa đêm cực kỳ thèm ăn kẹo hồ lô." Trần Trúc khẽ cười, dường như cảm thấy mình lúc đó thật ấu trĩ. Giống như một đứa trẻ vậy.
Trần Trúc khẽ nói: "Em liền đến chợ mua một túi dâu tây, để trong tuyết một đêm, ai ngờ ngày hôm sau nó lạnh đến mức không thể ăn nổi." Cậu thở dài một tiếng, "Tiếc thật."
"Ừm." Từ Lan Đình xoa tóc Trần Trúc, giọng nói khàn khàn, "Còn gì nữa không em?"
Những uất ức, những đau khổ kia, trong lời kể nhẹ nhàng bâng quơ của Trần Trúc, lại giống như từng khung hình chân thật hiện lên trước mắt Từ Lan Đình.
Dưới bão tuyết mắt cá chân bị đông cứng, những đêm nhớ nhà khó ngủ, con đường học hành gian nan vất vả...
Trần Trúc khẽ nói, Từ Lan Đình im lặng lắng nghe.
"Sau đó, chủ nợ của em liền tìm đến." Trần Trúc nói, mím môi cười, "Là một lão hồ ly."
Từ Lan Đình cũng khẽ cười, ngoài cửa sổ đã có chút ánh bình minh, hai người họ cứ vậy mà đã trò chuyện cả một đêm.
Người đàn ông ôm Trần Trúc vào lòng, hôn l*n đ*nh đầu cậu, nhất thời không biết phải nói gì.
Trần Trúc chìm đắm trong vòng tay của Từ Lan Đình, cậu thở dài một tiếng, hình như cậu đã buông bỏ điều gì đó, lại như đã nhặt lại điều gì đó.
Cậu hỏi Từ Lan Đình: "Từ Lan Đình, đau lòng không?"
Hơi thở của người đàn ông cứng lại, ôm cậu chặt hơn, hắn trầm giọng, "Ừm."
Trần Trúc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Từ Lan Đình, "Đáng đời."
Từ Lan Đình cúi đầu hôn lên mí mắt, chóp mũi, đôi môi của cậu, khác với sự nhiệt tình và mạnh mẽ trước đây, nụ hôn dịu dàng như gió hè lướt qua, còn có cả hối tiếc và đau lòng không thể diễn tả bằng lời.
"Đúng vậy, đáng đời anh." Từ Lan Đình nói, "Đáng đời anh phải đau lòng vì em cả một đời."
Cả một đời, cả một đời ư... Trần Trúc nhắm mắt lại, im lặng mỉm cười.
"Cục cưng, ngủ đi em." Người đàn ông hôn cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu giống như đang dỗ đứa trẻ, giọng nói trầm ấm khiến người ta an tâm.
Trước khi trời sáng rõ, tất cả những đau khổ cuối cùng cũng được trút bỏ, những năm tháng gian nan kia cũng lặng lẽ chìm vào trong bóng đêm đen kịt.
Trần Trúc dựa vào trong lòng Từ Lan Đình, yên tâm say giấc.
Chim mỏi về tổ, chim mỏi về tổ...
Lướt qua nhiều năm, cậu cuối cùng cũng đã bay về tổ ấm thuộc về mình.
••••••••
Tác giả:
Kết thúc rồi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành suốt chặng đường!