Nghề Vương Phi

Chương 109

Từ Xuân phường, Lam Tranh trở lại Sùng Lan Cung, vừa vào tẩm điện đã ngửi thấy một mùi thơm ngát, vòng qua bình phong tùng trúc, đã thấy ngay một bếp lò trạm vàng bạc đang xông hương nghi ngút, mùi thơm là từ nó ra. Vũ Lâu từ bên ngoài đi vào, tay cầm một hộp nhỏ đựng hương liệu, liếc nhìn Lam Tranh cười nói: “Giờ này về mới là đúng này, không trốn học.”

“Vậy có phải có phần thưởng cho ta không hả?” Nói xong lại muốn ôm Vũ Lâu.

Vũ Lâu tránh hắn ra: “Đang ban ngày ban mặt, đứng đắn một chút đi. Hôm nay thế nào?”

“Không tốt lắm, phụ hoàng đến, ta không viết được sách luận.” Lam Tranh nói: “…… Hắc hắc, sau đó ta làm theo cách ngươi nói. Thanh Hà vương cáo trạng ta lén chép sách mang vào, Thái tử ca ca đọc chữ trên tay ta, Phụ hoàng liền tức giận bỏ đi. Nên ta cũng không cần viết nữa.” Hắn dùng tay gảy gảy hương liệu: “Đây là thứ gì thế?”

“Hương ba luật, để diệt côn trùng đấy.” Vũ Lâu nói: “Ở đây đã lâu không có ai ở, mùi vừa ẩm thấp, vừa mốc, nhiều côn trùng. Hương ba luật này để diệt côn trùng là tốt nhất, tuy là hương long não cũng có công hiệu, nhưng hương vị của ba luật nhẹ hơn long não, nên sẽ không làm cho ngươi khó chịu.”

“Ngươi biết dùng hương à?” hắn kinh ngạc.

“Biết sơ qua một chút thôi.” Trước kia mẫu thân có sắp xếp cho nàng học về các loại hương liệu.

“Tần Vũ Lâu, có chuyện gì mà ngươi không biết không……”

Vũ Lâu nói: “Ta cũng nhiều chuyện không biết, dạy ngươi hiểu chuyện chẳng hạn……”

Ta biết, nàng còn có thể nói móc ta nữa. Lam Tranh vội hỏi: “Vậy ngươi bên mùi hương Thái tử dùng là hương gì không?”

“À……” Vũ Lâu cúi đầu nhớ lại: “Khi gặp Thái tử ta cũng có đoán được…… Là cái gì nhỉ……”

“Mau nhớ ra đi.”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Ta thấy ngửi mùi đó rất dễ chịu.”

“Mùi trên người hắn có dễ ngửi cũng không cho ngươi động vào! Ta không thích.”

“Dùng hay không dùng, thì ngươi cũng mau nghĩ ra là hương gì đi.”

“Không nhớ rõ.” Như đinh đóng cột. Vũ Lâu giao hộp hương liệu cho thị nữ, để các nàng ta tiếp tục đốt hương.

Dù thế nào Lam Tranh cũng phải lấy được đáp án, lại muốn trêu ghẹo Vũ Lâu một chút, liền đưa tay ôm cổ nàng gặm môi nàng: “Ta tò mò mà, ngươi mau nói cho ta biết đi.”

“Ngươi đừng làm phiền ta thì ta mới có thể nhớ được chứ.”

Lam Tranh buông tay ra: “Được, ta không bám ngươi nữa, ngươi nghĩ đi, nghĩ đi.”

Đúng là không chạm vào người nàng nữa, những lại cứ đi lòng vòng sau lưng nàng, giữa ngày hè thế này, khiến Vũ Lâu càng thấy phiền phức. Đến tối đi ngủ, Lam Tranh vừa dựa vào nàng đã vội trốn thật xa.

Bị Hoàng đế răn dạy cho một hồi, Thái tử cũng thu liễm hơn, mấy ngày của Lam Tranh tạm thời trôi qua rất nhẹ nhàng. Hắn đã nghĩ ra cách, có thể dồn được Thái tử vào chỗ chết, nhưng vì niệm tình thân, nên vẫn thấy quá mức ngoan độc, nhất thời chần chừ không quyết được.

Giữa mùa hạ, nửa tháng không thấy một khắc trời u ám, một giọt mưa cũng không có. Ban ngày thì khô nóng, buổi tối thì oi bức, ông trời đúng là không muốn cho con người thoải mái mà.

Vũ Lâu sợ nóng, Lam Tranh liền lấy “trúc phu nhân” cho nàng ôm. “Trúc phu nhân” là mấy cây trúc xếp lại với nhau, trông như hình người. Hai đầu bọc mặc ngọc, còn giữa thì dùng ngọc ngũ sắc khảm lên, nhìn rất đẹp, ánh sáng của ngọc ngũ sắc khiến người ta thấy mát mẻ hơn. Nhưng vấn đề là kể cả ôm “trúc phu nhân” vào lòng, Vũ Lâu cũng vẫn không có tinh thần, lười biếng ngã xuống giường, nhắm mắt lại chẳng muốn nói gì.

Lam Tranh ngồi bên cạnh nàng, quạt quạt cho nàng đỡ nóng: “Sao ngươi sợ nóng thế, những mùa hè trước ngươi vượt qua bằng cách nào?”

“……”

Lam Tranh dùng quạt chọc chọc vào ngực nàng: “Này, sao không nói gì, không phải bị nóng chết luôn rồi đấy chứ.”

“Đừng làm phiền ta!”

“Nóng thì cởi y phục ra đi……”

“……”

Lam Tranh nói: “Ta cam đoan không chạm vào ngươi.” Để tỏ thành ý, hắn giơ hai tay lên: “Nhìn ngươi nóng khó chịu thế mà.” Lại nghĩ nghĩ một chút: “Có chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa thấy đâu chứ……” Vũ Lâu nóng đến buồn bực cả người, nghe hắn nói vậy liền cởi luôn trung y ra, chỉ để lại cái yếm nhỏ và tiết khố.

“Cởi hết ra luôn đi, để thế này có khác gì đâu.” Lam Tranh đưa tay cởi dây yếm sau lưng Vũ Lâu, kéo ra ném xuống đất. Vũ Lâu đưa tay lên che ngực: “Đáng ghét.” Nhưng thấy Lam Tranh không có hành động gì quá đáng, nên lại nhắm mắt lại, ôm “trúc phu nhân” hạ nhiệt.

“Nếu cởi rồi thì đừng ôm nó nữa, cẩn thận cảm lạnh.” Lam Tranh giật lấy “trúc phu nhân”.

Vũ Lâu không nghe, vươn tay giật lại: “Trả lại cho ta……”

“Có muốn không?”

“Muốn.” Giọng điệu cũng vì nóng nực mà mềm nhũn ra.

Lam Tranh cười xấu xa: “Được, ta cho nàng.” Nói rồi cúi người hôn môi nàng, đưa tay xoa nắn hai bầu nhuyễn tuyết tròn đầy của nàng. Cảm giác được chạm vào làn da nhẵn mịn như tơ, bóng loáng, trắng ngần của Vũ Lâu khiến Lam Tranh ý loạn tình mê, giọng hắn khàn khàn: “Đã lâu như thế rồi, chắc là được rồi chứ.”

Vũ Lâu chỉ nghĩ hắn đánh lén như bình thường, lắc lắc người nói: “Ngươi nhớ rõ thật đấy.” Nhưng bên tai lại nghe tiếng thở của hắn càng ngày càng nặng, nàng giật mình, hắn thực sự động tình, không phải chơi đùa nữa. Vũ Lâu hốt hoảng, giữ lại tiết khố: “Ngươi đừng có nghĩ linh tinh, ta không cho phép.”

Để đối phó với sự cự tuyệt của Vũ Lâu, Lam Tranh đã có kinh nghiệm rồi, đầu tiên hắn ngậm đôi môi anh đào của nàng, hôn đến khi mặt nàng đỏ bừng, thở hổn hển, tiếp đến là dùng ngôn ngữ đánh tan tâm lý chống cự của nàng: “Ta sẽ cẩn thận mà, nếu nàng kêu đau, ta sẽ không động vào nàng nữa. Nếu ta không thương xót nàng, thì sao ta đợi lâu như thế được.” Sự chống cự của Vũ Lâu quả nhiên giảm xuống, hắn nói tiếp: “Không phải nàng đã đồng ý với ta…… Chúng ta sẽ lại sinh một đứa nhỏ nữa sao……”

“Vậy…… ngươi nhẹ nhẹ một chút……”

Vũ Lâu hơi nâng thân dưới, muốn phối hợp với hắn. Lam Tranh thấy nàng chủ động như vậy thì không vội vàng, chỉ ấn nàng xuống, hôn cho thỏa thích. Vũ Lâu khép hờ mắt, mang theo ánh nhìn mị hoặc, trực tiếp đánh vào nội tâm của Lam Tranh, khiến hắn chẳng còn nhớ đến việc nhẹ hay không nhẹ nữa, vội vàng tách chân nàng ra, tiến vào trong cơ thể nàng. Từ sau tiết đoạn ngọ, Vũ Lâu không cùng hắn làm chuyện phòng the nữa, lại thêm điều dưỡng mấy ngày nay, thân thể cũng khỏe lên nhiều. Hắn vừa tiến vào, giống như thiên lôi địa hỏa (sét đánh, lửa thiêu), hơi thở của nàng càng ngày càng nặng nề, tiếng rên rỉ của nàng khiến nàng xấu hổ cắn môi muốn kìm nén. Lam Tranh bị cấm túc nhiều ngày, giờ được như ý nguyện, giống như muốn đòi lại hết những ngày vừa qua vậy, lại nghe tiếng ngân nga kiều diễm của nàng, hắn lại càng đổ thêm dầu vào lửa, muốn tự mình đòi lại những ngày xa vắng ấy. Vũ Lâu cảm giác được chất lỏng ấm áp hắn lưu lại trong người mình, liền đẩy hắn ra. Lam Tranh ngã lên người Vũ Lâu, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, cơ thể nàng dính sát vào vòm ngực rắn chắc của hắn, nhưng hai bầu ngực no tròn đầy đặn vừa áp vào, lại khiến dục vọng của hắn bốc lên. Vũ Lâu cảm thấy cự long trong cơ thể lại bắt đầu sống lại, bắt đầu luật động, nàng xấu hổ nói: 

“Không biết chừng mực gì cả, sớm muộn gì……” còn chưa nói hết câu, đã bị hắn ngậm lấy hai phiến môi hồng, nuốt hết lấy lời của nàng.

Sau khi xong mọi chuyện, Vũ Lâu nghiêng người nằm một bên, nói gì cũng không cho Lam Tranh động vào người nữa. Hắn chỉ vừa chạm vào là nàng đã kêu nóng ầm ĩ. Lam Tranh bèn cầm quạt, quạt cho nàng ngủ trước, xong mới ôm lấy nàng. Đến nửa đêm tỉnh dậy, sờ bên cạnh, thấy Vũ Lâu tránh sang một bên, lại vội vàng kéo nàng ôm vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment