Vũ Lâu thấy hắn ra vẻ bỡn cợt, đùa giỡn với vận mệnh của gia đình mình, nàng biết rõ, có nói gì cũng không thể thay đổi ý định của Lam Tranh, hai mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm hắn một lúc, hừ một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Nàng nghe Lam Tranh nói với theo: “Nghe nói ở biên giới Liêu Đông, tháng tám có tuyết rơi, mai nàng viết thư hỏi thăm họ chút đi, hỏi xem cảnh tuyết có đẹp không?”
Nàng dừng chân, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, Lam Tranh lại mỉm cười nháy mắt, cố tình chọc giận nàng. Vũ Lâu tìm khắp nơi, muốn kiếm vật gì đó để đánh hắn, nhưng không có thứ gì vừa tay, không phải quá nặng thì là quá nhẹ. Mà Lam Tranh vừa cười vừa nói: “Quân lương cũng không ít đâu, một tháng cũng được mấy lượng bạc vụn đấy, có thể mua chút rượu uống cho ấm người.” Vừa dứt lời chỉ nghe bịch một tiếng, một chiếc hài bay xẹt qua tai hắn, rơi xuống giường.
Vũ Lâu co một chân đứng đó vẫn trừng mắt với hắn.
Lam Tranh thu lại nụ cười, tiến lên ôm nàng ném vào giường, bổ nhào xuống: “Nàng dám lấy hài ném ta?” Vài ngày trước, Vũ Lâu vẫn còn sợ Lam Tranh xuống tay với người nhà nàng, nên mặc kệ cho hắn làm nhục, giờ hắn đã hạ độc thủ như thế, nàng cũng không quản gì nữa, thấy hắn lao tới, nàng giơ chân lên đạp một cước vào ngực hắn, đẩy Lam Tranh ngã thẳng xuống đất, khổ sở ôm ngực nói: “Nàng…… nàng…… nàng……” nói mãi cũng không nói được một câu đầy đủ.
Vũ Lâu sợ đá hắn bị thương, lại chạy qua lo lắng hỏi: “Để ta đi gọi thái y.”
Bỗng nhiên Lam Tranh đứng vụt dậy, ôm nàng lao lên giường, vừa cởi y phục nàng vừa nói: “Được lắm, tiểu nương tử ác độc này, dám mưu sát phu quân.” Vũ Lâu giãy dụa khỏi vòng tay của hắn, bò dậy, túm lấy chăn đập hắn: “Chơi vui lắm à, làm khổ người khác thì ngươi vui lắm hay sao?”
Lam Tranh giữ lấy hai cánh tay nàng, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng vì động tác mạnh mẽ vừa rồi, cười tủm tỉm nói: “Người khác thì không biết thế nào, nhưng nhìn Tứ ca ta, và cha nàng khổ sở, đúng là ta thấy cực kỳ sung sướng.” tay lại ôm lấy hông nàng: “Nghiêm túc mà nói, thì thấy nàng cũng vậy.”
Vũ Lâu gỡ móng vuốt sói của hắn ra: “Đừng có nằm mơ, không cho chạm vào ta nữa!” Nàng kéo lại vạt áo, nhặt hài vừa rơi xuống giường kia đi vào chân, chạy vội ra bên ngoài.
Chạy được hòa thượng chứ trốn sao được miếu, đến tối, Vũ Lâu lại bị Lam Tranh túm lấy, sờ nắn vuốt ve một hồi. Nàng không chịu, định dùng bạo lực chống lại hắn, lại thấy Lam Tranh ra vẻ suy nghĩ, lầm bầm nói: “Hình như Tần Viễn Địch say rượu, bị phạt mười quân côn thì phải.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Lam Tranh cười: “Nàng có tin, ngày mai sẽ có chuyện đó không.”
Vũ Lâu đành phải mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, chờ hắn thỏa mãn xong, lại bị hắn kéo vào lòng, ôm nàng ngủ.
****************
Tiệc Trung thu trong cung, Vũ Lâu không có tư cách tham gia, chờ Lam Tranh đi, nàng cùng các cung nữ dựng một bàn tiệc nhỏ, bày trái cây, cúng Nguyệt thần theo tập tục.
Vốn dĩ lễ Trung thu cũng là dịp có thể về thăm nhà mẹ đẻ, nghĩ đến chuyện nếu không gặp phải những việc này, thì bây giờ nàng cũng đang được vui vẻ hòa thuận ngắm trăng với người nhà, mà lòng nàng tràn ngập sự bi thương, cảm thấy bánh trung thu cũng nhạt nhẽo, ăn qua loa một hai miếng rồi thôi. Quay về tẩm điện, nàng ngồi dưới đèn thêu thùa giết thời gian.
Ánh trăng quá sáng khiến bầu trời đêm như cao hơn, lại mang một chút ánh lam của ban ngày. Vũ Lâu thêu vài đường, vừa chống cằm, ngẩn người ngắm trăng, thì một âm thanh ồn ào từ ngoài truyền đến, nàng lắng nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Giọng nói của thái giám và cung nữ lẫn lộn, đan xen.
“Vũ Lâu—– Vũ Lâu——”
Vũ Lâu ném đồ thêu lên bàn, đứng dậy đi ra đón hắn. Chỉ thấy hắn đang được hai thái giám đỡ hai bên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào.
Mặt Lam Tranh đỏ bừng vì say rượu, thấy Vũ Lâu, lập tức lao đến ôm nàng: “Vũ Lâu ngoan, nàng có biết ta nhớ nàng lắm không hả…… Để ta ngắm nàng, xem có gầy đi chút nào không.”
Mùi rượu nồng nặc. Vũ Lâu nhíu mày, đẩy hắn ra một chút: “Ngươi uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Cũng không nhiều, không tin nàng nếm thử mà xem.” Vừa dứt lời, hắn hôn luôn xuống môi nàng, phát ra tiếng chụt chụt xấu hổ.
“Này!” Vũ Lâu quát lên: “Say chết ngươi đi, không phải ta đã dặn ngươi uống ít thôi hay sao?” Nàng đón lấy Lam Tranh từ tay hai tên thái giám kia, đỡ hắn đi đến bên giường: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Lam Tranh lại dùng lực một chút, kéo nàng ngã xuống cùng mình, mặt chôn vào ngực nàng: “Nàng dặn ta lúc nào hả, sao ta không nhớ?”
“Giờ ta nói đấy, được chưa.”
“Không được, không được.” Lam Tranh xấu xa sờ soạng khắp người nàng: “Nàng là nữ nhân xấu xa, là đồ lừa gạt.”
Vũ Lâu dùng sức chặn hắn lại, xấu hổ nói với thị nữ: “Mau đi nấu canh giải rượu cho Vương gia.”
Lam Tranh có thêm hơi men thúc giục, bị cản lại nhưng cũng không giảm nhiệt tình, lại ngồi dậy ôm lấy eo Vũ Lâu, gối đầu lên đùi nàng: “Vũ Lâu ngoan, nàng có biết lúc ở yến hội ta nhớ nàng lắm không?”
“Nhớ ta làm gì?”
“Những người khác đều dẫn theo nữ quyến, chỉ có ta là đi một mình. Ta nhớ nàng muốn chết…… Mau để ta hôn nàng một cái nào.” nói rồi hắn vươn tay vòng qua cổ nàng. Vũ Lâu gỡ tay hắn ra: “Không phải vừa hôn rồi đấy sao.”
“Không đủ, không đủ.” Lam Tranh say khướt dựa vào nàng, lầm bầm nói: “Không đủ, không đủ……”
Bệnh dính người của hắn lại tái phát rồi.
Lam Tranh ngồi dậy, nheo đôi mắt phượng nhìn nàng, Vũ Lâu bị hắn nhìn đến phát sợ: “Ngươi nhìn ta làm cái gì.”
Bỗng nhiên hắn phát động thế công, vừa hôn vừa vuốt ve: “…… ta nhớ nàng như thế, mà nàng không nhớ ta hay sao!” Ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực nàng: “Ta hỏi nàng, rốt cuộc là nàng nhớ ai?”
“Nhớ ngươi, nhớ ngươi, ngươi đừng có quậy nữa.”
Lam Tranh hừ giọng: “Ta không có hỏi nàng, ta hỏi nó cơ.” Hắn lại ấn mạnh thêm vào phần ngực đang lưu giữ trái tim nàng, ép hỏi: “Nhanh lên, mau nói thật đi, có phải ngươi nhớ ta không hả?” Vũ Lâu bị hắn làm phiền, chỉ có thể giương mắt nhìn mà tức muốn chết.
Cung nữ nghe thấy giọng nói trong phòng, đành phải đứng lại trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo: “Canh giải rượu đã nấu xong rồi ạ……”
“Đặt trên bàn đi.”
“Vâng.” nàng ta cúi đầu đặt canh lên bàn rồi lui ra, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Vũ Lâu đẩy Lam Tranh ra, đứng dậy bưng chén canh giải rượu lại, ngồi cạnh hắn: “Mau uống đi rồi đi nghỉ, nếu không ngày mai sẽ đau đầu không chịu nổi đâu.”
Lam Tranh không nghe, ôm chăn lăn lộn trên giường “Không uống, không uống, nàng không nhớ ta, không cần ta.”
Vũ Lâu nắm tay cắn môi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quỳ lên giường kéo vạt áo của hắn, lôi hắn ngồi dậy, tay phải đưa chén canh tới miệng hắn quát: “Ta đếm đến ba, mau uống hết chén canh này đi, nếu không ……” Lam Tranh vênh mặt lên: “Nếu không thì sao?”
Bộ dạng bây giờ của hắn lại khiến Vũ Lâu nhớ tới Lam Tranh trước kia, đưa tay bẹo bẹo má hắn, hung dữ nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Lam Tranh thấy nàng nổi cáu, vẻ mặt đau khổ, hiền lành hơn nhiều: “Ta sai rồi, nàng đừng hung dữ với ta!”
“Ngươi sai cái gì?”
“Ta…… ta…… không nên tra tấn người nhà của nàng.”
Vũ Lâu ngạc nhiên. Chẳng lẽ đây là cái gọi là lương tâm thức tỉnh sau khi say rượu hay sao?