Nghề Vương Phi

Chương 127

Lam Tranh thấy nàng lo lắng về chuyện danh phận sau này, đang muốn an ủi, lại cảm giác như nàng đang ghen, không khỏi mở cờ trong bụng, cố tình muốn trêu nàng: “Chẳng lẽ nàng còn muốn làm Thái tử phi?”

Hắn chờ nàng tức giận rơi lệ, hắn sẽ dịu dàng an ủi nàng, ai ngờ Vũ Lâu lại cười nhạo một tiếng, cực kỳ khinh mạn đáp lời: “Ta vốn không hề nghĩ đến lại làm thê tử của ngươi nữa.”

Lam Tranh ngồi bật dậy, trợn mắt: “Nàng nói gì?”

Vũ Lâu khẽ nở nụ cười châm biếm: “Không phải ngươi nghe rõ rồi hay sao. Ta vốn không nghĩ đến chuyện lại làm thê tử của ngươi nữa. Mặc kệ ngươi cưới ai làm Thái tử phi, ta chỉ mong muốn có một cuộc sống bình yên, không muốn tranh đấu, không muốn gặp sóng gió gì nữa.”

“Ngày đó nàng khóc lóc, kể lể trước mặt mẫu hậu…… nói không cho ta tái giá……”

“A, ngươi nói chuyện đó à, ngươi thông minh vậy mà không hiểu sao, còn chưa diệt trừ được Thái tử, lại cố tình gài cắm một người lạ vào bên cạnh ngươi, ta và ngươi sống cũng sẽ không thoải mái được.”

Lam Tranh cảm thấy cõi lòng lạnh như băng, gió lạnh từng đợt thấu xương hắn: “Vậy mỗi ngày, nàng cùng ta……” thân mật, hoan hỉ như vậy là sao?

“Quan trọng lắm sao?” Vũ Lâu nói: “Không ngờ ngươi lại coi trọng chuyện đó như thế.”

Thân mật về xác thịt thì có thể thế nào?

Lam Tranh đã phát hiện từ trước, rằng chưa chắc nàng đã có cảm tình với mình, nhưng khi đối diện trực tiếp với vấn đề này, hắn vẫn vô cùng khổ sở, đau lòng: “Vậy hiện giờ, vì sao nàng ở bên cạnh ta?”

“Ha?” Vũ Lâu cười ha ha: “Không phải chính ngươi không cho ta đi hay sao?”

Trước kia là vì lợi ích của gia tộc, bây giờ là vì trốn không thoát. Hai lý do nàng ở bên cạnh hắn, khiến lòng hắn lạnh đi.

Lam Tranh túm chặt ga trải giường, cúi đầu một lúc lâu, lát sau hắn đưa tay, khẽ dụi dụi mắt, cười: “Đúng, nàng trốn không thoát đâu, cả đời này, nàng hãy xác định sống chết bên cạnh ta đi.”

Vũ Lâu dường như đã đoán trước được hắn sẽ nói gì, lập tức trả lời: “Ta biết, ngươi không cần phải nhắc đi nhắc lại.” Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Lam Tranh thấy miệng vết thương trên vai đau dữ dội, mím môi cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới khẽ sụt sịt mũi: “Đau chết gia mất.”

***********************

Hai Hoàng tử con Hoàng hậu đồng loạt bị mưu sát ở khu vực quây săn, mọi người đều bàn tán, không biết có phải Tấn vương là người đứng sau hạ độc thủ hay không, dù sao, nếu Thái tử hay Huệ vương có chuyện ngoài ý muốn, thì hắn cũng là người trực tiếp có lợi. Hoàng hậu nghe thấy tin tức Thái tử và Huệ vương bị thương, liền nổi giận, liên hợp với Vương thừa tướng, ca ca của mình, tạo áp lực với Hoàng đế, yêu cầu nghiêm tra chuyện này. Trong lòng Hoàng đế cũng nghĩ là Tấn vương bày chuyện phá rối, nhưng không muốn thương tổn hắn, chỉ đành bày ra thái độ ba phải thế nào cũng được, hạ lệnh phải tra rõ, nhưng chỉ được vài ngày lại che che giấu giấu, giữ kín như bưng, không cho Hoàng hậu hỏi đến nữa.

Buồn bực nhất là Tấn vương Độc Cô Diệp Thành, rõ ràng là cái gì cũng chưa làm, lại bị biến thành đối tượng đáng nghi nhất, ở yên trong phủ chờ kết quả điều tra.

Thái tử và Lam Tranh làm việc đều cẩn thận, đã giải quyết hết hậu quả từ lâu. Từ chỗ Huệ vương không tra được ra thân phận của thích khách, bên phía Thái tử lại cũng không rõ nguyên nhân vì sao chó săn không khống chế được.

Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng mãi vẫn không thấy kết quả của việc này.

Huệ vương chỉ bị ngoại thương, nhờ ngự y trị liệu cũng đã không còn gì đáng ngại, nhưng tính mạng của Thái tử thì vẫn còn rất đáng lo. Dù may mắn kéo lại được một hơi thở, nhưng sốt cao không ngừng, thương thế vẫn xấu dần đi.

Mọi người đều nói, với thân thể gầy yếu của Thái tử, có lẽ không qua được kiếp nạn này, thì ra các quan viên dưới trướng Thái tử, cũng đã đều bỏ hắn đi tìm đường khác.

Thế cục trong triều xoay chuyển bất định, dường như mưa to gió lớn sắp nổi lên.

Là huynh đệ ruột thịt, không thể không đến thăm Thái tử. Ngày thứ mười sau khi sự cố ngoài ý muốn xảy ra, Lam Tranh đi đến Đông Cung thăm Tứ ca của mình. Cung nhân thấy chủ nhân của mình e rằng không qua khỏi, vẻ mặt ai cũng đầy đau khổ, Đông cung từng một thời phồn hoa, giờ cũng trở nên cô quạnh, hoang vắng.

Thái giám đưa Lam Tranh vào trong tẩm cung, đến trước giường Thái tử, Lam Tranh nhìn thấy Tứ ca yếu đuối như ngọn đèn trước gió, cảm giác của hắn lại đúng như lời Vũ Lâu nói, giải hận, nhưng không vui.

Yết hầu của Thái tử bị thương, hơn nữa hắn vốn yếu ớt, thanh âm khàn khàn: “Ngươi đã đến.”

Lam Tranh nhìn xung quanh bốn phía, Thái tử hiểu ý, ra hiệu bằng mắt cho phi tần và cung nhân của mình để họ lui xuống. Thái tử phi nhìn chằm chằm Lam Tranh, chậm chạp không muốn đi, Tĩnh Thần bực tức nhìn nàng, nàng mới từ từ bước từng bước nhỏ ra ngoài.

“Ta thắng.” Lam Tranh lộ ra nụ cười chiến thắng.

Tĩnh Thần cố nén lửa giận, giữ vững tinh thần, lạnh lùng cười với Lam Tranh: “…… Ta còn chưa chết, ngươi đắc ý cái gì!”

“Ta rất đắc ý, vì ta tới để giết ngươi!”

Tĩnh Thần không thèm để tâm, hắn không tin Lam Tranh to gan như vậy.

Lam Tranh nhìn thấu suy nghĩ của hắn, đi đến bên bàn: “Ngươi nghĩ ta giả ngu với mọi người, để làm gì? Một thằng ngốc, dù có làm ra chuyện gì cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Ví dụ như…… ta mạnh mẽ tống cho ngươi uống một cốc nước, sặc chết ngươi đi chẳng hạn.” Hắn rót đầy trà lạnh vào một chiếc cốc ngọc trên bàn, đưa đến trước giường, ngồi xuống cạnh Tĩnh Thần: “Yết hầu của ngươi bị thương, không uống được nước đúng không.”

“Ngươi —-”

“Để ta phân tích cho ngươi nghe, lợi thế của ta sau khi ngươi chết nhé. Đại khái là ta sẽ làm Thái tử, mẫu hậu chỉ còn một mình ta là con trai, ta không muốn làm, e là cũng không được. Tuy Tấn vương cũng xuất thân từ Vương thị, nhưng mẹ hắn chỉ là con vợ lẽ, không được Vương thị hỗ trợ, nếu hắn làm Thái tử, thì việc phản công cướp lại thế lực từ nhà ngoại chỉ là chuyện một sớm một chiều. Chỉ có đặt ta lên vị trí của ngươi, mới có thể bảo trụ được phú quý của Vương gia. Tứ ca, không phải ngươi sợ ta cướp mất vị trí của ngươi hay sao, hận không thể giết chết ta hay sao, chỉ có điều, không như ngươi mong muốn, ta đúng là vẫn cướp được vị trí của ngươi.”

Tĩnh Thần cười, đôi môi khô xuất hiện một tia máu, một màu đỏ sẫm quỷ dị phủ lên môi hắn: “Ngươi mà cũng dám nói như vậy…… Buồn cười chết mất…… Chúng ta đều biết rõ, ngươi là ai…… Ha ha……. Ngươi là……”

“Mặc kệ ta là ai, việc ngươi sắp chết mới là chuyện rõ ràng nhất.” Lam Tranh ngắt lời hắn: “Để cho yên tâm, ta cũng không quên hạ độc ngươi đâu.” Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một bao thuốc bột, thả vào nước trà, khẽ lắc lắc một chút: “Thuốc này tìm không dễ, là ta đặc biệt tìm đến cho ngươi đấy, không màu, không vị, có kiểm tra thi thể cũng không thể tìm ra nguyên nhân!” Hắn cầm chén thuốc, mạnh mẽ ép đến miệng Tĩnh Thần: “So với những chuyện ngươi đã làm với Vũ Lâu, như thế này là quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi.”

Tĩnh Thần nhìn thấy hận ý tràn ngập trong mắt hắn, không giống như nói đùa, vội kêu lên: “Cứu—–” chưa kịp nói hết đã bị nước trà đổ ập vào trong miệng.

“Dù sao, tự ngươi cũng biết mình không sống được bao lâu nữa, thân làm đệ đệ như ta, phải tiễn ngươi một đoạn đường mới phải đạo! Ta không chỉ muốn cướp ngôi Thái tử của ngươi, ngay cả mạng của ngươi ta cũng muốn nắm quyền định đoạt!” Lam Tranh mạnh mẽ đổ nước trà vào miệng hắn, rồi khẽ buông Tĩnh Thần ra, rời khỏi giường nhìn phản ứng của hắn.

Tĩnh Thần ho mạnh vài cái.

Xong rồi, độc dược bắt đầu ngấm vào…… Làm sao bây giờ? Lục phủ ngũ tạng thật sự bắt đầu đau.

Hắn sợ hãi úp sấp đến mép giường, nôn khan, chỉ mong có thể đẩy độc dược ra, không ngờ lại càng khiến hắn khó thở hơn.

Lam Tranh đứng bên cạnh, mặt không thay đổi nhìn đối phương ho dồn dập, nôn khan, giãy dụa, đến khi hắn hô lên một tiếng rồi không còn phản ứng nữa.

Hắn đi lại gần, lật thân thể Thái tử lại, khẽ đưa tay lên mũi hắn, hắn đã ngừng thở rồi.

“Căn bản là không có độc, ta chỉ hù dọa ngươi thôi, ai bảo ngươi quá đa nghi!” Hắn buồn bã nói: “Ngươi là bị hù chết đấy.”

Đúng lúc này, tiếng Thái giám vang lên ngoài cửa: “Hoàng hậu nương nương giá lâm —–”

**********
Bình Luận (0)
Comment