Vương Lân lắc đầu: “Ca ca, huynh không hiểu đâu……”
Huệ vương đã biết Tần Vũ Lâu ở đâu từ lâu rồi, nhưng cố kìm nén không dám đi tìm nàng, chỉ vì muốn nàng được yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian, nếu cố tình trói nàng đưa về bên Huệ vương, chỉ e sẽ làm quan hệ của hai người càng tồi tệ hơn thôi. Hơn nữa, sợ rằng bên phía Tấn vương cũng sẽ ra mặt đối chọi, Huệ vương vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nghênh chiến.
“Ca ca, huynh không được chạm vào nàng, ta đi một chút rồi quay về ngay.”
Chờ Vương Lân đi khuất, Vũ Lâu căm tức nhìn Vương Kỳ: “Mau thả chúng ta ra!”
“Thì ra cô là Tần Vũ Lâu, đúng là cũng có chút nhan sắc.” Vương Kỳ sai người thả Phi Lục ra, ngồi bên bàn nhìn hai người: “Thả cô hay không, còn phải chờ xem ý của Huệ vương điện hạ thế nào đã!”
“Ngươi đúng là tên côn đồ coi trời bằng vung!”
Vương Kỳ cười lạnh. Sau khi thành niên hắn đã phải đi Vân Nam trấn thủ, đương nhiên là coi trời bằng vung rồi. Nếu lần này không phải là hắn phụng chỉ về kinh để đón Hàn vương thế tử, thì hắn còn lâu mới quay lại kinh thành quá nhiều luật lệ ràng buộc này. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến lời chửi mắng của Vũ Lâu.
Vũ Lâu mắng một lúc cũng mệt mỏi, tựa vào giường, bất an chờ đợi vận mệnh tương lai của mình. Vài canh giờ sau, Vương Lân quay lại, thì thầm với ca ca vài câu. Vương Kỳ đi đến trước mặt nàng, nhét lại miếng vải vào miệng nàng, rồi trùm túi lên đầu Vũ Lâu.
Vũ Lâu cảm thấy mình bị khiêng đi, bỏ vào xe ngựa, chịu xóc nảy suốt đường đi cuối cùng xe cũng dừng lại. Nhưng, đây không phải là Vương phủ, một vị hôi thối xộc vào mũi nàng. Mùi vị này, nàng đã từng ngửi qua.
Là ngục giam.
Chiếc túi chụp trên đầu được lột ra, sợi dây thừng buộc chặt tay nàng cũng được tháo bỏ, nàng tự rút miếng vải trong miệng ra, hét to với cai ngục: “Vì sao lại giam ta vào đây? Ta phạm tội gì?”
“Hừ.” Cai ngục cười lạnh: “Ngươi làm Đại tướng quân bị thương, còn hỏi mình phạm tội gì à? Ta khuyên ngươi, nên cố mà ngủ một giấc thật ngon đi, chờ ngày mai, quan trên sẽ thẩm vấn ngươi.”
Cai ngục khóa cửa rồi rời đi. Vũ Lâu vội cởi dây thừng, lột túi trùm ra cho Phi Lục. Phi Lục nhào vào người Vũ Lâu khóc ròng nói: “Tiểu thư, đều tại em hết, gây ra đại họa làm ảnh hưởng đến người rồi.”
“Không trách em được, là bọn hắn không tốt thôi!” Nói xong, nàng ôm Phi Lục, dựa vào góc tường: “Nhất định Tấn vương điện hạ sẽ đến cứu chúng ta.”
Hai người ôm nhau ngồi trong ngục tối chờ cứu viện, nhưng đã ba ngày trôi qua, trừ cai ngục đến đưa cơm, thì không có ai đến nữa. Dù có hỏi cai ngục, hắn cũng ngậm miệng không nói gì, giống người câm vậy.
Tâm tình Vũ Lâu càng ngày càng tệ, niềm tin của nàng cũng gần như mất hết. Cửa lao bỗng mở ra, hai tên cai ngục đi tới nói: “Đại nhân cho truyền các ngươi thăng đường! Mau đi ra!”
***
Là Kinh Triệu Doãn. Ông phải chịu áp lực quá lớn.
Đúng là, không ở trong chăn thì không biết chăn có rận.
Tuy một viên quan tam phẩm như ông không phải là nhỏ, nhưng so với Vương công, quý tộc thì cũng chỉ là con tép con tôm mà thôi.
Từ ba ngày trước, khi Đại tướng quân Vương Kỳ vừa từ Tây Nam quay lại kinh thành, dâng cáo trạng tố cáo dân nữ Tần Vũ Lâu hành hung người trên đường, ông liền chịu sự khảo nghiệm đến chết dở sống dở.
Tần Vũ Lâu cũng đã từng vào nhà lao của Kinh Triệu Doãn, hắn may mắn kết thân được với Cửu hoàng tử Tấn vương điện hạ, cũng coi như có gốc cây đại thụ mà dựa vào.
Nhưng lần này Tần Vũ Lâu vào đại lao, rất khác với lần trước. Nguyên cáo lần này là Vương thị, không thể trêu vào, hơn nữa, sau lưng hắn rõ ràng là có Huệ vương chống đỡ. Vũ Dương hầu còn ngầm nói với ông phải tuyên án thông minh một chút.
Trên bản án thì là Tần Vũ Lâu hành hung người, nhưng thực chất sau lưng lại là hai thế lực của Tấn vương và Huệ vương đối chọi nhau. Hơn nữa, cả hai phe đều bắt hắn nhanh nhanh tuyên án, cố kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư, không có cách nào tránh né, nên Kinh Triệu Doãn buộc phải tuyên thăng đường.
Từ lúc vào hè đến giờ, khó mà có được một ngày trời trong xanh, nắng ấm áp khiến người ta khoan khoái như thế này.
Nhưng không khí trong công đường thì vô cùng áp lực khiến người ta không hít thở nổi. Kinh Triệu Doãn liếc nhìn Tấn vương ngồi bên trái, rồi lại nhìn đến Huệ vương ngồi bên phải mà toát mồ hôi lạnh, ỉu xìu nói: “Tuyên bị cáo Tần Vũ Lâu.”
Vũ Lâu cùng Phi Lục bị lôi lên công đường, ép quỳ xuống. Nàng vừa nhìn thấy Lam Tranh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại sợ hãi đến run cả người, nhưng một lát sau, lại vì nghĩ hắn hãm hại nàng mà căm tức nhìn hắn.
Lam Tranh coi như không thấy, nói với Kinh Triệu Doãn: “Hỏi đi.”
“Hỏi hay không là chức trách của Kinh Triệu Doãn, hình như không phiền đến Huệ vương điện hạ.” Diệp Thành lạnh nhạt nói.
Lam Tranh cười: “Không ngờ Cửu ca cũng quan tâm đến tiến trình thẩm tra vụ án của biểu ca Vương Kỳ, còn đến đây dự thính nữa.” Quan hệ giữa Tấn vương và huynh đệ Vương thị cũng không tốt.
“Ta không chỉ quan tâm đến thương thế của Vương tướng quân, mà còn quan tâm đến sự công bằng của vương pháp, không muốn để kẻ khác lợi dụng việc công mà làm tổn thương một cô gái yếu đuối.”
Lam Tranh nhướng mày, cười thản nhiên nhưng lại nói có thâm ý khác: “Một cô gái yếu đuối sao? Có chỗ dựa sau lưng, dám đánh Đại tướng quân bị thương, như vậy mà cũng coi là một cô gái yếu đuối?”
Kinh Triệu Doãn thấy hai vị Vương gia đối chọi gay gắt, vội vàng vỗ kinh đường mộc (*) trên bàn xử án nói: “Tần Vũ Lâu, có phải đêm thất tịch ngươi đã đánh Vương Tướng quân bị thương không?”
(*) Là cái miếng gỗ mà mọi người nếu xem Bao công sẽ thấy bác í gõ bồm bộp vào bàn í. Chẳng biết dùng từ gì cho thoát nghĩa cả. hức hức.
“Tại hắn đùa giỡn chúng ta trước.”
“Giờ chỉ đang thẩm án đánh người bị thương, còn án đùa giỡn dân nữ, chờ sau khi án này kết thúc sẽ lập án khác để xử lý!” Kinh Triệu Doãn quát to: “Ngươi chỉ cần nói có phải ngươi làm Vương Tướng quân bị thương hay không?”
Vương Kỳ đứng bên cạnh Vũ Lâu, cười lạnh nói: “Ta có người làm chứng đấy. Tốt nhất là cô nên nói thật đi.”
“Hồi đại nhân, người này động thủ đánh ta trước, ta chỉ là phòng vệ chính đáng.”
Bỗng Lam Tranh chen vào nói: “Cho dù là hắn động thủ trước, nhưng hắn cũng không động được đến nàng, mà nàng lại làm hắn bị thương, như vậy là hành hung người khác, chỉ có nàng phạm vào tội đả thương người thôi.”
Những lời này của hắn khiến Vũ Lâu tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ngươi—–”
Lam Tranh phe phẩy quạt, bắt chân ngồi nhìn nàng, cười rạng rỡ. Vũ Lâu, rất nhanh thôi, nàng sẽ danh chính ngôn thuận quay về bên ta.
Diệp Thành nhìn Lam Tranh đang đắc ý cười lạnh: “Dù cho bản án Tần Vũ Lâu đánh Vương Tướng quân có được thành lập, nhưng Vương tướng quân cũng không bị ngoại thương, án này chỉ có thể coi như là mạo phạm vào uy quyền của quan gia, nhiều nhất cũng chỉ dùng gia hình mà thôi.”
Gia hình, tức là để phạm nhân đeo gông xiềng, quỳ gối tạ tội trước cửa nha môn mấy ngày. Chỉ dọa người một chút chứ không ảnh hưởng gì cả.
“Vậy là Cửu ca cũng thừa nhận Vũ Lâu đánh Vương Tướng quân bị thương rồi.” Lam Tranh nói.
Diệp Thành không biết bọn họ định làm trò gì: “Phải.”
Kinh Triệu Doãn liền hỏi Vũ Lâu: “Tần Vũ Lâu, ngươi có nhận tội không?”
Vũ Lâu thấy Diệp Thành cũng thừa nhận, nghĩ là không có vấn đề gì lớn: “Ta nhận.”
Lam Tranh cười ha hả, cười đến mức Vũ Lâu và Diệp Thành nổi hết da gà.
Diệp Thành hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Lam Tranh đứng lên, lấy trong tay áo ra một quyển ≪Đại cáo≫, rút ra một tờ, ném lên bàn Kinh Triệu Doãn: “Tuyên án đi.” (Đại cáo có thể hiểu đại khái như mệnh lệnh của Vua).
Diệp Thành vội đi đến nhìn, vừa xem xong, hắn tức đến nghiến răng ken két.
“Cửu ca đừng nhìn ta như vậy, đây là pháp lệnh mà Thái tổ Hoàng đế đã định ra, chúng ta không thể không tuân theo được.” Lam Tranh nói: “Thái tổ vì muốn phòng ngừa quân nhân đánh nhau, nên đã quy định, chỉ cần là phát sinh mâu thuẫn, mà có người trong quân tham gia, thì người bị thương ít hơn sẽ phải làm nô lệ cho người bị thương nhiều hơn kia. Kỳ biểu ca là Tướng quân, tất nhiên không cần phải nói nữa. Như vậy, Tần Vũ Lâu đương nhiên phải làm nô lệ cho hắn. Đại nhân, mau phán đi, chẳng lẽ ngươi định vi phạm luật pháp mà Thái tổ hoàng đế đã định ra hay sao?”
Luật pháp mà Thái tổ Hoàng đế quy định đã có hơn một trăm năm, dường như không còn ai nhớ đến nữa. Diệp Thành tức muốn chết, cái thứ cổ lỗ sĩ này, trừ Lam Tranh chỉ nhìn qua một lần là nhớ thì làm gì còn ai nhớ đến nữa. Làm gì còn ai biết có thứ luật pháp này!
Nhưng pháp lệnh là pháp lệnh, chỉ cần đúng thời điểm là có thể lấy ra để trừng phạt họ rồi.
“A……” Kinh Triệu Doãn vỗ kinh đường mộc: “Bản quan tuyên án, theo luật pháp của Thái tổ, Tần Vũ Lâu nhận tội hành hung người bị thương, phạt làm nô lệ cho Đại Tướng quân Vương Kỳ ba năm!”
Diệp Thành bất chấp tất cả, cá chết rồi thì cho lưới rách luôn đi: “Vừa rồi Tần Vũ Lâu đã tố cáo Vương Kỳ đùa giỡn dân nữ, mau mở bản án đi!”
Lam Tranh cười nói: “Nàng đã là nô lệ của hắn, cho dù có đùa giỡn thì làm gì có ai trừng phạt chủ nhân vì nô lệ chứ?”
Lúc này Diệp Thành mới hiểu, hắn đang bị đùa giỡn, đây căn bản là một thế cục mà Lam Tranh đã thiết lập ổn thỏa.
Vương Kỳ nghe tuyên án xong, ngẩng đầu hừ giọng với Kinh Triệu Doãn: “Coi như ngươi cũng là một viên quan tốt, phán không tồi.”
Vũ Lâu bị sự kiện bất ngờ này khiến cho mất hồn mất phách, nhưng lúc này, nàng lại nghe được câu nói khiến trái tim nàng băng giá hơn.
Vương Kỳ chỉ nàng, nói với Lam Tranh: “Vương gia, nữ nô này ta tặng ngài.”
Lam Tranh đến đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Vũ Lâu, theo ta về nhà nào.”