Lam Tranh ngồi trên giường sau tấm bình phong chờ nàng, một lát sau, tiếng nước yếu dần, sợ nàng ngủ quên, hắn liền gọi: “Vũ Lâu…” không thấy nàng đáp lại, hắn đứng dậy nhìn, ai ngờ vừa đi vài bước đến bình phong đã nghe thấy nàng lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”
“Ta không qua, không qua nữa!” Lam Tranh lại quay về bên giường.
Vừa rồi khi hắn tiến cung, Hoàng hậu giáo huấn hắn một hồi, trách hắn không lo việc chính sự, suốt ngày chỉ biết dây dưa không rõ với Tần Vũ Lâu, lại còn kể tên những hôn quân đã từng ham mê nữ sắc mà hỏng việc lớn. Tiếp đến là trách tội hắn khiến mâu thuẫn với Tấn vương gay gắt hơn, tình hình bất lợi hơn rất nhiều.
Lam Tranh không nói gì chỉ để mặc cho bà mắng, chờ đến khi Hoàng hậu mắng mệt mỏi, mới phất tay áo lên: “Hôm nay bản cung mệt rồi, hôm khác sẽ tìm con sau.”
Lam Tranh vừa nghĩ đã run, thì ra giáo huấn, trách mắng cũng có chương có hồi như tiểu thuyết nữa. Giờ mới chỉ là mở đầu, có phải sẽ còn có ‘Hoàng hậu răn dạy Thập hoàng tử Lam Tranh’ hồi hai, hồi ba nữa không……?
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hắn lại gọi: “Vũ Lâu?” đi tới gần bình phong lại gọi một tiếng nữa nhưng vẫn không thấy phản ứng gì. Lúc này hắn mới dám vòng qua bình phong nhìn xem nàng thế nào, thì nàng đã dựa vào bồn tắm ngủ quên rồi.
Những giọt nước trong suốt chảy dọc từ cần cổ trắng nõn tinh tế xuống ngực rồi lại thuận theo làn da hồng hào, trơn bóng chảy xuống nước. Nàng vừa khóc xong, mắt vẫn đỏ hồng như hoa đào trong mưa, dịu dàng đáng yêu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thấy thương tiếc.
Lam Tranh nhẹ nhàng ôm nàng lên, sợ nàng cảm lạnh, lại với tay lấy y phục quấn chặt nàng lại. Vừa rồi ngâm trong nước hơi lạnh, giờ nàng cảm nhận được hơi ấm, liền theo bản năng dựa sát vào người Lam Tranh, đón nhận hơi ấm từ cơ thể hắn. Lam Tranh rất vui vẻ mặc cho nàng ôm, rồi đỡ nàng lên giường.
“Tiêu ca ca……” Nàng mơ hồ gọi.
Lam Tranh tự an ủi mình, hắn ta là người chết, người chết, không nên tức giận.
Hắn dùng khăn to lau khô nước trên người nàng, xong xuôi, hắn cũng ghé người nằm xuống cạnh nàng. Nhìn thấy đôi môi anh đào khẽ hé mở, hắn tiến sát lại gần định hôn một cái.
“Hu hu hu…… Lam Tranh…… Cút ngay……” Nàng như cảm giác được cái gì, mơ màng đưa tay lên quẹt môi.
Lam Tranh sinh ra hờn dỗi. Chẳng lẽ hắn không tốt đến vậy sao. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khiến người ta đau lòng của nàng, hắn lại không dám làm bậy nữa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ôm lấy nàng. Tuy Lam Tranh đang dư thừa tinh lực, không ngủ nổi, nhưng hắn cũng không muốn rời xa nàng.
Một lát sau, hắn lại không tránh khỏi việc động tâm tư muốn quậy phá, chống cằm nhìn nàng, càng nhìn càng thuận mắt. Hai bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng, Lam Tranh ngắm ngắm, không nhịn được bèn vén áo Vũ Lâu, khẽ hôn lên da thịt của nàng.
Trên bầu ngực trái vẫn còn vết sẹo chữ ‘Lam’ màu hồng nhạt. Như muốn thể hiện rõ quyền sở hữu của hắn.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Vũ Lâu bỗng thấy thân thể khác thường, một luồng khí nóng khẽ phun lên người nàng, nàng mở to mắt nhìn thì thấy Lam Tranh đang sàm sỡ mình. Thù mới hận cũ dồn dập kéo về, trong nháy mắt nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tung một cước đá thẳng vào lồng ngực hắn, đạp hắn rớt xuống dưới giường.
Nàng vội vàng kéo lại vạt áo, cắn môi căm tức nhìn hắn: “Ngươi — ngươi — ngươi……” bởi vì quá tức giận, nên cứ ngươi ngươi mãi mà không thể nói ra nửa câu sau.
Lam Tranh lại bò lên giường, trưng ra thái độ ngoan ngoãn nhận lỗi, quấn quít ôm lấy nàng: “Vũ Lâu, thật sự xin lỗi, ta không cố tình đánh thức nàng đâu.”
Nàng chán nản, chẳng lẽ hắn chỉ cảm thấy việc hắn làm là quấy rầy giấc ngủ của nàng thôi sao: “Không cần phải giả mù sa mưa giải thích như thế, rồi lát nữa ngươi lại muốn dùng bạo lực cưỡng bức ta thôi…”
“Không mà, không mà.” Lam Tranh nói: “Từ nay về sau ta không bao giờ cưỡng bức nàng nữa.”
Vũ Lâu quay mặt vào bên trong, đưa lưng về phía hắn: “Việc xấu ngươi làm còn ít lắm sao?”
Lam Tranh vội chuyển người ra trước mặt nàng, ôm nàng, cọ cọ: “Ta thề……” Còn chưa nghĩ ra nên thề thế nào đã nghe Vũ Lâu kêu lên: “Thề cá trê chui ống ấy.”
“Này, trong lòng nàng, ta mất uy tín vậy sao?”
“Đúng, không có chút uy tín nào hết. Ngươi nghe chuyện chú bé chăn dê chưa? Hợp với ngươi lắm đấy, người ta chỉ nói dối hai lần đã vậy, còn ngươi đã bao giờ nói thật chưa.”
Lam Tranh nói: “Sao lại chưa, ta nói yêu nàng là nói thật.”
Vũ Lâu xoay người, không thèm để ý đến hắn, nhưng lời hắn vừa nói, cũng khiến tim nàng đập nhanh hơn. Lam Tranh từ phía sau ôm lấy vai nàng, dùng môi cọ vào vành tai Vũ Lâu: “Nàng xem nàng kìa, cho nàng đánh ta, thì nàng không nỡ xuống tay, vậy còn tức gì nữa, có phải nàng muốn ta dỗ dành nàng không?”
Vũ Lâu giãy ra: “Ai thèm chứ?”
“Lúc trước đó.” Lam Tranh cười: “Mỗi lần nàng tức giận, ta đều dỗ dành nàng, sủng ái, chiều chuộng nàng.”
Vũ Lâu nói: “Ngươi còn dám nói ra những câu đó à! Mau thả ta ra!” Nàng xoay người, đẩy hắn ra.
Lam Tranh giơ cao hai tay, ngoan ngoãn nói: “Được, ta buông tay, nàng đừng tức giận.”
Vũ Lâu bị bộ dạng lúc này của hắn khiến cho dở khóc dở cười: “Ngươi đừng có nghĩ làm ra vẻ uất ức này để đối phó ta, thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lam Tranh thấy khóe miệng nàng hơi cười cũng vui vẻ hẳn: “Vậy sao nàng còn cười.”
Nàng xoay mặt đi: “Ta đâu có cười.”
“Vậy để ta làm nàng cười.” Lam Tranh đưa tay cù vào nách nàng, Vũ Lâu không nhịn được, phì cười thành tiếng, cố chui vào trong giường tránh bàn tay của hắn: “Đáng ghét.” Lam Tranh không chịu buông tha, lại bám theo nàng. Vũ Lâu ôm gối đánh hắn: “Sao ngươi cứ bày ra bộ dạng không đứng đắn thế. Không cho ngươi chạm vào ta!”
Nhưng vì nàng vừa cười, nên lời trách mắng cũng không có tác dụng.
Lam Tranh giật lấy gối, nhào về phía nàng, khống chế nàng dưới thân mình, hôn lên mặt Vũ Lâu một cái, cười nói: “Tiểu nương tử nghĩ một đằng nói một nẻo, ta xem nàng chạy đi đâu?”
“Ngươi xem ngươi đó, lại bắt nạt ta!”
“Chỉ hôn nàng một cái mà cũng tính là bắt nạt, vậy thì nàng bắt nạt ta đi, nhanh lên.” Nói xong, hắn giơ mặt ra, ghé sát vào mặt nàng: “Bắt nạt ta đi, ta cầu còn không được nữa là…… A!” Hắn ôm mặt: “Sao nàng cắn ta? Làm gì có ai như nàng chứ, hôn nàng một cái thôi mà nàng nỡ cắn ta!”
Vũ Lâu nói: “Ngươi còn dám hôn, thì ta còn cắn!”
Lam Tranh cười xấu xa: “Vậy ta sẽ hôn toàn thân nàng, nàng giỏi thì ăn ta luôn đi.” Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên cổ nàng. Vũ Lâu bị hắn khống chế, không thể dùng sức được, nói: “Ngươi quá vô lại.”
“Đúng, đời này ta cũng chỉ vô lại với nàng.” Hắn nằm xuống cạnh Vũ Lâu, ôm nàng vào lòng vô cùng thân thiết.
“Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ nổi giận đấy.”
“Đừng giận, đừng giận.” Lam Tranh vẫn ôm chặt nàng không buông, đầu lại cúi xuống cọ vào ngực nàng: “Gần đây nàng hay nổi nóng như vậy sẽ rất mau già. Mà nàng xinh đẹp thế này, không phải rất đáng tiếc hay sao?”
“Hừ, ta xinh đẹp à? E là còn kém xa hai trắc phi của ngươi.”
Lam Tranh há miệng cười trộm, sau đó hôn nàng: “Nàng ghen à?”
“Không.”
“Có.”
“Không.”
“Có.”
Nàng thấy nhàm chán, nói: “Vậy thì có đi.” Không muốn để ý đến hắn nữa.
Lam Tranh cười nói: “Các nàng là do mẫu hậu cưỡng ép bắt ta nạp, ta chẳng thích chút nào cả.”
Vũ Lâu vốn không muốn hỏi, nhưng lại không nhịn được: “Ngươi không thích thì cũng chạm vào các nàng rồi.”
“Không có cách nào khác, đêm động phòng, cũng phải làm đúng thông lệ.”
Vũ Lâu nhéo hắn một cái: “Đối với việc công, ngươi đúng là rất tròn bổn phận nhỉ.”
***