Nghề Vương Phi

Chương 184

“Thật phiền phức……” Lam Tranh đùa nghịch với một chú chim nhỏ có bộ lông xanh lục, cái mỏ đỏ au, lười biếng nói: “Sắp đến Trung thu rồi……”

Vũ Lâu chỉ chăm chú cúi đầu đọc sách, làm ra vẻ không nghe thấy. Lam Tranh bị nàng lờ đi, liền ghé sát người về phía nàng nói lại lần nữa: “Mấy ngày nữa là tết Trung thu rồi. Nghĩ đã thấy phiền.”

Nàng biết là hắn ghét tiến cung dự tiệc, phải ứng phó với Hoàng đế và các vị hoàng thân quốc thích, nhưng nàng lại không muốn để ý đến hắn, chỉ ngẩng đầu, liếc hắn một cái rồi lại cúi xuống đọc sách.

“Vũ Lâu…… Nàng có nghe thấy ta nói gì không hả?” Đã làm thì quyết không chùn bước, hắn lại dịch người qua, vòng tay từ đằng sau ôm lấy vai nàng.

“Nghe rồi.” Vũ Lâu nói: “Cũng đâu phải là Trung thu đầu tiên của ngươi, lại càng không phải là lần cuối cùng, phiền cũng vậy thôi.”

Lam Tranh đặt một cái lồng chim sơn son thiếp vàng lên bàn, nói: “Vấn đề là ở chỗ, ta vẫn không thể dẫn nàng theo được, nếu để nàng giả thái giám đi cùng ta, Cửu ca biết nàng, chắc chắn sẽ nhận ra.”

Con chim khẽ đập cánh, một mùi thơm man mát thấm vào tận gan ruột khẽ thoang thoảng bay ra.

“Chim gì đây? Còn có mùi thơm nữa.”

“Loài chim này từ khi ra đời đã được ngâm vào hương liệu, chỉ cần thấy người là sẽ đập cánh, khiến mùi hương bay ra.” Lam Tranh cười nói. Trước kia hắn cực kỳ thích con chim này, đến lúc khôi phục lại thần trí thì quên mất nó, mấy hôm trước mới nhớ ra, cố tình lấy ra đây, hoài niệm một chút thời gian đã qua.

“À.” Lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Lam Tranh giật lấy quyển sách kia, nhìn nhìn, lại là sách thuốc, liền giấu ra sau lưng, không cho Vũ Lâu đọc nữa: “Về sau nàng không được đọc loại sách này nữa. Toàn học thói xấu thôi, một ngày nào đó, có khi ta bị nàng độc chết cũng không biết gì mất.”

Vũ Lâu đưa tay ra giành lại, nhưng thử vài lần, ngay cả bìa sách nàng cũng không động được đến, võ công Lam Tranh đúng là tiến bộ rất nhanh. Nhưng mà, nàng vẫn có cách, nàng nhìn hắn, đưa tay khẽ che miệng, cười nói: “Ngươi cầm đi, ta vẫn còn quyển khác.” Nói xong, nàng lại rút từ trong tay áo ra một quyển sách khác.

“Hay cho Tần Vũ Lâu nàng, còn dám cất giấu hàng cấm nữa.” Lam Tranh cười nói: “Mau cởi xiêm y ra, để ta nhìn xem nàng còn giấu gì không.” Hắn xoa xoa tay cười xấu xa tới gần nàng. Vũ Lâu liên tục lùi lại phía sau: “Hôm nay nóng lắm, đừng quậy nữa, tiết kiệm sức chút đi.”

“Tiết kiệm sức cũng vô dụng, nàng có cho ta chạm vào nàng đâu.”

Hắn vừa nói xong, mặt nàng liền biến sắc, ném quyển sách đang cầm trong tay về phía hắn: “Ngươi thích thì ta cho ngươi này. Đừng có chạm……”

Chẳng qua là hắn muốn vui đùa cùng nàng, chứ cần quyển sách thuốc kia làm gì, hắn đọc có hiểu đâu. Lam Tranh nhặt quyển sách, vứt lên trên bàn, rồi ngồi xuống nói: “Thôi đi, thôi đi, chẳng thú vị gì cả, nàng thích làm gì thì làm cái đó đi.”

“Vâng.”

Vũ Lâu lại quay lại bên bàn, tiếp tục đọc sách, thật sự không nói gì nữa.

Lúc này, Phi Lục bước vào, bưng theo bát thuốc mà Vũ Lâu phải uống hàng ngày. Vũ Lâu nhận bát thuốc, đặt sang bên cạnh, chờ nguội bớt rồi uống. Lam Tranh đã nếm qua vị đắng của bát thuốc này, không dám nếm thử nữa, nhưng hắn thấy nàng uống hàng ngày như vậy cũng thật khổ sở, bèn nói: “Nàng pha chút đường vào cho dễ uống.”

“Không cần. Ta đâu phải người quen được chiều chuộng như ngài.”

“……” Lam Tranh bị đánh bại, cảm xúc cũng tụt xuống, gục đầu xuống bàn, nghiêng đầu, túm lấy ống tay áo Vũ Lâu, vẻ mặt đáng thương nói: “…… Vũ Lâu, không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao, sao nàng còn như vậy, nàng không thể dịu dàng với ta một chút được sao……”

Vũ Lâu nghiêng đầu nhìn hắn: “Có phải tật xấu của ngươi lại tái phát không thế?”

Lam Tranh nhích nhích về phía nàng, cười nhìn Vũ Lâu: “Tật xấu gì?” Nói xong hắn ghé đầu xuống gối lên đùi nàng.

Vũ Lâu hừ một tiếng, mặc kệ hắn, rồi bưng bát thuốc lên uống một ngụm.

Nhưng chỉ vừa ngậm thuốc vào miệng, nang đã cảm thấy hương vị khác thường, vội phun ra.

“Vũ Lâu, nàng sao vậy?”

Nàng đưa tay lau miệng: “Không sao…… đắng quá.”

Lam Tranh hừ giọng: “Ta đã nói rồi mà, ai bảo nàng không nghe ta.”

Vũ Lâu bình tĩnh ừ một tiếng, rồi đặt bát thuốc sang một bên. Lam Tranh lại hỏi: “Không uống nữa à?”

“Vừa nóng vừa đắng, chờ nguội đã.”

Lam Tranh cũng không nghĩ ngợi gì: “Nàng ấy mà, đúng là cái siêu sắc thuốc.”

Bỗng một thị nữ đi tới bẩm báo: “Vương gia, có Vũ Dương hầu cầu kiến.”

Vì lần trước Vương Kỳ bắt giữ Tần Vũ Lâu, Vương Lân cũng thấy xấu hổ thay cho ca ca, nên nhiều ngày rồi chưa đến gặp Lam Tranh.

“Cho hắn vào đi.”

Sau khi thị nữ rời đi, Vũ Lâu vội kéo Lam Tranh vào trong phòng ngủ: “Nhanh lên một chút.” Nàng vén màn lên để Lam Tranh nằm vào trong giường, cởi giày cho hắn, giúp hắn nằm xuống xong, nàng dặn dò: “Giả vờ giống một chút.”

Lam Tranh cực kỳ tự tin: “Nàng yên tâm đi.”

Vũ Lâu thầm nghĩ, mình đúng là lo bò trắng răng, tên nhóc này việc khác thì không biết thế nào, chứ hắn giỏi nhất là giả vờ còn gì.

Không lâu sau, thị nữ liền dẫn Vương Lân đến, Vương Lân thấy mặt trời đã lên cao tít mà Vương gia vẫn kê cao gối ngủ trong phòng, hắn thầm thấy kỳ quái, điện hạ làm sao thế này?

Vũ Lâu vừa nhìn thấy Vương Lân, thi lễ xong, nàng buồn bã nhìn Lam Tranh nói: “Hầu gia đến vừa đúng lúc, mấy ngày gần đây thân thể Vương gia không khỏe, không biết là làm sao nữa.”

Lam Tranh vỗ vào tay Vũ Lâu, định ngồi dậy: “Ta rất khỏe.” Nhưng vừa nói xong, người lại lảo đảo, hắn vội đưa tay lên đỡ trán nói: “…… Chỉ là đầu hơi choáng váng chút thôi.”

Vũ Lâu vội kêu lên: “Chàng mau nằm xuống đi, đừng để có gì bất trắc nữa, chàng chỉ vừa khỏe được một chút, đừng để lại……”

Lời nói này đâm thẳng vào tim Vương Lân, dù sao Huệ vương cũng là hy vọng của Vương thị nhà hắn, cũng là chủ nhân là hắn đi theo, hắn không thể để Lam Tranh lại có chuyện gì không may xảy ra nữa.

“Điện hạ, người không sao chứ?” Gần đây đúng là rất ít nghe thấy tin tức của Huệ vương, cứ tưởng là vì Tần Vũ Lâu hồi phủ, Huệ vương yêu nàng say đắm, mỗi ngày đều ở bên cạnh quấn quít với nàng, không ngờ lại là vì thân thể của hắn không ổn.

Lam Tranh nhíu mày, vẻ mặt rất thống khổ: “Chỉ là thỉnh thoảng bị ù tai, nhìn mọi thứ cứ mờ mờ, nghỉ ngơi một chút là được, không có chuyện gì lớn đâu.”

Vũ Lâu thở dài: “Chàng đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, có thấy khá hơn chút nào đâu.”

“Có mời ngự y đến xem bệnh chưa?” Vương Lân hỏi.

Vũ Lâu đáp: “Y quan trong phủ cũng đã xem qua, rồi kê đơn thuốc, ngày nào cũng uống đều đặn mà chẳng có chuyển biến gì, ta cũng muốn mời thái y của Thái y viện đến xem bệnh, nhưng Vương gia không đồng ý.”

Lam Tranh nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, không sao……”

Vũ Lâu nói với Vương Lân: “Hầu gia, ngài tới đúng lúc lắm, ngài mau khuyên nhủ Vương gia, để người truyền ngự y tới đi.”

“Nàng đừng có nhiều chuyện! Đi ra ngoài đi!” Lam Tranh quát to.

Vũ Lâu cắn môi, ấm ức nhìn hắn, rồi hành lễ với hắn và Vương Lân, đi ra ngoài.

Chờ Vũ Lâu đi khuất, trong phòng ngủ chỉ còn lại Lam Tranh và Vương Lân, Vương Lân nhìn quanh phòng, hỏi: “Sao trong phòng không có thị nữ nào vậy?”

Một phòng ngủ to thế này là ngay cả một thị nữ cũng không có.

“Có Tần Vũ Lâu rồi, nàng không hầu hạ ta chẳng phải là quá thoải mái cho nàng hay sao.”

Vương Lân thở dài một tiếng, nói: “Ta thấy hình như Tần cô nương cũng không còn kháng cự như lúc ở nha môn nữa rồi.”

“Nàng là người thông minh, biết không phản kháng được, thì đương nhiên sẽ phải ngoan ngoãn lấy lòng ta thôi.”

***
Bình Luận (0)
Comment