Nghề Vương Phi

Chương 217

“Phương thuốc này, hình như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi.” Vũ Lâu lẩm bẩm: “Nhất định là đã từng nhìn thấy rồi……”

“Không thể nào!” Là một đại phu từng trải, Phương Lâm rất tự tin với y thuật của mình, hắn không tin là có phương thuốc Vũ Lâu từng xem qua mà chính hắn lại không nhớ rõ: “Nếu đã có người ghi lại độc tính của loài nhện này, thì sao ta lại không nhớ được!”

“Không, ta đã từng nhìn thấy rồi, cũng những dược liệu này, cũng nói là giải độc. Hơn nữa, không phải ta xem trong sách dược đâu, mà là……”

“Là cái gì?” Phương Lâm nói: “Đừng ấp úng nữa, nói mau đi.”

“Là sổ ghi chép của cha ta.”

Trong đầu Vũ Lâu hiện ra một hình ảnh, khi nàng và Tô Tiêu lén vào thư phòng của cha để xem tạp thư, nàng vô tình cầm một quyển sổ ghi chép, bên trong có phương thuốc này.

Nàng nhớ rất kỹ những dược liệu có tên kỳ quái đó.

“Hả?”

“Đúng rồi, đúng là cái này!” Nàng cực kỳ khẳng định.

“Cha cô là người Chiết Giang, làm sao lại có cách giải độc của loại độc dược chỉ có ở Tây Nam được?”

“Ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn là có.” Vũ Lâu nhìn phương thuốc kia nói: “Hơn nữa, ta còn nhớ rõ tên vị thuốc còn thiếu kia —- là thiên táng thảo.”

Nàng vừa nói xong, Phương Lâm chợt reo lên: “Đúng, đúng là vị đó!”

Vũ Lâu cười: “Tốt quá, vậy chúng ta mau chế giải dược đi!”

Mặt Phương Lâm vẫn cau lại: “Ở chỗ ta không có thiên táng thảo.”

“Vậy đi mua.”

“Không mua được.” Phương Lâm nói: “Cô nghe tên này là biết, nó chỉ sinh trưởng ở vách núi cao và dốc, có mười người đi hái nó thì đến tám người chôn thân ở vách đá, giống như tên của loại cỏ đó vậy. Từ bé tới giờ, ta chỉ nhìn thấy duy nhất một gốc thiên táng thảo lúc cha ta cầm về từ xưa.”

“Sao cha ngươi lại có cây đó?”

“Khi Hàn vương vào kinh thành dự lễ cúng tế đã tặng cho cha ta!”

“……” Vũ Lâu nheo mắt, giọng nói kiên quyết: “Nếu trên đời này có loại cỏ đó, nhất định sẽ tìm được thôi.”

“Cô đừng vội, cứ báo cho Tấn vương biết phương thuốc này, để hắn tự đi tìm thiên táng thảo là được!”

“Tuyệt đối đừng làm thế! Van xin ngươi, tuyệt đối đừng nói phương thuốc cho Tấn vương biết!”

“Vì sao?! Cô cố gắng như vậy, không phải là để cứu Tấn vương sao?”

“À…… việc này……” Vũ Lâu mỉm cười: “Để ta nghĩ đã, chờ tìm ra thiên táng thảo, thử xem phương thuốc này có thể giải độc thật không rồi mới đưa cho Tấn vương cũng được.”

Phương Lâm cũng thấy có lý: “Cô nói cũng đúng, cẩn thận vẫn hơn. Mai ta sẽ đi tìm mấy người hái thuốc, trả cho họ hậu hĩnh một chút xem họ có đi tìm loại cỏ này cho mình được không.”

Vũ Lâu gật đầu, dặn Phương Lâm đừng tiếc tiền, chỉ cần tìm được người đi hái cỏ là được.

Chờ Phương Lâm đi khuất, Vũ Lâu liền lục tung thư phòng để tìm sách nói về nơi sinh trưởng của thiên táng thảo. Trời không phụ lòng người, đến nửa đêm cuối cùng nàng cũng có thể tìm thấy ghi chép về thiên táng thảo.

Hôm sau, Phương Lâm tìm khắp của y quán đều không thấy bóng dáng Vũ Lâu đâu.

***

Trời dần ấm lên, tuyết đọng dưới chân núi cũng bắt đầu tan khiến đường vào núi rất lầy lội, mà càng lên đỉnh núi, tuyết đọng càng nhiều, nhiệt độ càng thấp hơn.

Không khí mùa xuân đã vây lấy chân núi, nhưng trên đỉnh núi vẫn bị tuyết trắng bao phủ.

Vào mùa đông, khi bắt đầu đến đại tuyết, thiên táng thảo sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, đến mùa xuân năm sau mới tiếp tục sinh trưởng, sau ba mươi năm thì sẽ dần dần khô héo cho tới khi hoàn toàn thối nát rồi biến mất.

Cũng gần giống chu kỳ sinh lão bệnh tử của loài người.

Trong sách có ghi lại, có người đã từng nhìn thấy thiên táng thảo trên ngọn núi này, Vũ Lâu ôm hy vọng mong manh chạy tới đây tìm, nàng không dám chắc, nhưng vẫn muốn thử một lần.

Nàng phải tìm được thiên táng thảo, chế giải dược thì mới cứu được Lam Tranh.

Lam Tranh……

Không được, không thể nhớ tới hắn được!

Vừa nghĩ đến hắn, đầu đã lộn xộn cả lên, không thể nào tập trung tinh thần.

Đi một đoạn tới giữa sườn núi, tuyết đọng vừa tan xong lại bị nhiệt độ cực thấp ở đây làm cho đông lại, tạo thành một tầng băng mỏng trên đường đi. Vũ Lâu phải dùng cả chân cả tay, khó khăn lắm mới vượt qua được đoạn đường này.

Nàng thẳng tiến về nơi đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng kia.

Thiên táng thảo, thiên táng thảo, mày ở đâu hả?!

“Vũ Lâu tỷ tỷ —”

Một tiếng gọi từ phía sau bỗng truyền đến, ở nơi thâm sơn cùng cốc yên tĩnh này, giọng nói rõ ràng nghe như đang gọi sát bên tai nàng vậy.

Vũ Lâu quay đầu, nhìn thấy Vân Triệt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao đệ lại ở đây?”

Vân Triệt đạp tuyết đi đến trước mặt nàng, cười nói: “Ta còn đang định hỏi tỷ tỷ đến đây làm gì ấy.”

Hắn cười, thở ra một làn khói trắng mờ.

Vũ Lâu không muốn nói thật: “Tìm một số thứ, còn đệ?”

“Đến chơi thôi!” Vân Triệt cười: “Trên đường về kinh thành ta có nhìn thấy ngọn núi này, nên rất muốn đến chơi. Hôm nay cũng đang rảnh nên ta mới đi lên đây, không ngờ lại gặp được tỷ tỷ, đúng là có duyên!”

Vũ Lâu nói: “Thế tử lén trốn đi à? Không thì sao lại không mang hộ vệ. Ở nơi băng tuyết ngập trời thế này quá nguy hiểm, đệ nên xuống núi đi thì hơn.”

“Ta đã lên tới đây rồi mà còn không lên đến đỉnh đã về thì chẳng phải là phí công hay sao.” 

Vân Triệt nói: “Tỷ tỷ vừa nói muốn tìm đồ à, hay là để ta giúp tỷ, chúng ta cùng tìm, mắt ta rất tinh, tìm đồ sẽ nhanh hơn.”

Hắn giống Tô Tiêu như vậy, khiến lòng Vũ Lâu mềm nhũn: “Được rồi, ta muốn tìm một loại cỏ màu đen.”

“Cỏ màu đen sao?” Vân Triệt tò mò: “Ngạc nhiên thật, dùng để làm gì?”

“Làm thuốc.”

“À!” Vân Triệt ra vẻ đã hiểu: “Có phải vì lần trước tỷ tỷ bị Thái tử đánh rồi đuổi ra khỏi cung vẫn chưa khỏe hẳn, nên cần thuốc này để điều trị không?”

Vũ Lâu không muốn giải thích, liền nói theo hắn: “Ừ……”

“Tỷ đừng vội, nhất định ta sẽ tìm được giúp tỷ.”

Nói xong, hắn đi trước Vũ Lâu vài bước, hướng về đỉnh núi.

Thật ra Vũ Lâu rất sợ tiếp xúc với người trong hoàng thất, lỡ như có chuyện gì không may, thì nàng sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, vội hô lên: “Cẩn thận một chút.”

“Biết rồi.” Vân Triệt đáp, ánh mắt chợt lóe, rồi biến mất trong không gian phủ đầy tuyết trắng.

Chờ Vũ Lâu đi tới nơi, thì thấy hắn đang ở sát vách núi dựng đứng, đưa tay với gì đó.

Nàng sợ đến toát mồ hôi.

Khẽ nuốt nước miếng, Vũ Lâu từ tốn gọi: “Thế tử……”

Vân Triệt nghe thấy tiếng nàng, liền quay đầu cười: “Ở đây có một cây này, sâu trong tuyết, thứ này cũng dễ tìm thật, có điều hơi khó hái, nhưng không sao, đệ với chút nữa thôi là đến rồi.” Dứt lời, hắn lại vươn người xuống một chút.

“Nguy hiểm!”

Vũ Lâu vừa nói xong, thì Vân Triệt trượt chân, cả người lao xuống vách đá.

Nàng sợ đến tối sầm mặt mũi, vội bổ nhào về vách đá thì thấy Vân Triệt đang treo lơ lửng giữa không trung, thân hình lắc lư lắc lư, tay bám vào một khối đá nhô ra.

“Vũ Lâu tỷ tỷ……”

Nàng cuống cuồng, vội túm lấy tay hắn: “Đừng sợ, để ta kéo đệ lên.”

Vân Triệt nhìn nàng không chớp mắt, hỏi nàng: “Vũ Lâu tỷ tỷ, nếu ta chết, tỷ có đau lòng không?”

Tần Vũ Lâu làm sao còn có tâm trạng mà trả lời hắn, chỉ cố sức lao người về phía trước để kéo hắn. Nào ngờ, tuyết đọng không chỉ khiến nàng không dùng được lực, mà còn phản tác dụng, đẩy nàng lao luôn xuống dưới.

***
Bình Luận (0)
Comment