Vũ Lâu giơ tay tát thẳng vào mặt hắn!
Lam Tranh ôm mặt, không hiểu tình hình bây giờ là thế nào: “Ta là Lam Tranh mà, nàng đã nhớ ra, sao còn đánh ta!”
Vũ Lâu hừ giọng: “Thì ra chính là ngươi. Ta còn đang tò mò, phu quân cũ của ta có bộ dạng thế nào. Không ngờ là cái loại mặt người dạ thú như ngươi!”
“Mặt người dạ thú?” Lam Tranh căm tức nhìn Vân Triệt: “Rốt cuộc là ngươi đã nói với nàng những gì?”
“Nói gì?” Vũ Lâu nói: “Còn cần phải nói sao?” Nàng chỉ vào ngực mình nói: “Ngực ta có một vết sẹo chữ Lam, ta thấy rất kỳ lạ, vì sao trên người ta lại có dấu ấn thế này, hỏi nha hoàn Phi Lục thì mới biết. Thì ra ta vốn được gả cho một tên cầm thú, trong tên có một chữ “Lam”, tên là Lam Tranh phải không, hình như là Độc Cô Lam Tranh… Là ngươi, là ngươi phải không. Nhìn cái bộ dạng bắt nạt Vân Triệt vừa rồi của ngươi đã biết ngươi là tên khốn đó rồi.”
“Cầm thú?” Tức!!! Hắn nhịn: “Tần Vũ Lâu, nàng một vừa hai phải thôi. Nàng căn bản không phải là cháu của Hàn vương phi. Nàng tên là Tần Vũ Lâu, là Đức phi đương triều.”
“Đức phi?” Vũ Lâu khẽ nhướng mày: “Đức phi của Hoàng thượng?”
Lam Tranh mím môi gật đầu.
“Vậy thì càng không liên quan gì đến ngươi!” Vũ Lâu nói: “Nếu ta là Đức phi, sao ngươi lại dám làm nhục ta, dám đóng dấu lên người ta!!!”
Lam Tranh không có cách nào, thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta chính là Hoàng đế mà!”
Vũ Lâu ngẩn người, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi thật sự là Hoàng đế?”
“Đúng…” Ngay cả hắn cũng không rõ, vì sao hắn đang nói sự thật mà giọng lại yếu thế như vậy…
“Hắn là Hoàng đế sao?” Vũ Lâu hỏi Vân Triệt, Vân Triệt gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Vũ Lâu cúi đầu một lát, sau đó ngẩng lên, ánh mắt kiên định: “Ta không cần biết ngươi là ai, ta cũng sẽ không quay về cùng ngươi. Vì ta không quen ngươi.”
Lam Tranh năn nỉ nàng: “Vũ Lâu ngoan, đừng quậy nữa, con cũng đã sinh rồi mà nàng còn nói không quen ta?!” Nói xong, hắn nhìn cô bé trong lòng Vũ Lâu. Vũ Lâu quay người, giấu đứa bé đi không muốn cho Lam Tranh nhìn thấy: “Không được nhìn, ai mà biết có phải con của ngươi không.”
“Vậy nàng nói là con ai?”
Vũ Lâu nói: “Nghe nói trước đây ta vốn không phải gả cho ngươi, mà có hôn ước với người khác. Giờ ta không nhớ được mọi chuyện, không biết đứa bé này là con ai.”
Lam Tranh nói: “Nàng không cần nghi ngờ, đứa con này là con của ta và nàng, người có hôn ước với nàng đã chết lâu rồi.”
“Ngươi giết sao?” Vũ Lâu ôm con, lùi về sau mấy bước, sợ hãi nói: “Tên ác ma này, chỉ dựa vào những chuyện ngươi đối xử với ta, thì ngươi chắc chắn không phải người tốt rồi.”
“Ta thật sự rất muốn nghe xem, ta đã làm gì với nàng.” Hắn chợt nhớ ra, nếu nàng đã nghe Vân Triệt kể, thì chắc chắn không hay ho gì, vội ngăn cản: “Nàng không cần nói cũng được.”
Vũ Lâu lại nói: “Nghe nói ngươi còn bắt ta làm kỹ nữ!”
“Có ẩn tình mà.” Lúc nàng tỉnh táo còn không giải thích được, giờ nàng mất trí nhớ, càng không thể lý giải nổi: “Hơn nữa, nàng vẫn giữ được sự trong sạch của mình, không bị ai làm nhục hết.”
“Vậy… Chuyện ngươi giết ca ca ta thì sao?” Vũ Lâu nói: “Nghe nói ta còn có một người ca ca, bị ngươi giết chết.”
“Hắn phạm pháp.”
“Ngươi lừa ta. Ta không tin. Nhất định là ngươi cố ý.” Vũ Lâu oán hận: “Giờ ngươi không chịu buông tha ta, vừa đến đã muốn cướp con của ta sao?!”
Lam Tranh cố gắng kiên nhẫn: “Tần Vũ Lâu, nàng xuất thân từ nhà họ Tần ở kinh thành, đã từng là Vương phi của ta. Còn bây giờ, nàng là Hoàng phi của trẫm. Hơn nữa, chúng ta còn có hai đứa con trai. Các con đang chờ nàng quay về, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm mặc kệ các con sao?”
Vũ Lâu hoảng sợ nói: “Trời ạ, ta mà lại có con với người như ngươi à?”
Cái gì gọi là “người như ngươi”?
“Tóm lại, hồi cung cùng ta.” Lam Tranh dứt lời, cũng không thèm quan tâm gì nữa, mạnh mẽ kéo nàng.
“Hu hu hu…” Đột nhiên nàng khóc oà lên, không chịu đi, quay lại nói với Vân Triệt: “Cứu… cứu ta, đừng để hắn bắt ta đi… ta sợ lắm…”
Thấy nàng khóc, Lam Tranh cũng mềm lòng đi, hắn buông tay, lau nước mắt cho nàng: “Vũ Lâu, những gì bọn họ nói với nàng là không đúng. Ta đối xử rất tốt với nàng.”
Vũ Lâu rưng rưng chất vấn: “Vậy ngươi giải thích thế nào về vết sẹo trên người ta? Chẳng lẽ là ta tự đóng cho mình à?”
“Chuyện này… thật ra có nguyên nhân mà.” Nàng đã ghi nhớ trong lòng chuyện hắn gây tổn thương thân thể nàng. Chuyện gì nàng cũng muốn lôi hết ra, giờ mất trí nhớ cũng không buông tha. Hắn không biết nói gì. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như thế.
“Vậy còn không phải sao?!” Vũ Lâu đẩy hắn ra: “Đều là ngươi làm! Ta chán ghét ngươi! Ta muốn gả cho nam nhân khác!”
Lần này, không phải là tức đến tối sầm mặt mũi nữa, mà là ngực hắn, vô cùng đau xót, suýt thì nôn ra máu. Hắn sợ nhất là Vũ Lâu sẽ rời khỏi hắn, quay sang ôm ấp người khác. Bình thường chỉ cần nàng nói dỗi một câu đã làm hắn đau đến tận tim tận phổi. Giờ nàng còn tuyên bố hùng hồn như vậy, khiến hắn như muốn chết đi cho xong.
“Nàng dám?! Tần Vũ Lâu, nàng có tin ta giết chết hết nam nhân khác không?”
Vũ Lâu nhướng mày, cắn vào nửa lưỡi: “Vậy ta sẽ cắn lưỡi tự sát, ta chết cho ngươi xem. Không rời được khỏi ngươi thì ta cũng không cần sống nữa.”
Lúc trước, dù cãi nhau thế nào, nàng cũng chưa từng tìm chết. Nhưng giờ bộ dạng nàng kiên quyết thế kia, dường như đã chán ghét hắn đến cực điểm. Dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, nhưng trước mặt nàng, hắn vẫn thấy tình cảm của mình thật yếu đuối. Vừa thấy nàng quyết tuyệt như vậy, hắn chợt ngẩn người, chờ đến khi kịp phản ứng lại, thì mắt đã đỏ ửng: “Vũ Lâu… Nàng…”
Vân Triệt nhìn sự việc càng lúc càng to, vội bước ra hoà giải. Dù sao, tuy hắn cũng muốn lừa Độc Cô Lam Tranh để giúp tỷ tỷ xả giận, nhưng cũng không muốn chuyện lớn đến mức không dàn xếp được.
“Bệ hạ, bệ hạ…” Hắn kéo Lam Tranh sang một bên: “Tỷ tỷ mất trí nhớ, không biết đến sự uy nghiêm của hoàng quyền, chọc giận tới bệ hạ, huynh đừng so đo với tỷ ấy.”
Lam Tranh tức giận, chua giọng nói: “Nhưng nàng nói, tình nguyện tự sát cũng không muốn về cùng trẫm…”
Vũ Lâu của hắn đi đâu mất rồi…
“Bệ hạ, huynh không nên cưỡng ép tỷ ấy.” Vân Triệt đóng vai trò người hoà giải: “Phi Lục nói, hình như tỷ tỷ rất để ý đến vết sẹo trên người. Tỷ ấy nghĩ người đã đóng dấu lên người tỷ ấy là người xấu. Giờ huynh cứ nhất quyết muốn đưa tỷ ấy về, dễ tạo phản ứng ngược lắm.”
“Vậy làm sao đây? Làm sao nàng mới có thể khôi phục trí nhớ?”
“Việc này cơ bản là rất khó. Huynh đừng đánh ta! Đau quá… thế này đi, không phải tỷ tỷ muốn tuyển chồng hay sao? Huynh cũng tham gia, nếu huynh thắng, thì huynh sẽ được ôm mỹ nhân về, tỷ ấy cũng không nói gì được nữa.”
“Dự tuyển à?” Lam Tranh quyết định: “Hừ, không thành vấn đề!”
Hết chương 274.