Lam Tranh che cho Băng Sơ ở sau lưng, nói với Vũ Lâu: “Ngươi đừng phạt nàng, trước kia ngươi chưa đến, đều là nàng chăm sóc cho ta.”
Vũ Lâu cố gắng dùng đôi mắt tình cảm, dịu dàng nhất, giọng điệu cũng ấm áp nhẹ nhàng như gió tháng tư: “Muội muội nói gì vậy, tỷ tỷ là người hung hãn không hiểu lý hiểu tình như vậy sao. Ta về phủ này đã hơn nửa tháng, mà không nhìn thấy muội muội, chắc là muội muội có việc đi xa, giờ đã trở về, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với Vương gia, chúng ta vào trong rồi nói.”
Băng Sơ vẫn dán lên người Lam Tranh, rụt rè đáp: “Vâng, nương nương.” Sau đó lại quay sang nũng nịu với Lam Tranh: “Lam Tranh, để Băng Sơ dìu ngài đi.” Lam Tranh căn bản không nhận ra được sự đả kích ngấm ngầm hay công khai tranh đoạt của nữ nhân, chỉ cao hứng vì thấy Băng Sơ, gật gật đầu: “Được.” Một câu nói đó, chẳng khác nào cho Băng Sơ quyền được hầu hạ kề cận với hắn, Vũ Lâu sẽ không dễ tiếp cận.
Lam Tranh cùng Băng Sơ đi trước, tiến vào trong phủ, quản gia, thị vệ và hạ nhân vây xung quanh, bỏ lại Vương phi chân chính là Vũ Lâu sang một bên.
Phi Lục bất bình tức giận: “Tiểu thư, người nhìn bộ dạng của ả kia xem, rõ ràng là muốn quyến rũ Vương gia.”
Tần Vũ Lâu nhếch miệng cười: “Nàng ta là thị nữ hầu bên người hắn, phải quyến rũ chứ, rồi sẽ sớm lăn lên giường thôi, giờ có lo lắng cũng vô dụng, quan trọng là nàng ta vì cái gì mà giờ lại quay về tranh chấp với ta, trước đó đã đi đâu.”
“Tiểu thư, người thật quá bình tĩnh, nếu ta là người, thấy có kẻ dám quyến rũ phu quân của ta, ta đã sớm đánh vào mặt nàng rồi.” Phi Lục cảm thán.
“Căn bản ta không coi Huệ vương là trượng phu của ta.” Nàng băn khoăn nhìn tuyết rơi, mặt không chút thay đổi nói: “Ta mặc kệ nàng muốn làm gì Độc Cô Lam Tranh, nhưng nếu dám tính kế với ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.”
“Tiểu thư, nhìn người thật dữ tợn.”
“Ta dữ tợn? Ta mà muốn dữ tợn, với kiểu nói năng không giữ mồm như nha đầu nhà ngươi, thì đã sớm bị ta đánh hơn trăm tám mươi lần rồi.” Tần Vũ Lâu liếc Phi Lục một cái, trêu chọc: “Không thì giờ để ta sửa lỗi, đánh bù vậy.” Nói xong làm bộ muốn đánh, Phi Lục vội chạy nhanh ôm đầu né tránh, nàng đuổi theo phía sau. Chủ tớ hai người đùa giỡn giống như lúc còn ở Tần phủ.
“Nương nương — nương nương —”
Vũ Lâu buông Phi Lục ra, thấy là quản gia Vương Toản, liền khôi phục dáng vẻ đoan trang nói: “Có chuyện gì thế Vương quản gia?”
“Băng Sơ là con gái nhũ mẫu của Vương gia, trước vẫn là thị nữ bên cạnh điện hạ, mong nương nương đừng nghĩ ngợi nhiều, lão nô thấy nương nương không giận, nên mới muốn nói rõ ràng.”
Thì ra lão già xấu tính này cố tình đến, muốn dùng mối quan hệ khăng khít của Độc Cô Lam Tranh và Băng Sơ chọc tức nàng.
Vũ Lâu cười: “Bản phi nhìn Băng Sơ cô nương cũng không giống hạ nhân bình thường, dáng vẻ cử chỉ không hề thấp hèn, thì ra là thân mật với Vương gia như vậy. Dung mạo của Băng Sơ cô nương cũng thật là tuyệt sắc, không biết đã gả cho nhà nào ở kinh thành rồi?”
“Băng Sơ cô nương vẫn chưa thành thân.”
Vũ Lâu ra vẻ kinh ngạc: “Vậy sao bản phi nhập phủ đã lâu mà không thấy nàng? Nàng đi đâu?”
“Cái này…” Vương Toản vốn chỉ muốn chọc tức Vũ Lâu, không ngờ nàng lại còn bình tĩnh thản nhiên nói chuyện với hắn về Băng Sơ nữa: “Ba tháng trước Băng Sơ cô nương rời phủ, lão nô cũng không biết nàng đi đâu, nhưng mà giờ nàng quay về, có thể thấy Vương gia cực kỳ vui mừng.”
“Đúng thế, không cần biết Băng Sơ cô nương đi đâu, giờ nàng quay về là tốt rồi, dù sao bên ngoài cũng rất nguy hiểm, hơn nữa, nàng quay về cũng khiến Vương gia vui vẻ, bản phi cũng vô cùng vui sướng. Vương tổng quản, phân phó cho hạ nhân, chuẩn bị tốt tiệc tối cho Băng Sơ cô nương tẩy trần.”
Vương Toản cúi đầu nghe xong, có chút không tin nổi, lại thấy gương mặt Vũ Lâu mỉm cười hiền lành, mới gật gật đầu: “Lão nô đã biết.”
Phi Lục thấy vẻ mặt tiểu thư dịu dàng tươi cười tiễn Vương quản gia, không kìm được liền hỏi: “Tiểu thư, ta thấy chính lão già này đã gọi hồ ly tinh kia về, người không tức giận sao?”
“Sao lại không, ta con mẹ nó tức muốn đầy bụng đây.” Nàng không phải thánh nhân, dám bắt nạt nàng thì làm sao nàng lại không tức giận.