Tên thái giám quay sang Tần Khải Canh nhỏ giọng nói: “Tần đại nhân yên tâm, chờ một lát, địa vị Vương phi sẽ không có gì thay đổi cả.”
Tần Khải Canh thở dài một hơi: “Chỉ hy vọng thế.”
Một nhà ba người lo lắng thấp thỏm đợi ở Huệ vương phủ, Tần Vũ Lâu trong lúc đó suy nghĩ rất nhiều, sâu sắc xem xét lại mới thấy chính mình tỉnh táo lý trí mà lại làm ra những hành vi không lý trí cùng một tên ngốc như vậy.
Qua hai canh giờ, đã gần đến trưa, Độc Cô Lam Tranh đã quay trở lại, bực tức hét ầm ĩ, một cước đá văng cửa điện, chỉ vào Tần Khải Canh nói: “Đồ nữ nhân đáng chết nhà ngươi, ngươi thắng rồi.”
Sự sâu sắc kiểm điểm vừa rồi chợt bay biến… làm sao có thể bình tĩnh được với cái ánh mắt cùng đầu óc tệ hại này cơ chứ?!
“Ngu ngốc — ta ở chỗ này!”
Lần này Độc Cô Lam Tranh tìm đúng mục tiêu: “Vương bát đoan, ngươi nói ai ngu ngốc?
Tần Vũ Lâu cười lạnh: “Vương bát đoan? Vậy Vương gia thử trả lời xem bát đoan là cái gì?”
(Mình nghĩ anh í định mắng chị í là Vương bát đản nhưng mà nói nhầm))
Độc Cô Lam Tranh không nói gì, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: “Hiếu, đễ (kính nhường người trên), trung, tín… Ách… sau tín là…” (*)
“Ha ha, giờ Vương gia trả lời xem, ai là vương bát đoan thế?”
“Ngươi!” Độc Cô Lam Tranh tức giận, chỉ về phía nàng, nói với thị vệ của mình: “Đánh nàng cho bổn Vương! Nhanh lên, các ngươi thần người ra đó làm gì?”
(*) mình giải thích một chút cho bạn nào chưa biết nhé.
Vương bát đản: thằng khốn nạn.
Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quên đi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đã biến thành “Vương bát đản”. Nhưng mà bạn Vương gia lại trộn lẫn hai kiểu để mắng bạn Lâu nên bị bạn Lâu trêu lại ^^.
Tần Vũ Lâu vừa cười lạnh vừa xoa tay: “Ai sợ các ngươi? Được thư giãn thư giãn gâ cốt cũng không tồi.”
BA~! Nhận ngay một quả đấm của mẫu thân vào gáy. Chân thị quắc mắc trừng trừng nhìn Tần Vũ Lâu: “Chỉ có một chút công phu mèo cào mà không biết trời cao đất dày, còn không mau tự vả miệng cầu xin Vương gia tha thứ, xin Vương gia khai ân?”
Tần Vũ Lâu quay lại, cùng mẫu thân mắt to trừng mắt nhỏ, sau hai hồi liền chịu thua, đi đến trước mặt Độc Cô Lam Tranh, tự vả miệng một cái nói: “Xin Vương gia tha thứ cho ta.” Bày ra bộ mặt người chết, không có biểu cảm gì. Thầm nghĩ, dù sao đối phương cũng thấy không rõ lắm.
Quả nhiên Độc Cô Lam Tranh không trách nàng, biểu tình không chịu thua, tách hai chân ra, chỉ xuống dưới háng, vênh mặt nói: “Ngươi chui qua, bổn Vương sẽ tạm tha ngươi.”
Yên lặng giây lát, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chân thị thấy tình huống không ổn, bèn xông lên trước, ôm lấy Tần Vũ Lâu.
“Mẹ, mẹ đừng cản con, con muốn giết hắn, rồi con cũng chết theo!”
“Ngươi muốn giết bổn vương, bổn vương đi mách mẫu hậu —”
“Vũ Lâu à…” Tần Khải Canh nãy giờ một mực đứng ở bên xem náo nhiệt lúc này mới lướt đến bên cạnh Tần Vũ Lâu nói: “Con phải nhớ cho kỹ, sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của ngươi và Vương gia là thiên hạ đệ nhất xứng đôi.”
Vừa nghe câu này, Tần Vũ Lâu lập tức bình tĩnh lại, giãy dụa kéo tay Chân thị ra, nghĩ nghĩ, cắn răng nói với Độc Cô Lam Tranh: “Ta chui qua là được chứ gì!”
“Hừ, bổn vương cũng chẳng thích thú gì chuyện này, thôi để bổn vương tiến cung đi, nói ngươi muốn mưu sát bổn vương, kêu phụ hoàng bắt ngươi đi chém đầu.” Nói xong quay người rời đi.
“Ngài dừng bước —” Tần Vũ Lâu cuống quít túm lấy cánh tay Độc Cô Lam Tranh: “Vừa rồi là ta nói bậy, không, không phải, Vương gia nghe lầm, ta chưa từng nói những câu như thế.”
“Tránh ra — đừng chạm vào bổn vương —” Độc Cô Lam Tranh đi phía trước, Tần Vũ Lâu lại túm sau lưng, chân chới với té ngã. Chúng người hầu thấy thế, chạy nhanh tới đỡ, lại phát hiện ra đỡ không được, vì tay Vương gia đang đặt ở…
“Cái gì mà mềm thế này?”