Vốn nghĩ là không gặp nhau hai mươi mấy ngày, hôm nay sẽ trừng phạt nàng thật cẩn thận, không ngờ lại bị nàng cởi hết y phục, thật không còn mặt mũi nào nữa.
Vũ Lâu nằm sấp bên cạnh hắn, đẩy đẩy: “…… Tiểu sắc lang nhà ta cũng biết thẹn thùng cơ à, thật là làm cho ta mở mắt nha ~. ” Lam Tranh càng vùi sâu mặt vào ống tay áo, thì thầm: “Cút, đừng động vào ta.”
Thật thú vị, tình huống hoàn toàn đảo ngược, nếu như thường, toàn là Lam Tranh diễu võ dương oai, giờ lại thành Vũ Lâu nằm chê cười hắn.
“Đừng có làm ra bộ dạng nàng dâu nhỏ như thế, để ta tìm quần áo cho ngươi thay, về sau ngoan ngoãn một chút đi.”
Lam Tranh bật dậy, quỳ trên giường, cúi thấp đầu mắng: “Dâm phụ.”
Vũ Lâu cột lại thắt lưng, hừ giọng: “Không dâm làm sao trị được ngươi, gậy ông đập lưng ông thôi. Biết cảm giác khổ sở này rồi, thì từ nay về sau ngoan ngoãn đi.”
Nàng nhảy xuống giường, lấy quần áo sạch cho hắn, chẳng muốn nhìn hắn, bèn mở cửa đi ra ngoài. Đứng nhìn cảnh sắc tươi đẹp, đầu óc nàng lại trống rỗng. Nhớ tới hành vi lớn mật của mình vừa rồi, nàng cũng tự hoảng hốt, mặt nóng bừng. Đưa hai tay lên ôm mặt, nóng đến giật mình. Ngoài hành lang gió thổi lớn, nàng quay người về phòng, xem tình hình Lam Tranh thế nào rồi.
Vừa rồi quậy hắn, chuyện nghiêm túc vẫn chưa nói được.
Lam Tranh đã thay y phục sạch sẽ, ngồi trước bàn, Lưu Hi đứng bên cạnh, cầm búa vàng đập hạch đào cho hắn ăn. Thấy nàng vào, hắn liếc nàng một cái rồi nói: “Cái người chết cả nhà đã quay lại.”
Vừa nói đã chọc giận Vũ Lâu, nàng lạnh mặt nói: “Ta lặp lại lần nữa, ta không làm gì có lỗi với ngươi cả……” Trong lòng bực bội, lại nói thêm một câu: “Không như ai đó.”
Ai đó ra vẻ không hiểu: “Ai là ai chứ?”
Nàng lười phản ứng lại hắn, kiên quyết nói: “Nếu cố tình không tin, thì ta có giải thích cũng vô ích.”
“Ta cũng không biết có nên tin ngươi không, không thì để ta kể cho mẫu hậu, xem người nghĩ thế nào vậy.”
“Đừng!”
Hắn biết nàng chỉ sợ chiêu này: “Không nói cho mẫu hậu cũng được…… Điều kiện là —- ta muốn nạp thiếp.” Hắn ra điều kiện.
Khóe miệng Vũ Lâu hơi run rẩy: “Nạp thiếp?” Nàng vừa có thai, hắn lại muốn nạp thiếp.
Lam Tranh nhìn phản ứng của nàng, khẽ cười trộm trong lòng, tức giận là tốt, tức chết cô đi. Ai bảo cô bỏ đi hai mươi mấy ngày không về, hừ, ông đây rời khỏi cô chẳng lẽ không tìm được nữ nhân khác à, cô cho cô là ai chứ! Không quay lại cũng được, tự nhiên sẽ có người thay thế cô. Thực ra mục đích của hắn cũng không phải là nạp thiếp, chủ yếu chỉ muốn chọc tức nàng thôi.
“Đúng, nạp thiếp. Ta thích nàng kia.” Tối qua uống nhiều quá, tùy tiện ôm lấy một ca cơ, tên người ta là gì hắn cũng không biết, chỉ có thể dùng “nàng kia” gọi đại vậy.
Thích…… Vũ Lâu xót xa, nàng tự an ủi chính mình, nên đáp ứng cho hắn, để hắn nạp thiếp, thì nàng sẽ càng thoải mái, hắn sẽ bám người khác.
Vũ Lâu hít một hơi thật sâu, nhặt hai quả hạch đào nắm vào trong lòng bàn tay: “Muốn nạp thiếp, phải không……” Chỉ nghe rắc một tiếng giòn rã, vỏ hạch đào rơi ra ngoài.
Lam Tranh hoảng sợ nhìn chằm chằm quả hạch đào trong tay nàng: “………”
Nàng tách tách đám vỏ vỡ, nhặt nhân hạch đào ra, thổi thổi, đưa tới miệng hắn, cười ấm áp: “Muốn nạp thiếp? Phải không?”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc này Lam Tranh cực kỳ tình nguyện lựa chọn làm ‘tuấn kiệt’, đầu lắc lia lịa: “Không nạp, không nạp.” Không nên đùa quá trớn đâu nha.
“…… Không nạp là tốt rồi. Việc này coi như chưa từng có. Thiếp lấy nhân hạch đào của ngài rồi, Vương gia mau ăn đi.”
Chuyện xảy ra hôm nay, làm Lam Tranh thầm thề trong lòng, nhất định phải tìm hiểu xem nàng học môn phái nào, rồi tìm cách phá giải chiêu thức của nàng. Hắn nhặt nhân hạch đào, cho vào miệng, vừa nhai hai cái bỗng nhiên ôm mồm kêu đau ầm ĩ.
“Sao thế?”
“Chạm đến miệng vết thương.”
“Miệng vết thương nào?”
Hắn chờ chính là những lời này đây. Lam Tranh ôm cổ nàng, kéo nàng ngồi lên chân mình, đầu hắn tựa vào vai nàng: “Lần trước chính ngươi đánh ta, không nhớ sao.”
Là cái tát ở Ca Phỉ Lâu lúc đó. Nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, làm gì có chuyện chưa lành được, hắn lại tìm lý do làm nũng đây mà.
Quả nhiên, Lam Tranh liền hôn lên môi nàng: “Mau xem giúp ta đi nào.” Vũ Lâu đẩy mặt hắn ra, giận dữ: “Trí nhớ không tốt đúng không! Vừa rồi chịu khổ không đủ hả?”
Lam Tranh trầm mặc một lát, chậm rãi nâng đầu lên, ánh mắt u oán. Thấy hắn như thế, nàng lại cảm thấy đáng thương, liền đưa tay vuốt mặt hắn: “Ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi, đừng quậy nữa, được không?” Nàng chờ Lam Tranh trả lời, không ngờ hắn lại đột ngột phát động tấn công, đưa tay luồn vào trong áo nàng vuốt ve, cúi người chui vào ngực nàng.
Nàng không ngờ hắn vẫn còn nghĩ chuyện linh tinh này, giận dữ: “Ngươi thật hết thuốc chữa rồi.”
Lam Tranh tiếp tục cầu hoan: “Lỗi là tại ngươi không tốt, ngươi đánh ta, lại còn trốn đi, đến lúc về lại bắt nạt ta, mau hôn ta đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Hành động của Vương gia khiến Lưu Hi và thị nữ đứng trong phòng đều mặt đỏ tai hồng hết, đang xấu hổ không biết nên làm thế nào thì quản gia chạy vào bẩm báo: “Vương Gia, có Vũ Dương hầu cầu kiến.” Lam Tranh nghe xong, trố mắt, sau đó cao hứng cười nói: “Là biểu ca đến à, mau mời hắn vào.”
Vũ Lâu nhân cơ hội đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay của hắn. Lam Tranh cũng không dây dưa với nàng nữa, lập tức đi ra đón khách.
Vũ Dương hầu Vương Kỳ là con trai thứ của Hữu Thừa tướng, anh của Hoàng hậu, thông tin Vũ Lâu biết về hắn chỉ đơn giản như thế. Lam Tranh không bảo nàng cùng đi gặp người này, nàng càng nhàn nhã.
Trước khi Lam Tranh sinh bệnh, Vương Kỳ và hắn có quan hệ rất tốt, coi Lam Tranh như sinh mệnh của mình, nhưng từ sau khi hắn sinh bệnh, quan hệ hai người cũng phai nhạt theo. Chỉ thỉnh thoảng Vũ Dương hầu nhớ chuyện xưa, mang đến cho Lam Tranh một vài thứ đồ chơi hay ho, khiến hắn vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy người từng là hoàng tử giỏi giang nhất trở nên ngốc nghếch hồ đồ, trong lòng hắn vô cùng chua xót, nên thời gian gần đây lại càng ít qua lại hơn.
Lam Tranh chờ đông chờ tây mới thấy hắn tìm đến.
Hắn sai người đưa Vương Kỳ vào tiểu đình ở hồ sen trong phủ, chủ yếu là vì không muốn người khác nghe lén. Vương Kỳ cầm một giỏ trúc nhỏ, hai mắt luôn để ý đến nó: “Dế à dế, hy vọng là Huệ vương sẽ thích ngươi.” Vừa nhắc tới đã thấy Lam Tranh đi qua hành lang chín khúc tới.
Vương Kỳ lớn hơn Lam Tranh ba tuổi, nhưng vì chênh lệch thân phận nên cũng rất kính nể Huệ vương, mỗi lần gặp hắn đều cung kính đứng dậy hành lễ: “Tham kiến điện hạ.”
“Biểu ca, huynh lại mang cho ta đồ chơi gì vậy?”
Vương Kỳ thở dài, Huệ vương vẫn như cũ: “Là con dế.”
Lam Tranh ngồi xuống, khẽ mở giỏ trúc ra nhìn ghé vào: “Đúng là đồ tốt, nhưng ta không thích.”
Vương Kỳ hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Điện hạ muốn cái gì, ta sẽ đi tìm.”
“Ta muốn mạng của Thái tử.”
Lúc này, Vương Kỳ nhìn khóe môi đối phương nhếch lên một nụ cười yếu ớt lạnh lùng, hắn đã từng quá quen thuộc, đó là biểu cảm của Huệ vương Độc Cô Lam Tranh trước kia.