Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 16

Cho dù đeo kính râm, thần sắc trên mặt Phỉ Vận Y thay đổi vẫn vô cùng rõ ràng, đôi môi màu hồng đào vô thức mím chặt, nghiêng đầu tránh qua mic, nhanh bước. Bảo tiêu cúi đầu bảo hộ cô ta lên xe.

Phóng viên đeo kính râm đó hình như còn chưa từ bỏ, chạy đến vỗ cửa xe: "Phỉ Vận Y tiểu thư... Phỉ Vận Y tiểu thư..."

"Có một số việc nhìn có vẻ đã qua..." Mẫu Đan đứng thẳng người, khoanh tay nhìn chiếc xe bảo mẫu dần đi xa trong TV: "Kỳ thật lại cách điểm kết thúc rất rất xa."

Chuyện "môi giới mại dâm" 5 năm trước, từ đầu chí cuối Giang Họa đều rất bị động. Mà người sau màn tựa hồ nghĩ cô không dám làm lớn, tưởng rằng mình đã thắng đẹp ván cờ. Đáng tiếc thay, bọn họ quên mất câu nói của người xưa: "Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn."

5 năm trôi qua, 6 vị xông lên "tiền tuyến" kia giẫm lên sự kiện "môi giới mại dâm" ấy lăn lộn trong giới giải trí, phong sinh thủy khởi, cũng coi là có cả danh lẫn lợi. Đồ vật nắm trong tay rồi mà lại mất đi, cảm nhận mới càng sâu sắc.

Vẻn vẹn mất 2 tiếng, Mẫu Đan đã sắp xếp hoàn chỉnh đồ đạc mang đến, gọi điện cho Lam Lệ Quyên nữ sĩ báo địa chỉ cho bà, sau đó bắt đầu liệt kê đồ dùng còn thiếu.

6 giờ tối, Ngô Thanh đúng giờ đến chờ dưới lầu, Mẫu Đan cầm quà chuẩn bị sẵn từ lúc ở An thành, còn xách theo 2 túi rác đi xuống.

Lúc chờ thang máy, cô quay đầu nhìn về cửa nhà đối diện phòng mình, nhà ở Lý Hoa đình ngoại trừ một vài căn hộ 1 tầng đều là căn hộ 2 tầng, tiếp xúc giữa hàng xóm lại càng ít, cô đang nghĩ xem mình vừa mới chuyển tới, có nên đi xây dựng tình hữu nghị láng giềng một chút hay không?

Vừa ra khỏi thang máy, chưa được 2 bước, Ngô Thanh từ đâu chạy đến như trâu điên, cầm lấy túi rác trong tay Mẫu Đan.

Mẫu Đan bị cô nàng làm hết hồn, cười khổ nói: "Thanh Thanh, em có thể đừng coi chị là người tàn tật mà đối xử không vậy?"

"Đan Đan tỷ!" Ngô Thanh giơ cao túi rác màu đen trong tay: "Chị với chúng nó thật không hợp." Họa tỷ không phải trả lương cho cô đến ăn không ngồi rồi.

"Chị lên xe trước đi, em mang cái này đi vứt." Nói xong nhanh chân chạy đi.

Mẫu Đan nhìn cô nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể lên xe ngồi chờ, lấy ra một hộp nhỏ màu đen. Đây là quà năm mới cho Ngô Thanh, cũng không biết cô ấy có thích hay không?

Ngô Thanh vừa mở cửa xe liền thấy trên ghế lái là chiếc hộp có vẻ quen quen: "Cái này tặng em sao?" Đây chính là lọ nước hoa kinh điển của Bvlgari, mặc dù cô không mấy xinh đẹp, nhưng làm gì có người con gái nào mà không yêu nước hoa?

"Mau lên xe." Mẫu Đan lần đầu tiên thấy tiểu cô nương Ngô Thanh ngại ngùng: "Chị cũng không biết em thích gì, sau Tết, đi dạo phố thấy trong cửa hàng chuyên doanh trưng lọ này, lúc ấy liền nghĩ đến em."

"Cám ơn Đan Đan tỷ!" Chủ tử nhà cô thật ấm áp nha. Ngô Thanh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hộp quà trên ghế ngồi, trong lòng thích đến ghê gớm. Cô không thiếu tiền mua những thứ này, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đi mua, đại khái là trong tiềm thức cho rằng mình với không tới phong cách đó.

"Đi thôi!"

Cha của Giang Họa luôn nói ông là người của nhân dân, mà ông xác thực cống hiến cả nửa đời mình cho nhân dân. Ngày 28 tháng 5 năm 2014 về hưu, ngày mùng 1 tháng 6, ông liền mang theo vợ cùng cha rời Đại viện, chuyển đến tứ hợp viện. 15 năm tháng bảy, cha ông qua đời, người nhà họ Mẫu cũng có mặt trong tang lễ.

Mẫu Đan vẫn luôn kính nể vị quân nhân đã chịu bao thương tích này. Gõ gõ cửa tứ hợp viện, Giang Họa mặc chiếc áo khoác quân đội mới tinh, mở cửa: "Mau vào đi, chỉ chờ mỗi 2 đứa." Đi trước dẫn đường: "Hôm nay cha nói muốn cùng cậu uống hai chén."

"Nhất định rồi!" Mẫu Đan nhìn qua tiểu viện, phát hiện trong sân nhiều thêm mấy cây ăn quả, không che giấu nụ cười: "Giang bá phụ cùng Giang bá mẫu đây đều là chuẩn bị cho Dương Dương mập." Thạch lựu, nho, còn có nhiều cây hoa quả khác nữa.

"Cậu cũng đã nhìn ra, cha tớ vẫn mở mắt nói dối, khăng khăng bảo trồng cho tớ." Giang Họa lẩm bẩm hai tiếng: "Tớ mới 3 tuổi sao, tốt như vậy..."

"Đến rồi hả?!" Hồng Di vẫn còn mang tạp dề, kéo rèm cửa thật dày lên, vui vẻ chào đón, nắm chặt tay Mẫu Đan: "Ai u, bác mong 2 đứa mãi đấy!" Con gái có thể trở về thủ đô làm việc, hai ông bà họ thật thấy mừng, nhưng lại cảm giác có lỗi với thông gia: "Mau vào nhà, mau vào nhà."

Tay của mẹ Giang Họa rất ấm, Mẫu Đan cũng không xa lạ: "Chúc mừng năm mới Giang bá mẫu, con nhớ thịt nướng bác làm lắm nha." Cô đã ngửi được mùi rồi.

Hồng Di nghe nói như thế, vui vẻ: "Bác biết con nhớ nhung mãi món đó, hôm nay làm một đĩa lớn, dành bụng mà ăn nhé." Nói xong hướng về phía phòng chính, gọi: "Lão thủ trưởng, con gái thông gia đến, tranh thủ thời gian bật bếp lên."

"Mở rồi!" Giọng nam hùng hậu như tiếng chuông vọng ra, Giang Trầm Sơn mặc chiếc áo khoác quân đội cũ, vén rèm cửa lên: "Đan Đan tới rồi, nhanh vào nhà đi."

Thấy vị cựu quân nhân này, Mẫu Đan theo bản năng buông tay Giang bá mẫu ra, đứng nghiêm người, cúi đầu: "Chúc mừng năm mới Giang bá phụ, Mẫu Đan chúc ngài thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."

"Đứa nhỏ này..." Hồng Di vỗ tay cười to: "Mau vào nhà đi!" Nói xong trừng mắt liếc lão già nhà mình: "Đã bảo ông đừng có đi ra, bây giờ dọa Đan Đan rồi đây này."

Giang Trầm Sơn cũng bị chọc cười, sờ lấy tấm mặt mo của chính mình: "Tôi cũng nghỉ hưu rồi còn đâu."

Nói thật, ông có duy nhất một đứa con gái bảo bối là Họa Họa, chỉ mong con bé cả đời an ổn, lại không ngờ nhân duyên con bé tốt đến thế, ông đối với con rể Mẫu gia là hài lòng 100%.

Năm đó ông bị thượng cấp mang đi phối hợp điều tra, nhà thông gia thế nhưng hết sức giúp đỡ, liên lạc quan hệ. Mặc dù ông cây ngay không sợ chết đứng, nhưng lại sợ liên lụy mọi người. Chuyện của Họa Họa nếu không phải ông được thanh minh sớm, chỉ sợ không dễ lắng lại như thế.

Vào nhà, Mẫu Đan cởi áo lông định đi rửa tay, lại bị Hồng Di nhấn lại ngồi vào ghế chỗ bàn ăn.

Giang Họa chào hỏi Ngô Thanh, ngồi xuống sát bên Mẫu Đan, sau đó lấy ra bình rượu bảo bối của cha: "Hôm nay cậu đúng là được ăn ngon." Đặt bình Mao Đài đến trước mặt Mẫu Đan: "Thấy không, khá lâu rồi, trong nhà chỉ có đúng 3 bình. 2 bình còn lại, cha tớ nói đợi cha chồng chuyển tới thủ đô, cùng uống."

Không đợi Mẫu Đan nói chuyện, Giang Trầm Sơn lại hỏi: "Thông gia gần đây còn uống rượu chứ?"

"Uống, mấy hôm ăn Tết, cháu với anh trai mỗi ngày cùng ông uống đến 2 bình."

Mẫu Đan thấy Hồng Di còn đang tất bật, nghĩ đi phụ một tay, chỉ là còn chưa đứng lên, lại bị Giang Họa ấn trở về: "Cậu cứ ngồi đó, mẹ tớ mang đồ ăn lên thôi mà."

Hồng Di nghe vậy không ngừng phụ họa: "Đúng đúng đúng, con cứ ngồi đi, bác mang 2 đĩa đồ ăn lên thôi mà."

Đồ ăn lên bàn, Giang Họa mở bình rượu: "Căn nhà mẹ cậu nói ở đâu vậy?"

Mẫu Đan nhìn Giang Họa rót rượu cho mình: "Mẹ tớ nói là ở Tam Hoàn, hẳn là cách nơi này không xa."

"Xác thực không xa." Hồng Di hôm nay cũng nghĩ uống 2 3 chén, điểm điểm chén rượu, ra hiệu con gái rót: "Lái xe chỉ mất 20 phút." Từ lúc Tuyển tử muốn nhập chức ở Q đại, 2 ông bà già bọn họ liền bận bịu không ngừng, cao hứng a!

"Vậy tốt quá rồi!" Mẫu Đan không nghĩ lại gần như vậy: "Cha mẹ con chuyển tới, lại có Giang bá phụ Giang bá mẫu, khẳng định rất nhanh thích ứng cuộc sống nơi này. Chút nữa con nhất định phải mời mọi người một chén."

"Bác đã hẹn thông gia cùng uống rượu, chúng ta còn muốn mang Dương Dương đi ngoại ô thành phố câu cá đâu." Giang Trầm Sơn ở lâu trong bộ đội, liền thích náo nhiệt một chút: "Ăn cơm thôi nào!" Vẫn không quên chào hỏi Ngô Thanh: "Thanh nha đầu cũng không cần khách khí."

Ngô Thanh nào dám làm càn, ngay cả ngày hôm qua, đừng nói là cô, chính anh trai cô cũng không biết Họa tỷ là "quan nhị đại"* trong truyền thuyết, nhà quan chính tông. Ngẫm lại chuyện 5 năm trước, lòng bàn chân phát lạnh: "Vậy vậy... vậy con không khách khí đâu nha."

Bên này ăn cơm tối vô cùng náo nhiệt, bên kia Phỉ Vận Y lại chạy tới công ty truyền thông Tam Thủy một chuyến. Vừa trở lại căn nhà của mình ở thủ đô, đầu tựa vào cánh cửa, nhớ lại cảnh lúc sáng bị phóng viên ép hỏi, lòng quặn đau.

"Đã qua 5 năm, vì cái gì chuyện này vẫn còn bị lật ra?" Đôi môi khẽ run lên, cô khó khăn nuốt nước bọt, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gò má, giọng nói khàn khàn trầm thấp nỉ non: "Tôi chỉ là... tôi chỉ là muốn gần anh ấy hơn một chút mà thôi. Giang Họa cái gì cũng có, cô ấy căn bản không cần cố gắng dốc sức, tôi thì khác..." Cô không độc ác tranh thủ thì cái gì cũng không có.

"Loving you... "

Điện thoại trong túi xách đột nhiên rung chuông, nghe được tiếng chuông này, Phỉ Vận Y không nhịn được nhíu mày, trên mặt rõ ràng là phiền chán, nhưng vẫn mở túi ra tiếp điện thoại, thanh âm không còn khàn, trở nên trong veo mềm mại: "Anh lúc này thế nào còn rảnh gọi cho em?"

Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, hai hàng lông mày của cô nhíu càng chặt hơn: "Hôm nay sao? Trong người không quá khỏe..." Có lẽ là trời sinh diễn viên, lúc này vừa nói không thoải mái, nước mắt liền rơi xuống, cho dù chỉ là đối diện một cái điện thoại.

Mẫu Đan ăn cơm xong, cũng không lưu lại tứ hợp viện quá lâu. Tạm biệt 3 người nhà họ Giang, cùng Ngô Thanh đi tới siêu thị ở phụ cận, theo đúng danh sách đã liệt kê trước mua đồ, còn qua tiệm hoa gần nhà mình mua hai bó hoa tươi cùng tầm 10 chậu cây nhỏ trồng trong nhà, mới dẹp đường hồi phủ.

Tiễn Ngô Thanh, Mẫu Đan bắt đầu chỉnh lý các loại củi gạo dầu muối mua được, bận bịu đến gần 10 giờ mới rảnh tay an trí bồn hoa với hoa của mình.

Chọn lấy một chậu phát lộc đẹp lại dễ trồng nhất, Mẫu Đan lấy một tờ giấy, ngồi xổm cầm bút viết: "Xin chào, tôi mới chuyển đến căn hộ số 1801, về sau nếu có làm phiền gì, còn xin thông cảm nhiều hơn. Chúc mừng năm mới, tân xuân cát tường!"

Gấp giấy thành hình hoa mẫu đơn, lại tìm 1 đồng tiền xu, Mẫu Đan lấy phong bao màu hồng xin ở tiệm hoa ra, bỏ tất cả vào, sau đó bỏ phong thư ở gốc cây phát tài, liền bưng nó ra cửa.

Yến Thanh cùng cô ba chú bảy uống rượu mấy ngày liền, khó khăn trốn qua một kiếp, giọt rượu không dính lái xe đi, qua kính chiếu hậu nhìn về phía người ngồi ghế sau: "Cậu lái xe một đường đi từ Dương thành về thủ đô?" Cậu ta không biết trên đời này còn có tàu cao tốc, máy bay sao?

"Vừa vặn không có việc gì, liền tự mình lái xe tới." Người ẩn trong bóng đêm trên tay giữ điếu thuốc, thanh âm bình tĩnh, để người ta khó mà đoán được tâm tình.

"Tới chỗ tớ nghỉ ngơi, hay là trở về biệt thự ở ngoại ô của cậu?" Yến Thanh không đợi đáp án, thở dài, quay xe: "Tớ cảm thấy kỳ quái đấy! Diễn viên khác dễ dàng bị paparazzi chụp đến như thế, cậu ung dung lượn lờ, lại không có người phát hiện." Cười lắc đầu: "Có phải hết thời rồi hay không?"

Phong Hán không thèm để ý Yến Thanh: "Thế giới nói lớn, nó chính là lớn. Tớ đã muốn tránh, làm sao lại bị phát hiện dễ dàng thế được?"

"Được rồi!" Kết quả bày ở ngay đây chứ đâu, Yến Thanh nghĩ không muốn thừa nhận cũng không được: "Chúng ta mua chút đồ ăn về, trong nhà tớ có rượu."

Trở lại Lý Hoa đình, Yến Thanh đỗ xe xong, Phong Hán đội một chiếc mũ len Adidas, đeo thêm đôi kính đen xuống xe, ngựa quen đường cũ đi vào thang máy.

Đi lên tầng 18, hai người đứng trước cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm chậu cây phát lộc bày trước cửa, cảm giác hơi vi diệu.

Yến Thanh quay đầu nhìn về phía căn hộ 1801 đối diện, nhỏ giọng hỏi vị bên cạnh: "Tớ có nên dọn nhà nữa không?" Con người bây giờ thật là thần thông quảng đại, từ lúc theo Phong Hán, cậu liền thành "người trốn chạy".

Chú thích:

*"quan nhị đại": con quan chức
Bình Luận (0)
Comment