"Cậu nói xem hai cậu có thất đức lắm không?"
Sáng sớm năm giờ, trời còn chưa sáng, Yến Thanh liền lấy chiếc tạ tay thất lạc ở nhà mình gõ cửa nhà sát vách, nhìn Phong Hán một thân tề chỉnh, hừ lạnh một tiếng: "May mắn tâm lý tố chất tớ đủ cứng rắn, nếu không hậu quả kia là có thể tưởng tượng sao?" Ai chiến đến say sưa, lúc lên đạn lại bị quấy nhiễu, không muốn sống?
"Buổi sáng tốt lành!" Phong Hán một đêm ngủ không ngon, này lại cũng không có ý định ngủ nữa: "Cậu không có việc gì là tốt, tớ đang chuẩn bị nấu bữa sáng, hai người muốn ăn cùng không?"
"Không." Yến Thanh trả tạ tay cho Phong Hán: "Tiểu Tây muốn uống nước đậu xanh ăn, hai cậu uống không?"
Phong Hán ngược lại không từ chối: "Một phần nước đậu xanh một phần đậu hoa mặn, tớ thử làm bánh bí đỏ, nếu thành công một hồi liền cho các cậu hai miếng."
"Ok." Yến Thanh vừa mới chuyển người lại quay đầu, cậu quên hỏi: "Tối hôm qua cậu trở về tìm cái gì nha?"
Vấn đề này có phải hay là có chút quá mức rồi không? Phong Hán cười khẽ: "Tìm thứ tối quá cậu dùng, là một trong những phát minh vĩ đại nhất lịch sử loài người." Đáng tiếc không tìm được.
Yến Thanh nghe vậy lập tức không giận nữa, trong mắt mang ý trêu chọc nồng đậm, trên dưới dò xét Phong Hán: "Cho nên đêm qua hai người dùng tay à?" Gãi không đúng chỗ ngứa, cái kia có bao nhiêu thống khổ cỡ nào tàn nhẫn, nhất là đối với một người nam nhân, cái kia không có gì hơn là cực hình.
"Ha ha." Phong Hán thật không thể nhìn tiếp bộ dáng này của cậu, gượng cười hai tiếng, lui lại một bước đóng cửa lại.
"Ấy ấy, cùng là nam nhân, chúng ta có thể trò chuyện tiếp một lát." Yến Thanh hết sức vui mừng, Phong đại ảnh đế biểu hiện như thế rõ ràng liền là dục cầu bất mãn, đối với cánh cửa đang đóng chặt làm hai cái đắc ý mặt quỷ, liền bắt đầu hát giọng Bắc Kinh nhảy chân sáo chạy hướng cửa thang máy, cậu ta cũng sẽ có hôm nay, thật sự là ông trời mở mắt.
Mà lúc này đang ngủ say Mẫu Đan đột nhiên cảm thấy khó chịu, một vòng huyết sắc xông vào giấc mơ của cô, cô hết hồn, lập tức mở mắt, một dòng nước ấm từ bụng chảy xuống, cô bẻ một phát đứng dậy xuống giường, cầm BVS liền chạy đi phòng vệ sinh.
Phong Hán đang lấy bánh bí đỏ ra khỏi tủ lạnh, nghe được động tĩnh, liền ra khỏi phòng bếp: "Baby, em dậy rồi?"
"Phong lão bản, bà dì của em tới." Mẫu Đan kéo ra cửa phòng vệ sinh: "Anh dậy sớm thế?"
Cô còn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua huyên náo tương đối trễ, không có "áo mưa", bọn họ cũng không có đột phá một đạo phòng tuyến cuối cùng, bất quá ngoại trừ cái kia, còn lại cô đều đã hưởng thụ, cảm giác thật rất kỳ diệu.
Thấy cô chân trần giẫm trên mặt đất, Phong Hán nhíu mày, bước nhanh về phía trước: "Sao em lại giống Dương Dương thế chứ?" Một thanh ôm lấy cô: "Mùa hè mặc dù nóng, nhưng cũng là mùa dễ bị nhiễm lạnh nhất, mà bây giờ em còn trong thời kì đặc biệt."
"Boss!" Mẫu Đan giống một chú koala, ôm lấy anh không thả, qua một đêm, cô cảm giác giữa bọn họ giống như càng chặt chẽ hơn, hôn cằm của anh sau đó xích lại gần hít sâu mùi hương trên người anh.
"Có phải là không thoải mái hay không?" Phong Hán ôm cô đi vào phòng ngủ, cũng không có vội buông cô xuống: "Đau bụng sao?"
Mẫu Đan lắc đầu: "Thân thể em rất tốt, không có không thoải mái bụng cũng không đau, liền là muốn ôm anh một cái."
"Vậy tốt." Phong Hán đi đến bên giường, nhẹ giọng ôn nhu nói: "Vậy anh ngủ cùng em thêm một hồi." Anh thích cô nũng nịu với anh, mặc dù cô rất độc lập, cũng mạnh mẽ phi thường, nhưng anh liền muốn sủng ái cô.
"Ừm." Mẫu Đan hài lòng.
Nhìn cô lần nữa chìm vào mộng đẹp, trên mặt Phong Hán lộ vẻ cưng chiều, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người thương, đêm qua hết thảy tại trong đầu quanh quẩn thật lâu không muốn tản ra, cô mỹ hảo đến làm cho anh muốn ngừng mà không được, thậm chí… thậm chí muốn cất cô đi, hoà vào cốt nhục, xích lại gần hôn mi tâm của cô.
Khi Mẫu Đan tỉnh ngủ, trời đã sáng, bên người không có ai, đụng đụng cái mũi: "Bánh bí đỏ." Đây là cô tối hôm qua nói muốn ăn, đứng dậy xuống giường, cửa phòng ngủ vừa mở, mùi hương càng nồng đậm, đi vào cửa phòng bếp, chỉ thấy nam nhân của mình mặc tạp dề đang bận rộn nấu nướng.
"Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi." Phong Hán ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Anh nấu canh trứng táo đỏ long nhãn cho em, chút nữa uống trước một bát."
"Tay nghề không tệ nha!" Mẫu Đan đi vào phòng bếp, đứng sau lưng Phong Hán, câu đầu nhìn những chiếc bánh bí đỏ đã được chiên vàng ươm đặt ở trong mâm: "Mùi hương với màu sắc như thế này chắc phải sánh ngang với bánh bột ngô của nữ sĩ Lam Lệ Quyên rồi ấy chứ." Quay đầu nhìn về phía anh: "Anh quá hiền lương thục đức, em sẽ tự ti mặc cảm đấy."
Phong Hán quay đầu hôn lên trán cô: "Em không phải tự ti mặc cảm, mục tiêu cuối cùng của anh sủng em đến tứ chi không cần, ngũ cốc không phân, tốt nhất là không thể rời khỏi anh."
"Gian xảo!" Mẫu Đan cười nói: "Em đi đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa liền đến nếm thử tay nghề của anh."
"Đi đi."
Phong Hán chiên nốt ba miếng bánh còn lại, liền bắt đầu thu dọn phòng bếp, chờ Mẫu Đan rửa mặt xong, phòng bếp cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cởi tạp dề, đang chuẩn bị mang mấy miếng bánh qua 1802, chuông cửa liền vang lên.
"Em ra mở cho." Mẫu Đan bưng một ly nước ấm, bước nhanh đi tới cửa: "Hello, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành!" Đông Tiểu Tây đưa lên hai chai rượu vang: "Lần trước thấy cậu thích uống, lần này tới liền không đặt tâm tư chuẩn bị lễ vật."
"Cám ơn cám ơn." Mẫu Đan lấy ra hai đôi dép lê, sau tiếp nhận rượu vang: "Mời vào, chúng tớ đang định đi gọi các cậu qua ăn bữa sáng." Đối với chuyện tối hôm qua cô cùng Phong Hán làm, cô đã cố ý quên mất không sai biệt lắm, này lại thấy hai người bị hại là không xấu hổ chút nào.
Chỉ là cô không đề cập tới, Yến Thanh lại chưa hết giận: "Hàng xóm, vợ chồng hai người là tuổi chuột sao? Hơn nửa đêm không ngủ được sang nhà tôi làm loạn… Em véo anh làm gì? Suýt chút thì anh đã hủy ở trên tay hai người này, em cũng không nghĩ một chút cho bản thân em mai sau sao?"
Đông Tiểu Tây liếc mắt: "Không có nam nhân em cũng có thể hạnh phúc."
"Nói cái gì đó?" Yến Thanh không vui: "Ai tối hôm qua đối với anh như hổ đói sói vồ, thế này thế kia?"
Mẫu Đan đem rượu cất vào tủ trong phòng bếp: "Hai người đây là muốn trở mặt thành thù sao?"
"Không phải." Yến Thanh lập tức phản bác: "Em có lẽ không hiểu được, tình yêu có rất nhiều kiểu, nhẹ nhàng tình cảm giống em với Phong Hán dạng chính là một loại, sảo sảo nháo nháo như bọn anh lại là một loại khác, có điều tính chất thì vẫn như nhau, đều là tràn ngập yêu."
"Ăn cơm đi." Phong Hán múc cho Mẫu Đan thêm một chén canh trứng táo đỏ long nhãn nữa: "Em ăn cái này trước."
"Ok." Mẫu Đan uống hết nước trong cốc, quay đầu hỏi Đông Tiểu Tây: "Cậu có muốn uống một bát không?"
Không đợi Đông Tiểu Tây lên tiếng, Yến Thanh đã xông vào phòng bếp cầm bát: "Đồ tốt thế này em nhất định phải uống một bát, nhìn em gầy như khỉ..."
"Anh mà nói em gầy như khỉ một lần nữa, em liền trở mặt..." Đông Tiểu Tây hỗ trợ xếp bát đũa: "Anh gặp được mấy siêu mẫu nào béo múp míp chưa?" Đây đều là nghề nghiệp yêu cầu, cô cũng muốn ăn uống thoải mái, nhưng có lựa chọn sao?
Phong Hán đem nước đậu xanh với đậu hoa lúc sáng Yến Thanh mua ra, cũng mặc kệ hai người kia có phải là trở mặt thật hay không, không coi ai ra gì hỏi Mẫu Đan: "Uống một chút nước đậu xanh không?"
"Không cần, em ăn xong bát này còn phải để bụng ăn bánh bí đỏ." Mẫu Đan cầm bốn cái thìa, đổi chủ đề: "Chúng ta ăn sáng xong là nên xuất phát đi Thiệu thành rồi nhỉ?"
"10 giờ xuất phát." Yến Thanh múc một bát canh trứng táo đỏ long nhãn đầy: "Buổi chiều 4 giờ 28 phút cử hành lễ khởi động máy, đạo diễn Trương tin Phật, ông ấy đã tìm người tính giờ rồi."
Mẫu Đan nhìn đồng hồ: "Hiện tại cũng đã bảy giờ rưỡi, vậy cũng nhanh, tiểu Tây ký hợp đồng Bà Hoàng Bà Bạc Hoa Mẫu Đơn chưa?"
"Ký rồi." Đông Tiểu Tây đang định nhắc đến việc này: "Ban đầu còn tưởng quay phim sẽ mang giày đế bằng, dù sao cũng là cộng tác với Tiêu Minh, nhưng ký hợp đồng xong, Mã Lai liền bảo tớ báo chiều cao, ba vòng, cỡ giày các thứ, tớ nghe xong thấy không đúng lắm, liền hỏi nhiều một câu, mới biết được đoàn làm phim phải chuẩn bị giày cao gót 10cm cho tớ."
"Thật hay giả?" Mẫu Đan hơi kinh ngạc, nhìn Đông Tiểu Tây: "Vậy lúc cậu với Tiêu Minh quay phim, nhân viên tổ máy chắc phải mệt chết, cậu đi giày 10cm là cao ngang với Phong boss rồi, Tiêu Minh đứng bên cạnh có thể lọt vào ống kính sao? Đến lúc đó thì quay anh ta hay là quay cậu?"
Đông Tiểu Tây xoắn xuýt cũng là cái này: "Đúng nha, rõ ràng là dẫn chồng theo mà lại như dắt tiểu đệ theo. Sau đó tớ bảo bọn họ không cần chuẩn bị giày, giày cao gót 10cm tớ còn nhiều."
"Anh khá mong đợi bộ phim hài này đấy." Phong Hán cảm thấy rất thú vị.
"Không biết vì cái gì, trong đầu em xuất hiện một cảnh." Màn này khiến Mẫu Đan cũng buồn cười: "Ông kính nhắm ngay từ phần vai trở lên của một siêu mẫu, gió thoảng qua, siêu mẫu đeo kính râm chậm rãi đi tới."
Phong Hán nghe Bảo nhi nhà mình miêu tả, vội nuốt ngụm nước đậu xanh trong miệng xuống, chuẩn bị đợi cô nói xong lại tiếp tục uống.
"Cất lời: "Ladies and gentlemen, bây giờ chúng ta hãy quan sát trên màn hình lớn, giờ phút này, người đang đi tới chính là thần bài nào đó nào đó nào đó cùng với phu nhân, kết quả trên màn hình lớn cũng chỉ có một người, thần bài đi đâu rồi? Tiểu Tây nhấc cánh tay phải lên, rất tốt, tay trái của thần bài xuất hiện."
"Phốc... Khụ khụ." Trong đầu Yến Thanh hoàn mỹ tưởng tượng ra hình ảnh kia, cậu cũng bị sặc nước đậu xanh: "Khụ khụ, cái này có thể nói cho Trần đầu trọc nghe một chút, anh cảm thấy... Khụ khụ, không tồi, thật luôn."
"Tiêu Minh sẽ không tiếp thụ nổi đâu." Phong Hán cũng thấy rất hài hước: "Có điều ông ấy là nhà đầu tư, muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể hi sinh nhiều một chút."
Đông Tiểu Tây còn nghiêm túc phân tích: "Muốn quay cảnh như vậy, giày tớ đi nhất định phải cao thêm một chút nữa, 12cm trở lên, ở nhà tớ cũng không thiếu, đến lúc đó có thể mang hết đi."
"Đoán chừng Tiêu Minh sẽ bỏ diễn đấy." Mẫu Đan cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, cứ phú nhị đại ăn chơi hưởng lạc qua ngày thì không, nhất định phải đi lên con đường khác thường: "Thời gian sau cậu có phải bận rộn gì không?"
"Có, nhưng mà không nhiều." Đông Tiểu Tây chưa nói là bởi vì scandal kia, cô từ chối rất nhiều công việc, mà lại do liên quan đến Steve, Eliyna căm thù cô đến tận xương tuỷ, mượn thân phận vợ của Steve cắt đi 60% tài nguyên quốc tế của cô. Đây là điều cô đã sớm ngờ tới, bất quá cũng may cô bây giờ đã không còn thiếu tiền.
Yến Thanh vô cùng hài lòng với điểm này: "Vì phối hợp với công việc của Mẫu Đan, Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn cũng lấy cảnh tại Thiệu thành, tiểu Tây lần này sẽ cùng chúng ta đi Thiệu thành." Cậu cũng không cần chịu nỗi khổ tương tư.
"Ồ, hiểu hiểu." Mẫu Đan cảm thấy như vầy rất tốt.
"Em hiểu cái gì nha?" Yến Thanh còn có chính sự muốn nói với hai người này: "Phỉ Vận Y cắt cổ tay tự sát trong nhà riêng tại Thân thành là bị người đại diện của cô ta phát hiện, người đại diện cô ta cắn ngay lấy cái lí do Phỉ Vận Y mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, đến nhà cô ta cũng là bởi vì không gọi được cho Phỉ Vận Y."
Mẫu Đan nhíu mày: "Trầm cảm?" Xì khẽ một tiếng: Tấm chắn này chất lượng ghê nhỉ."
"Đâu chỉ thế?" Đông Tiểu Tây châm chọc nói: "Chúng ta đánh cược đi, Phỉ Vận Y chết cũng sẽ không thừa nhận Khương Minh Tịnh lên án cô ta về chuyện "Môi giới mại dâm", nói không chừng sẽ còn quay đầu lại cắn Họa tỷ một miếng. Bệnh trầm cảm từ đâu ra? Cô ta có thể đẩy nó lên người Họa tỷ."
"Hiện tại phải xem thái độ của Khương Minh Tịnh như thế nào." Tối hôm qua Mẫu Đan đã nghĩ đến việc này: "Khương Minh Tịnh sở dĩ đột nhiên đứng ra nhắc lại chuyện năm đó, chỉ có thể có hai nguyên nhân."
"Một, chuyện "Môi giới mại dâm" năm đó đã uy hiếp đến cô ta, mà người uy hiếp hẳn là Phỉ Vận Y; hai, trong tay cô ta có thứ có thể dìm chết Phỉ Vận Y."
Đông Tiểu Tây là càng ngày càng tán thưởng Mẫu Đan, cô buông thìa xuống, cười nói: "Nếu tớ là Khương Minh Tịnh, nếu đã nhắc lại chuyện ấy, vậy thì sẽ không để nó không giải quyết được gì như thế, bằng không thì cũng sẽ chỉ hậu hoạn vô tận."
"Tiên hạ thủ vi cường, người đại diện của Phỉ Vận Y không phải nói Phỉ Vận Y mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng sao? Vậy tớ cũng có nha, cho là bởi vì Phỉ Vận Y mới có, ngay sau đó tung chứng cứ trong tay ra rồi tuyên bố tạm thời rời khỏi ngành giải trí, xuất ngoại tu dưỡng, kỳ thật liền là tránh đầu sóng ngọn gió."
Nghe hai cô gái nói chuyện, Yến Thanh chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, giương mắt nhìn Phong Hán ngồi đối diện: "Người anh em, chúng ta ngoan ngoãn làm người, tuyệt đối đừng chọc hai vị chủ tử này, bọn họ tâm cơ quá thâm trầm."
"Anh hiểu là tốt, em cũng khỏi phải phí công nói." Đông Tiểu Tây múc một quả trứng gà bỏ vào bát của anh: "Chúng ta an tâm chờ xem, em từng làm việc với Khương Minh Tịnh, cô ta là người thông minh, sẽ không để Phỉ Vận Y treo mình lên đánh."
Đinh...
"Hẳn là Thanh Thanh." Mẫu Đan cầm điện thoại lên, mở ra thật đúng là cô nàng, chỉ là Thanh Thanh nhắn tin WeChat tới cũng không phải là nói chuyện công tác, mà là một tấm screenshot Weibo: "Bị cậu nói trúng, Khương Minh Tịnh phản kích."
Yến Thanh sững sờ: "Khương Minh Tịnh nói cái gì?"
"Năm năm giãy dụa giữa sự thật và chân tướng, cuối cùng cô ta nói lòng người thật là đáng sợ." Mẫu Đan rời khỏi WeChat, lên Weibo: "Khương Minh Tịnh còn tải lên một đoạn ghi âm, một sổ khám bệnh trầm cảm, một sổ khám bệnh thần kinh suy nhược."
"Nghe một chút đi." Đông Tiểu Tây nhấn vào đoạn ghi âm, giọng nói của Phỉ Vận Y từ trong điện thoại truyền ra.
"Khương Minh Tịnh, cô muốn nhìn tôi chết sao?... Có ý gì… Lúc cô tung những video kia ra cũng chính là thời khắc tôi kết thúc sinh mệnh. Khương Minh Tịnh, cô thông minh như vậy, hẳn là minh bạch đạo lý "Người chết vì đại"... Quả thực buồn cười, vậy tôi hôm nay là do ai ban tặng?"
Phong Hán cười yếu ớt: "Có đoạn ghi âm này, Phỉ Vận Y tự sát liền thành âm mưu uy hiếp cô ta."
"Khương Minh Tịnh lại đổi mới động thái." Mẫu Đan đưa màn hình điện thoại về hướng Đông Tiểu Tây: "Cô ta nói bởi vì một vụ vu hãm có dự mưu mà hại người vô tội, cũng hại cả chính mình, cô ta vô cùng áy náy."
"Cô ta không phản bác lỗi lầm của mình, nói mãi mãi cũng sẽ không công khai những video mà Phỉ Vận Y mà sợ hãi kia, cũng quyên tặng 500 vạn cho tổ chức từ thiện, để được xin tha thứ, cuối cùng tuyên bố tạm thời rời khỏi ngành giải trí, xuất ngoại an dưỡng, cũng lần nữa xin lỗi Giang Họa và người nhà."
"Hoàn hảo đấy." Đông Tiểu Tây cũng nhịn không được muốn vỗ tay cho Khương Minh Tịnh: "500 vạn xem như mua cho chính một đường lui."
Mẫu Đan gật đầu: "Mặc kệ cô ta là xuất phát từ cái gì, thái độ xác thực đáng giá tán thưởng, kỳ thật Họa nhi cũng không có muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, hiện tại dù sao cũng là xã hội pháp trị, Họa nhi chỉ muốn được trong sạch, muốn một lời xin lỗi công khai."
"Khương Minh Tịnh quá thông minh, cũng rất quả quyết." Yến Thanh xen vào nói: "Có một màn như thế, Giang Họa cũng sẽ không bắt bẻ được cô ta. Đã nhận sai rồi còn xoá sạch quan hệ với chuyện quá khứ, Tô Hạ bốn người kia chỉ cần không ngốc liền sẽ theo Khương Minh Tịnh, dìm chết Phỉ Vận Y."