Thẩm Dư Hoan lập tức làm theo, kinh ngạc: “Sửa như vậy xong, độ mượt mà của toàn bộ bản phối được nâng lên một tầm cao mới luôn ấy chứ.”
Khóe môi Ôn Thời Niệm khẽ nhếch lên nở nụ cười nhạt: "Phần giọng hát nổi bật, nếu phối khí dàn dây quá dày sẽ không những không làm nổi bật giọng hát mà còn gây cảm giác ồn ào. Đôi khi, giai điệu đơn giản lại mang đến hiệu quả tốt hơn."
Nói đến đây, cô đưa tay nhìn đồng hồ: "Đã học một tiếng rồi, nghỉ một lát đi. Để cô đi cắt chút trái cây."
"Vâng, con cảm ơn sư phụ." Thẩm Dư Hoan đáp một tiếng, tháo tai nghe.
Nhìn bóng lưng Ôn Thời Niệm rời khỏi phòng, cô vươn vai.
Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Thẩm Dư Hoan cầm lên mở khóa, màn hình hiện ra thông báo từ Douyin.
Lục Diệp Ngưng đã thu âm xong bản chính thức ca khúc "Muốn Hỏi Vũ Trụ" vài ngày trước và đăng tải dưới dạng video lên Douyin để thăm dò phản ứng. Tuy nhiên, Thẩm Dư Hoan vẫn luôn không dám xem bình luận.
Giờ phút này, thấy thông báo đẩy, cô rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nhấp vào.
Nhìn thấy những phản hồi trong phần bình luận, ngón tay cô không khỏi khựng lại.
"Ủa? Đây là bản chính thức hả? Không hề có cảm giác ấn tượng như bản live trước đó chút nào. Cô gái hát trước đây đâu rồi?"
"Cái cô tóc hồng này là ai vậy? Trước đây không phải là tay guitar sao? Sao giờ lại thành giọng chính rồi?"
"Kỹ năng hát thì ổn thật, nhưng không hợp với giọng ca sĩ nam. Trong bản live, giọng nữ trong trẻo và có sức xuyên thấu, hòa quyện với giọng nam mới tạo ra 'phản ứng hóa học'. Bản này nghe cứ như mạnh ai nấy hát."
"Vẫn thích cô em gái trước hát hơn. Bản đó tôi đã nghe đi nghe lại mấy chục lần rồi. Bản chính thức này nghe được nửa bài là tắt, không có 'cái chất' đó."
"Vậy là nhóm nhạc này thấy bài hát nổi tiếng rồi liền thay 'cô gái vàng' đó sao? Không hiểu nổi, rõ ràng bản live hot như vậy, tại sao không tìm người hát gốc để thu âm? Sức mạnh của tư bản à?"
"Cô em gái 'tiên' hát bản live có tài khoản Douyin không? Cho xin link với, linh hồn của bài hát này chính là giọng hát của em ấy!"
Đọc những bình luận này, lông mày Thẩm Dư Hoan không tự chủ mà nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng.
Tiếng tay nắm cửa xoay vang lên, Thẩm Dư Hoan ngẩng đầu, thấy Ôn Thời Niệm bưng đĩa trái cây bước vào, những giọt nước trong vắt vẫn còn đọng trên miếng táo đã cắt.
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Thời Niệm đặt đĩa trái cây lên bàn, ánh mắt dừng lại trên đôi lông mày đang cau chặt của Thẩm Dư Hoan.
Thẩm Dư Hoan khẽ thở dài, thuật lại sơ qua đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng bổ sung: "Diệp Ngưng đã thu âm xong và đăng bài rồi, nhưng... phản hồi trên mạng không được tốt lắm ạ."
Ôn Thời Niệm ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lướt qua những bình luận gay gắt đó, không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên quá nhiều. "Để cô nghe thử cả hai bản xem nào."
"Vâng ạ." Thẩm Dư Hoan gật đầu, lập tức dùng điện thoại phát lần lượt hai phiên bản cho cô nghe.
Sau khi lặng lẽ nghe xong, Ôn Thời Niệm im lặng một lúc.
Thẩm Dư Hoan khó hiểu ngẩng đầu: "Có chuyện gì ạ?"
Ôn Thời Niệm khẽ thở dài, nhìn Thẩm Dư Hoan, thẳng thắn đưa ra đánh giá của mình: "Giọng hát của con quả thật hợp với bài hát này hơn, trong trẻo mà lại có độ dẻo dai, khi kết hợp với phần giọng nam, có thể tạo ra hiệu ứng một cộng một lớn hơn hai."
"Kỹ năng hát của Lục Diệp Ngưng không có vấn đề gì, nhưng âm sắc của cô ấy hơi trầm, thiếu đi sự trong trẻo như trong giọng hát của con. Cũng không trách được khán giả lại thích bản con hát hơn."
Thẩm Dư Hoan đặt điện thoại xuống, khẽ nói: "Mọi người thích bản con hát, con thật ra cũng rất vui, nhưng con không ngờ Diệp Ngưng lại bị ghét bỏ đến mức này, con lo Diệp Ngưng sẽ buồn ạ."