Ánh mắt cô lướt xuống, khẽ giật mình khi nhìn thấy lời bài hát, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
"Lời này... là Tạ Dữ viết sao?"
"Đúng vậy đó." Lục Diệp Ngưng đang ỉu xìu bỗng ngẩng đầu lên: "Thấy sao, có phải rất đỉnh không? Không ngờ tên đó viết lời cũng ghê gớm đấy, lúc đầu tôi thấy cũng giật mình luôn."
Những con chữ dưới đầu ngón tay dường như mang một nhiệt độ đặc biệt, Thẩm Dư Hoan vô thức v**t v* mép giấy, cổ họng nghẹn lại.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo cái nóng đặc trưng của mùa hè, làm rối tung mái tóc ngang vai của cô, và cả tâm tư của cô.
Lục Diệp Ngưng như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Vu Dĩ Hàn: "Đúng rồi, Tạ Dữ đâu? Sao không thấy cậu ấy đến, cậu ấy là người chơi keyboard mà, cũng phải lên sân khấu tập luyện chứ."
Vu Dĩ Hàn nhún vai: "Cậu ấy muốn lọt top 100 của khối trong kỳ thi cuối kỳ này, giờ đang ở trong lớp ôn bài, bảo là chiều đến thẳng khán phòng để tập luyện luôn."
"Phụt––" Lục Diệp Ngưng không nhịn được bật cười thành tiếng: "Cậu ấy điên rồi à? Nổ thì cũng nổ vừa phải thôi chứ. Lần trước thi tháng cậu ấy còn đội sổ, lần này lại muốn vào top 100? Sao có thể chứ!"
Vu Dĩ Hàn nhún vai, vẻ mặt kiểu "đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết": "Dù sao thì cậu ấy nói vậy đó."
Lục Diệp Ngưng bán tín bán nghi sờ cằm, lẩm bẩm: "Tên này dạo này bị làm sao vậy, lẽ nào thật sự muốn thay đổi hoàn toàn, phấn đấu vươn lên sao?"
Thẩm Dư Hoan đứng một bên nghe hai người đối thoại, môi mím chặt, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống bản nhạc đó.
Cảm xúc phức tạp cuồn cuộn không lời trong mắt cô, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài gần như không thể nhận ra.
Hoàng hôn như mực pha loãng lan tỏa, đèn neon thành phố bắt đầu thắp sáng, Lục Dạ An đỗ xe bên đường, lấy những món đồ Giang Tùy nhờ anh mang.
Anh mở cửa ghế phụ, cẩn thận đặt bó hoa vào trong.
Tông màu chủ đạo của bó hoa là xanh băng vụn lạnh lẽo nhưng dịu dàng, những cánh hồng vẫn còn đọng những giọt nước giữ tươi do cửa hàng hoa phun, khẽ rung rinh theo sự xóc nảy.
Đóng cửa xe trở lại ghế lái, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cầm điện thoại lên gọi.
Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy, tiếng cười nhẹ mang theo tạp âm điện từ của Giang Tùy truyền đến trước: "Đội trưởng Lục hiệu quả làm việc tốt thật đấy, đã lấy được đồ rồi sao?"
"Ừm." Lục Dạ An rảnh tay điều chỉnh cửa gió điều hòa, luồng gió lạnh thổi tan mùi hương hoa thoang thoảng trong xe: "Cô chỉ tặng em gái một bó hoa thôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc, như thể Giang Tùy đã tìm được một tư thế thoải mái để dựa vào ở phim trường: "Vạch hoa ra sờ thử xem, có một cái hộp nhung đó."
Lục Dạ An luồn tay vào giữa những cành hoa xanh trắng xen kẽ, lấy ra một chiếc hộp đen, mở ra thấy một chiếc máy ảnh chụp lấy liền nằm trên lớp lót nhung, ống kính phản chiếu ánh sáng xanh từ bảng điều khiển.
"Tôi tặng cô bé một chiếc máy ảnh chụp lấy liền, tối nay nếu em ấy muốn chụp vài tấm ảnh lưu niệm là có thể dùng ngay, à đúng rồi, nhớ nhắc em ấy là dưới đáy hộp có giấy ảnh nhé."
Tưởng tượng đến tình cảnh của mình lát nữa, giọng Lục Dạ An nhiễm vài phần bất lực: "Tôi ôm một bó hoa lớn như vậy đứng trong khán phòng xem biểu diễn, có hơi không phù hợp lắm không?"
"Ai bảo anh ôm hoa vào làm người thích gây chú ý chứ?" Tiếng cười của Giang Tùy càng rõ ràng hơn: "Anh hoàn toàn có thể đợi các em ấy biểu diễn xong rồi hẵng tặng mà."
Nói đến đây, Giang Tùy đột nhiên ngừng lại: "Đúng rồi, anh mang gì cho Lục Diệp Ngưng chưa?"
Lục Dạ An mặt không cảm xúc: "Tôi có mặt ở đó đã là tốt lắm rồi."