

Khoảnh khắc giọng Thẩm Dư Hoan vừa dứt, Lục Diệp Ngưng dứt khoát đưa giai điệu guitar vào.
Cùng lúc đó, Tạ Dữ cũng ghé sát micro trước mặt, khẽ cất tiếng:
"Nghe nói mỗi ngôi sao băng là một tiếng thở dài của vũ trụ
Vậy ước nguyện của em có quá tham lam không?
Muốn anh quay lại, muốn anh gần hơn
Muốn một trận mưa sao băng rơi vào mắt anh..."
Giọng Tạ Dữ không trong trẻo như những cậu trai tuổi thiếu niên khác, mà lại mang chút trầm khàn quyến rũ, hợp một cách lạ lùng với giọng của Thẩm Dư Hoan.
Đến phần điệp khúc, tiếng trống dần nhanh hơn, kéo theo tiết tấu dồn dập.
Thẩm Dư Hoan biết lát nữa là đoạn hát nối nhịp nhanh, cô vô thức nhìn về phía Tạ Dữ.
Bóng lưng cậu thiếu niên cúi đầu chơi đàn được ánh đèn khắc họa rõ nét, những đốm sáng phản chiếu từ phím đàn nhảy nhót trên lông mi cậu.
Thẩm Dư Hoan: "Muốn nhìn rõ..."
Tạ Dữ: "Bóng hình anh trên tường."
"Muốn nghe rõ..."
"Tiếng anh chúc ngủ ngon."
"Muốn thắp sáng..."
"Những vì sao trong mơ anh."
"Muốn lưu giữ..."
"Nụ cười nhẹ nhàng của anh."
Đoạn hát nối này kết hợp với tiếng trống, mang nhịp điệu rất tốt, chỉ là nhịp nghỉ rất ngắn, chỉ cần một chút sai sót là giọng hát dễ bị va vào nhau, nhưng hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, nối rất mượt mà.
35_Khán giả bên dưới sôi trào, ào ào bắt đầu vỗ tay hoan hô.
Lục Dạ An cũng không nhịn được ngồi thẳng người hơn một chút, vô thức khẽ gật đầu theo giai điệu.
Thẩm Dư Hoan: "Nghe nói mỗi ngôi sao băng là nước mắt của bầu trời
Nhưng sao ta biến mất quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị
Khi mất hồn mất vía cảm xúc bị ta chi phối
Những vì sao trên trời, trái tim em đã bị tan vỡ..."
Tạ Dữ: "Oh no no
Em hy vọng đây chỉ là joke joke (trò đùa)
Cổ họng đột nhiên nghẹn lại
Những tương lai từng tưởng tượng
Đông lại thành nếp nhăn của hồi ức."
Thẩm Dư Hoan: "Oh no no
Trái tim em dường như đã bị đánh cắp
Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của em
Muốn hỏi vũ trụ..."
Thẩm Dư Hoan & Tạ Dữ: "Có thể không
Vì em và anh
Trút xuống một trận mưa sao băng
Để tàn tro đều sáng lên vì anh
Trong khoảnh khắc ấy, cùng thiên thạch rơi vào tim anh
Trận mưa sao băng này
Là lời em thì thầm trong khoảng không
Rền vang như sấm sét––"
Hát đến đây, Thẩm Dư Hoan liếc thấy Tạ Dữ đột nhiên ngẩng đầu.
Cô quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu thiếu niên.
Ánh mắt cậu như đuốc, nhưng giọng nói lại ngập tràn dịu dàng, chậm rãi hát ra ba chữ cuối cùng: "Nói yêu anh."
Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, cả khán phòng im lặng một giây, sau đó, những tràng pháo tay như sóng thần tuôn trào, gần như muốn xé toạc trần nhà.
Thẩm Dư Hoan cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn chưa bình tĩnh lại sau giai điệu sôi động vừa rồi, nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô theo bản năng lùi lại nửa bước, gót giày giẫm lên ngón chân người phía sau.
"Xin lỗi..." Cô phản xạ quay đầu xin lỗi, lại thấy Tạ Dữ đang mỉm cười nhìn mình.
"Căng thẳng vậy làm gì? Vừa rồi hát rất tốt mà."
Thẩm Dư Hoan dịch ánh mắt đi, không nói gì thêm.
Thái độ lạnh nhạt này khiến Tạ Dữ mím nhẹ môi.
Trong tiếng hoan hô như núi gọi biển gào, mấy người trong câu lạc bộ âm nhạc đứng thành một hàng, cúi chào thật sâu về phía khán đài.
Ánh đèn sân khấu chói chang khiến họ không nhìn rõ mặt khán giả, chỉ thấy một rừng cánh tay vẫy vẫy và màn hình điện thoại nhấp nháy.
Các thầy cô giáo trong ban giám khảo bắt đầu xì xào bàn tán chấm điểm, Lục Diệp Ngưng căng thẳng đến mức tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, theo bản năng nắm chặt cánh tay Thẩm Dư Hoan, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
"Dư Hoan, cậu nói xem chúng ta có thắng được không?"
"Chắc là... được thôi."