

Một đoạn giai điệu nhẹ nhàng lập tức vang lên trong phim trường, tiết tấu nhanh, cách chuyển hợp âm mới lạ, phần điệp khúc đặc biệt cuốn hút.
Tuy chỉ là bản phối và hát nhẩm đơn giản, nhưng đã có thể nghe ra đây là một ca khúc có tiềm năng lớn.
Chu Hồng gật đầu lia lịa: “Hay, hay thật. Giai điệu rất dễ nhớ.”
Đường Dịch cũng khẽ gật đầu theo nhịp, chỉ có Ôn Thời Niệm đột nhiên cứng người, móng tay gần như sắp c*m v** kịch bản.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyệt, đôi mắt vốn trong veo lạnh lùng giờ đây ẩn chứa một tầng băng giá.
Bản nhạc này rõ ràng là bản demo cô sáng tác năm mười sáu tuổi!
Từng nốt nhạc, từng khúc biến tấu, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một!
Lúc đó cô vẫn chưa bị nhà họ Ôn đuổi đi, vẫn tràn đầy khao khát về tương lai.
Bản ghi âm gốc của bản demo này nằm trong ổ cứng của chiếc máy tính cũ trong thư phòng nhà họ Ôn.
Sau này Ôn Nguyệt trở về nhà họ Ôn, cô vội vã bị đưa đi du học, ngoài vài bộ quần áo mang theo, cô không thể mang theo bất cứ thứ gì khác, chiếc máy tính đó đương nhiên cũng ở lại nhà họ Ôn.
Ôn Nguyệt vậy mà lại dám trộm nhạc của cô, đường đường chính chính coi đó là tác phẩm của mình!
Nhận thấy ánh mắt của Ôn Thời Niệm, Ôn Nguyệt không hề tỏ ra chột dạ, ngược lại còn cong mắt, cười càng ngọt ngào vô hại: “Cô Ôn thấy bản nhạc này của em thế nào? Có lời khuyên gì cứ nói thẳng ạ.”
Ôn Thời Niệm khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh hơn ngày thường vài phần: “Bản nhạc này… cô chắc chắn là tự mình viết ra sao?”
Nụ cười trên mặt Ôn Nguyệt không đổi: “Không phải em viết thì lẽ nào là của người khác sao? Cô Ôn nếu có lời khuyên gì cứ nói thẳng, dù cô có thấy bài này dở cũng có thể nói toẹt ra, không cần vòng vo. Em vốn dĩ rất kiên cường trước lời phê bình mà.”
Lời nói này hoàn hảo không có kẽ hở, vừa thể hiện sự khiêm tốn cầu thị của cô ta, lại vừa khiến Ôn Thời Niệm tức đến nghẹn, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Bản nhạc này vốn là tác phẩm của Ôn Thời Niệm, dù sáng tác năm 16 tuổi khó tránh khỏi một vài chỗ còn non nớt, nhưng sự linh hoạt và mượt mà tổng thể thì không thể nghi ngờ, sao có thể nói là “dở” được.
Ôn Thời Niệm làm sao có thể phê bình chính tâm huyết của mình?
Nhưng cô càng không thể khen ngợi một kẻ trộm đã cướp đoạt tác phẩm của mình!!
Điều quan trọng nhất là bản ghi âm gốc có lẽ đã rơi vào tay Ôn Nguyệt, cô căn bản không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào chứng minh bản nhạc này là của mình.
Bây giờ mọi lời buộc tội chỉ khiến cô trông giống như một người tiền bối ghen tỵ với hậu bối.
Nhìn Ôn Nguyệt bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn vô tội, nhưng thực chất lại trơ trẽn, Ôn Thời Niệm mím môi, lông mày nhíu càng chặt.
Thấy cô im lặng, trong mắt Ôn Nguyệt lóe lên một tia cười, nhưng lúc này cô ta lại giả vờ tủi thân thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút thất vọng: “Cô Ôn, bây giờ cô thậm chí không chịu đưa ra lời khuyên cho em nữa sao? Hay là bản nhạc này thực sự tệ đến mức khiến cô không còn gì để nói?”
Trong không khí lơ lửng những hạt bụi nhỏ, ẩn hiện dưới ánh đèn phim trường.
Không khí như bị một bàn tay vô hình siết chặt, hơi ngưng trệ.
Ôn Thời Niệm đột nhiên khẽ cười một tiếng, ngón tay gõ nhẹ hai cái vào mép kịch bản.
“Giai điệu quả thật cuốn hút.” Giọng cô như ngấm băng, “Nhưng cách xử lý chuyển âm còn quá non nớt, giống như tác phẩm của người mới học, hơn nữa…”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua Ôn Nguyệt: “Phong cách bài hát này ấm áp vui tươi, giống như mô tả cuộc sống gia đình hạnh phúc, không phù hợp với cái đau đớn như bứt kén mà bộ phim muốn thể hiện – sự vùng vẫy trong tuyệt vọng, sống sót từ cái chết.”