Giai điệu vốn dĩ bi thương trở nên mạnh mẽ, giống như một chú chim gãy cánh bỗng vỗ cánh bay cao.
Thẩm Dư Hoan lắng nghe đến mức đôi mắt chợt sáng rực.
Khi nốt nhạc mạnh mẽ cuối cùng kết thúc, cô không kìm được cất lời: "Thêm đoạn này vào, cả bản nhạc giống như một người bị số phận giáng đòn mạnh, rồi tức giận gào thét và lên tiếng tố cáo số phận vậy."
"Ừm?" Ôn Thời Niệm dường như không ngờ cô bé có thể hiểu được, cô cười quay đầu lại, nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dư Hoan. Cử chỉ mang vài phần tùy tiện của người say nhưng lại vô cùng dịu dàng, "Âm nhạc kỳ diệu lắm phải không?"
Thẩm Dư Hoan gật đầu thật mạnh.
Nụ cười trên môi Ôn Thời Niệm càng sâu hơn, thân thể cô hơi lắc lư, thuận thế nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Thẩm Dư Hoan. Giọng nói cũng mang theo sự mệt mỏi rõ rệt: "Học cho thật tốt nhé, Dư Hoan. Chị tin sau này em nhất định sẽ..."
Lời chưa dứt, hơi thở của cô dần trở nên đều và sâu.
Ngoài cửa sổ, một đám mây từ từ che khuất vầng trăng.
Thẩm Dư Hoan nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể đang trượt xuống của cô, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng hòa quyện với hương nước hoa cam chanh.
Khi ánh nắng xuyên qua khe rèm cửa chiếu vào mắt, Ôn Thời Niệm cau mày trở mình.
Sau gáy truyền đến cơn đau âm ỉ, như có ai đó đang dùng chiếc búa nhỏ gõ nhẹ.
Cô theo bản năng đưa tay sờ chiếc cốc nước trên tủ đầu giường, nhưng sờ hụt.
Khi đầu ngón tay chạm vào cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn, Ôn Thời Niệm chợt mở bừng mắt.
Đây không phải là tủ đầu giường gỗ óc chó trong phòng ngủ của cô.
Bức tường màu xám nhạt, chiếc đèn bàn kim loại tối giản, Ôn Thời Niệm sững sờ ba giây, cuối cùng cũng xác nhận mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
"Chuyện gì thế này..." Cô chống người ngồi dậy, tờ giấy ghi chú trên tủ đầu giường chợt lọt vào tầm mắt: [Chị Ôn ơi, không biết lúc nào chị tỉnh dậy, em đi học trước đây ạ.]
Ba chữ Thẩm Dư Hoan ở phần ký tên được viết đặc biệt nghiêm túc, từng nét chữ còn mang vẻ non nớt đặc trưng của học sinh.
Đầu ngón tay Ôn Thời Niệm cầm tờ giấy khẽ run, lúc này cô mới nhận ra đây là nhà của Giang Tùy.
Cô đứng dậy đẩy cửa phòng, bên ngoài phòng khách dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trên bàn trà đặt nửa cốc trà hoa đã nguội, miếng lót ly đè một tờ giấy: [Dùng để giải rượu, chị Ôn nhớ uống nhé.]
Ôn Thời Niệm gõ gõ đầu, cố gắng làm rõ tình hình.
Nhưng ký ức như những mảnh giấy bị xé vụn, không thể nào ghép lại hoàn chỉnh. Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở việc cô ôm chai rượu loạng choạng bước ra khỏi nhà, sau đó là một khoảng trống mênh mông.
Nghĩ đến việc tối qua mình rất có thể đã gây chuyện khi say rượu ở nhà Giang Tùy, Ôn Thời Niệm chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống.
May mà bây giờ tạm thời không có ai, Ôn Thời Niệm vội vàng uống trà hoa, rồi vội vã chuồn đi.
Về đến nhà mình, cô lao vào phòng tắm, mở vòi nước.
Khoảnh khắc nước lạnh vỗ vào mặt, Ôn Thời Niệm rùng mình.
Người phụ nữ trong gương tóc tai bù xù, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Cô nhìn chằm chằm những giọt nước chảy dọc theo đường xương hàm, bỗng nhiên nghe thấy một giai điệu lạ lẫm vang lên trong đầu.
Đầu tiên là vài nốt nhạc rời rạc, sau đó nối thành những câu nhạc mượt mà.
Bàn tay ướt sũng của Ôn Thời Niệm dừng giữa không trung, cô quay người chạy vọt về phía phòng khách. Giữa đường suýt vấp phải chú mèo mướp béo nhưng cũng chẳng kịp để tâm, cô chỉ lo không nắm bắt được nguồn cảm hứng thoáng qua này, luống cuống vén nắp đàn piano.
Khi hợp âm đầu tiên vang lên, đầu ngón tay Ôn Thời Niệm khẽ run rẩy.
Giai điệu tuôn chảy từ kẽ tay cô như tuyết mùa xuân tan chảy, mang theo cảm giác kỳ diệu đan xen giữa sự hỗn độn và tỉnh táo sau cơn say.