Cô lặp lại ba lần, rồi đột nhiên dừng lại, vớ lấy cuốn sổ bên cạnh, dùng bút bi nguệch ngoạc ghi lại một chuỗi các nốt nhạc.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu những vệt sáng lốm đốm lên phím đàn, Ôn Thời Niệm xoa xoa cái gáy mỏi nhừ, cuối cùng cũng dừng ngón tay đang chỉnh sửa giai điệu.
Khi bụng réo lên phản đối, cô mới phát hiện ngoài cửa sổ đã tối sầm.
Cô đưa tay lấy điện thoại, khoảnh khắc màn hình sáng lên, cô mới nhớ ra mình đã quên xin lỗi Thẩm Dư Hoan.
Nhưng Ôn Thời Niệm không có số liên lạc của Thẩm Dư Hoan, suy nghĩ một lát, cô mở danh bạ, gọi cho Giang Tùy.
"Ồ, con ma men không phải giờ này mới tỉnh ngủ đấy chứ?" Giọng nói mang ý cười của Giang Tùy truyền đến từ ống nghe, trong tiếng nền mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào ở phim trường.
Vành tai Ôn Thời Niệm hơi nóng lên: "Bản tính tôi tửu lượng vốn dĩ khá ổn, tối qua cũng không hiểu tại sao lại..."
Giang Tùy cười càng to hơn, giọng điệu rõ ràng là trêu chọc: "Camera giám sát trước cửa nhà tôi đã quay lại hết rồi, tìm cơ hội tôi phải đăng video lên mạng để cô nhớ đời, không dám uống rượu nữa."
Má Ôn Thời Niệm hơi nóng ran, giọng nói bất giác nhỏ đi: "Xin lỗi, tối qua đã làm phiền cậu rồi."
"Xin lỗi tôi làm gì? Tôi đâu có ở nhà, tối qua chăm sóc cô là con bé Dư Hoan." Giang Tùy dừng một chút: "Nhưng chắc con bé không bận tâm đâu, dù sao được tiếp xúc gần với thần tượng, còn cùng nhau sáng tác ngẫu hứng..."
"Hả?" Ôn Thời Niệm ngẩn người nửa giây: "Sáng tác ngẫu hứng là sao?"
Đoạn giai điệu bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô, sẽ không phải có liên quan đến Thẩm Dư Hoan chứ?
Giang Tùy nhướng mày: "Không lẽ cô không nhớ gì sao?"
Ôn Thời Niệm khẽ "ừm" một tiếng, đầu ngón tay vô thức lướt trên vân gỗ của lớp sơn đàn piano.
Mạch Mạch nhảy lên ghế đàn, cái đuôi lướt qua cổ tay cô, mang đến một trận ngứa ngáy nhè nhẹ.
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Tùy nhún vai, "Chi tiết thì tôi cũng không rõ, cô phải hỏi Dư Hoan."
"Tôi không có cách liên lạc của em ấy."
"Tôi gửi cho cô, nhưng chắc em ấy cũng sắp tan học rồi."
Ôn Thời Niệm ôm chú mèo mướp béo lên: "Vậy lát nữa tôi sẽ đi tìm em ấy."
Điện thoại ngắt kết nối, chú mèo mướp béo trong lòng cô chợt cảnh giác nhìn về phía cửa.
Ôn Thời Niệm biết rằng chỉ cần có người đi lại ở cửa thì nó sẽ như vậy, nhận ra rất có thể Thẩm Dư Hoan đã về nhà, Ôn Thời Niệm nhanh chóng đi đến hành lang, mở rộng cửa.
Cô thiếu nữ đeo cặp sách quả nhiên đang ở hành lang bên ngoài, vừa mở khóa mật mã định vào nhà.
Thấy Ôn Thời Niệm đột ngột mở cửa, ngón tay Thẩm Dư Hoan đang nhấn mật mã khựng lại một chút, rồi cô bé nở một nụ cười nhẹ, khẽ gọi: "Chị Ôn."
Trên mặt Ôn Thời Niệm hiện lên một tia không tự nhiên, hơi ngượng ngùng hỏi: "Dư Hoan... tối qua sao chị lại ngủ ở nhà em?"
Thẩm Dư Hoan kéo dây cặp sách lên một chút, ánh mắt dừng trên gương mặt hơi tái nhợt của Ôn Thời Niệm: "Tối qua chị Ôn say rồi, ở trước cửa nhà em... không được khỏe lắm, nên em đỡ chị vào nhà."
Cô bé sợ Ôn Thời Niệm ngượng, nên mô tả rất đơn giản, bỏ qua chi tiết Ôn Thời Niệm đập cửa và la hét đòi viết demo.
"Thật sự ngại quá." Ôn Thời Niệm đưa tay xoa xoa thái dương, "Làm phiền em rồi, còn để em chăm sóc chị nữa."
"Không sao đâu ạ." Thẩm Dư Hoan mỉm cười, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hành lang, phủ lên mái tóc cô bé một lớp màu vàng óng ả dịu nhẹ.
Cô bé chần chừ một chút, rồi lại nói: "Anh có kể với em chuyện chị Ôn Nguyệt... Em biết gần đây chị áp lực lớn, nhưng vì sức khỏe, chị vẫn nên hạn chế uống rượu nhé."