Hiện tại đang ở quán chè của nó và Thư..........Khi Minh nghe thấy từ "thôi" của Thư Minh đã có sự nghi ngờ với trí thông minh của anh thì anh đã nhận ra được cái bí mật này rồi.
-Vy, em trở lại đi đừng có làm thế nữa anh biết được rồi em không cần giả bộ đâu.-Minh nghiêm giọng lại nói một cách rất thẳng thắn.Điều này đã làm nó sợ nhưng tính cách bướng bỉnh của nó giờ đây thì..............
-Tốt thôi anh đã nhận ra thì tôi cũng không phải nói dối anh làm gì cả.Nó nói một cách không muốn hiểu cảm giác cuả ai cả
-Vy à sao em lại có thể nói với anh như vậy em đã quên những kí ức tốt đẹp của anh và em rối sao?Minh thẫn thờ rồi hít sau một cái rồi quay ra nhìn nó.
những cái kí ức đẹp của nó và Minh đâu cả rồi.Họ từng có những kí ức rất đẹp mà.Ngày 16 tháng 7 năm 2003-Anh có một nơi muốn dẫn em đến, em có muốn đi không?Minh hỏi một cách chu đáo với nó-Thật không?Thế thì chúng ta đi?Nhanh nhanh?Nó mừng quýnh lên muốn nhanh chóng đi chơi luôn,vì hôm nay Thư đi chơi với bạn trai của mình lên nó mới ở nhà để đi chơi cùng Minh (chỉ nghĩ đến việc đi chơi là giỏi)-Anh định đưa tôi đi chơi ở đâu?.Nó hỏi Minh-Bí mật.Minh nói Sau một lúc,cuối cùng hai đứa cũng đến nơi.Ở đó là một thảo nguyên vô cùng đẹp,đòng cỏ xanh bát ngát cả một vùng.Trên thì có một cái nhà sàn dã trang trí và cả đầy đủ các tiện nghi ở đó rồi-Woa, đây là ở đâu mà đẹp quá vậy?Nó hỏi-Đây là nơi mà anh luôn đến khi buồn,nó có thể làm con người ta hết buồn,em có thích không?Minh hỏi nó-Tất nhiên là thích rồi tôi thích một mình ở nơi yên tĩnh như thế này.Nó vui sướng trả lời.-Thật à?Minh hỏi thêm lần nữa-Tôi đã nói là thích rồi cơ mà sao anh hỏi nhiều thế nhề.Nó bắt đầu tức giận
-Thế thôi anh không nói nữa đâu,vợ cứ yên tâm.Minh nói trong cái sự hài hước-Ai là vợ anh chứ.Nó chu môi lên nói-Em chứ ai.Minh nóiHai đứa cứ đùa nhau suốt từ cánh đồng này đến cánh đồng khác mệt chết đi được.Công nhận là hai đứa hợp nhau thật đấy.Đuổi nhau suốt cả buổi kông biết mệt là gì mà. Đúng là một cặp có khác,hết đuổi nhau lại quay ra chơi vẽ lên mặt nhau haizzzz.Hiện tại thì......Nó chạy đi rồi xả hết nước mắt ra.Minh chạy theo nó-Sao em cứ trốn tránh anh thế vậy?Minh hỏi-Nó chỉ là trò đùa thôi.Nó thản nhiên trả lời
Mình thật sự không hiểu nó đang nghĩ cái gì nữa.Tại sao nó phải làm như vậy trò đùa sao trò đùa đó có thể làm cho một con người luôn yêu thương lo lắng cho nó,nó đã làm tổn thương người ấy. Sự thờ ơ càng làm cho Mình phải đau lòng thêm.Tại sao nó phải làm thế hay nó còn có một lí do nào khác nhưng dù có lí do nào đi chăng nữa thì nó cũng phải nói rõ ràng chứ.(Su-Ha:cj phải nói rõ chứ không để anh í và mọi người lo lắng thì sao,cj phải mạnh mẽ lên chứ,haizzz)-Anh cũng phải hiểu cho tôi chứ?Nó chu môi lên nói rồi bĩu xuống một cái trông đáng yêu thật nhưng có chút nghiêm túc trong đó.-Thế nỗi khổ của em là gì nói cho anh nghe xem nào có gì anh sẽ giúp em?Minh hỏi-Anh không cần biết vì đây là nỗi khổ của tôi.Nó nóidù nó cho rằng đây là trò đùa nhưng tại sao nó không nói ra sự thật mà cứ im lặng.Con người thay đổi nhanh thật có ai ngờ trước được đâu.Có người đã từng có quá khứ lẫn hiện tại rất đẹp cơ mà tại sao lại sảy ra cuộc tình ngang trái thế này.Tất cả là tại trò đùa,chính trò đùa đã làm thay đổi chuyện này. ---------------------------------hết c10------------------chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Mong các bạn luôn ủng hộ mình