Chương 15
Ngày....tháng...năm...Một cái tát rất mạnh và đau được nhận từ một anh chàng mà đã làm cho tôi biết tình cảm anh trao tôi chắc chỉ là lừa dối mà thôi.Đó chắc là tình cảm thật sự của anh............-------------Từ cái ngày hôm đó không biết nó phải khóc hết bao nhiêu nước mắt,chắc nó hận Thiên Minh vì mù quáng, cả tin___________________Ba hôm sau......-Vy à,bà có đi học không?Thư nhẹ nhàng hỏi.-Không hôm nay tôi nghỉ vài hôm nữa tôi mới đi,xin lỗi bà nha.Nó thờ ơ nhìn vào tấm kính nóiThư đành lắc đầu đi một mình.Từ hôm khi biết chuyện thì Thư cũng lo cho nó,tinh thần từ ngày đó của Vy đã giảm sút,chán nản buồn rầu.Nó đã để quên nó trên những thảm cỏ rồi.Nó phải đi tìm lại nó đi.--------------Một lát sau.....Nó ngồi dậy từ chiếc giường xinh xắn của nó đi ra.Nó vào vscn rồi quay ra đi tới một cánh đồng xanh bát ngát ngồi trong một túp lều có thể nhìn thấy cả cánh đồng cỏ với bầu không khí trong lành(Su-Ha:Ôi thích thật đấy chị tìm kiếm chị ở đó đi ha)Ngồi suy tư một lúc có vẻ như nó đã có í chí hơn hoặc làm nó đã tìm thấy chính nó. Nó đứng dậy cười tươi rồi vui vẻ đi về chắc nó đã tìm thấy chính mình__________________________Quay trở lại nhà của Thiên Minh........-Thế cháu tìm hiểu được Ngọc Anh giùm cô chưa?Cô Trịnh hỏi.Câu hỏi này mới làm Thiên Minh sực nhớ đến nó và lỗi lầm của mình và lúc này Minh mới cảm thấy ân hận-Dạ vâng.Minh trả lời rồi xin phép cô Trịnh ra ngoài anh sẽ đi tìm nó.Trên đường đi tới nhà nó lòng anh có vẻ đang bồn chồn có vẻ như không được như ý muốn của anhĐến nhà nó.....-Vy à,cho anh xin lỗi.Minh nói-Anh đi đi tôi không quen anh tôi là người xấu đừng đến gần tôi.Nó nói rồi bật bài"Anh cứ đi đi"của Hariwon và hát theo.Minh im lặng rồi chạy vào ôm nó rồi trao một nụ hôn đắm đuối,ngọt ngào vào nó,nụ hôn mãnh liệt làm cho nó bị quấn hút vào theo,nó cố vùng vẫy nhưng do sự mạnh mẽ,body của Thiên Minh cho nên nó không thể nào dứt khỏi được nụ hôn đó nhưng cuối cùng nó cũng thoát được nụ hôn đó.CHÁT.....CHÁT.....Hai phát tát đã thấm vào hai gò má của Minh.Xong rồi nó đẩy Minh ra rồi đóng cửa thật mạnh.Minh đứng đó một lúc rồi,không nói gì rồi đi về với một vẻ mặt buồn rười rượi,không giống như Thiên Minh của chúng ta ngày nào cả.Qủa thật với một nỗi đau của 2 người như thế thì khó chắc sẽ lành lại được một cách dễ dàng.(Su-Ha:em cũng không muốn anh chị như thế này đâu chán lắm đó,phải hòa hợp tìm lại được nhau đi nha)Nhưng nó có phải là vui vẻ gì đâu vừa tát Minh xong nó đã ngồi xuống sàn nhà mà khóc rồi,nước mắt cứ rơi xuống mãi không ngưng trong suốt mấy ngày qua rồi.----------------------Buổi trưa......-Sao Minh có tới đây xin lỗi bà hả?Thư hỏi-Ừ.Nó trả lời với cái giọng thản nhiên và trẻ con lắm í-Tôi quỳ bà đấy.Thư nói -Kệ tôi.Nó nói từ *kệ tôi*như thế mà nó không cảm thấy ngang hay sao í,nhưng thật ra trong nó vẫn cảm thấy đau đớn nha.Tranh cãi với nhau một hồi cuối cùng thì cuộc tranh luận cũng chấm dứt hai đứa chạy ăn cơm.Hai đứa đang ăn thì Minh tới để làm nó lay động hay sao í ôi gato quá đi ạ Vừa nhìn thấy Minh nó đã cố để lảng đi chỗ khác nhưng chắc hai cái người này hợp tánh với nhau hay sao í lên họ cứ luôn lôi kéo nó khiến nó đành ở đấy-Vy à,anh xin lỗi anh đã sai trong truyện này anh xin em hãy tha thứ cho anh lần này anh hứa sẽ không bao giờ làm cho em bị tổn thương nữa hãy tin anh có được không?Minh càm tay nó rồi nói những lời xin lỗi ngọt ngào