Bách Doãn chỉ biết làm món ăn thường ngày, làm canh lươn đương nhiên đối với y là "quá sức" rồi. Tiêu Hủ ở công ty ngẫu nhiên thấy cấp dưới ăn canh lươn tại quán ăn bên cạnh, không tiện ném thử, trở về liền đòi Bách Doãn làm.
"Không biết nấu." Bách Doãn nói: "Ruột lươn khử tanh rất phiền phức."
"Có thể nhờ chủ quán xử lý dùm a." Tiêu Hủ đưa điện thoại di động tới trước mặt Bách Doãn: "Ầy, quy trình nấu tôi đã tìm cả rồi, cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ..."
Bách Doãn cau mày, qua loa liếc mắt: "Không muốn làm, quá tốn thời gian."
"Có nửa tiếng thôi mà."
"Tôi nấu nướng nửa giờ, bạn học đã làm hơn nửa tờ đề, sắp phải thi tốt nghiệp trung học..."
"Cậu lần trước rõ ràng bảo không phải như vậy!" Tiêu Hủ nhanh chóng cắt ngang: "Cậu nói lúc cậu xào rau nấu thịt, bạn học đều ở sân luyện tập ngồi ngẩn người a."
Bách Doãn sững sờ, hiếm thấy mà cong khóe môi, cười lấp ɭϊếʍ: "Tôi nói mấy lời này khi nào? Anh nói bừa đi."
"Cậu có nói!" Tiêu Hủ thèm muốn chết rồi: "Tiểu Doãn, cậu làm một lần đi mà. Là cậu nói hiện tại chỉ cần ôn vững lại kiến thức mới là quan trọng nhất, không nên học lung tung, cậu còn nói nấu ăn có thể giúp tâm tình căng thẳng được buông lỏng còn gì."
"Cái đằng sau tôi đâu có nói."
"Vậy là cái đằng trước cậu có nói a!"
Kì kèo cả buổi, cuối cùng Bách Doãn cũng đồng ý nấu thử một lần. Tiêu Hủ chờ mong vô cùng, cái gì là tụ hội rồi giới thiệu bạn gái đều quăng hết ở sau gáy, chỉ mong mau mau về nhà ăn cơm.
Nhưng mà, giữa đường đi đột nhiên lại thắng gấp suýt chút nữa gây ùn tắc giao thông ở phía sau, rồi xoay xe chạy về hướng ngược lại.
Nồi canh lươn cuối cùng cũng không thể ăn thành.
Tiêu Hủ chưa từng yêu thích qua người nào, không biết đối với một người động tâm rốt cuộc là loại cảm giác ra sao. Hội nhị đại ăn chơi, Tiêu Hủ cũng thích chơi, đua xe đánh bài đều có cả, nhưng nói đến chuyện yêu đương thì hoàn toàn mơ hồ.
Lúc mười sáu mười bảy tuổi, không ít con cái nhà giàu bắt đầu chơi trò tán gái đẹp, anh bị một tên công tử bột lớn hơn một tuổi kéo theo, cũng coi trúng một cô gái, nhưng vẫn còn chưa kịp theo đuổi, đã hướng một cô nàng đẹp hơn mà thích thú...
"Yêu thích" của Tiêu Hủ quá nông cạn, chỉ xem mặt, ai đẹp hơn thì thích, nhưng lại chưa bao giờ áp dụng hành động thực tế cả, cho nên, đám bạn trong nhóm đã đổi bạn gái mấy bận, còn Tiêu Hủ thì đến kinh nghiệm theo đuổi cũng không có.
Xúc động đối với ái tình của thuở thiếu niên rất nhanh nhạt đi, sau hai mươi tuổi, coi như là nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp như tiên nữ, Tiêu Hủ cũng không có cùng đối phương nói chuyện yêu đương. Xung quanh bằng hữu cười nói Tiêu Hủ còn trẻ mà đã hết hy vọng với tình yêu, anh liền giải thích nói chẳng qua là đang chờ người thật sự yêu thích mà thôi.
Người thật sự yêu thích chưa xuất hiện, Tiêu Hủ cũng chẳng nôn nóng.
Nhưng lúc người thật sự yêu thích "mơ mơ hồ hồ" xuất hiện, anh lại lập tức mất phương hướng.
Đến giờ cơm, điện thoại rung lên, là Bách Doãn gọi.
Bách Doãn rất ít khi chủ động gọi cho Tiêu Hủ, anh nhìn thấy tên hắn trêи màn hình, tâm lý hoảng loạn vô cùng, muốn bắt máy, lại không dám.
Không lâu, Bách Doãn gửi tới tin nhắn [Ở đâu?]
Tiêu Hủ thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn ít ra so với trực tiếp nói qua điện thoại vẫn thoải mái hơn, nhưng một câu ngắn ngủi [Xin lỗi tiểu Doãn, công ty đột nhiên có việc gấp, tôi không tới được, cậu cứ ăn đi] cũng mất 3 phút mới gõ xong.
Đang muốn ấn nút gửi, Vinh Quân gọi đến.
Tiêu Hủ vội vàng bắt máy: "Anh Quân"
"Tiểu Hủ!" Vinh Quân âm thanh có chút gấp gáp: "Cậu ở đâu? Có sao không?"
"Tôi..." Tiêu Hủ nhìn nhìn đường xe tấp nập, nói dối: "Ở công ty tăng ca."
"Vậy là tốt rồi." Vinh Quân ngữ khí dịu xuống, "Bách Doãn vừa rồi gọi tới hỏi tôi là có biết cậu đang ở đâu không, Tiểu Doãn nói hai người hôm nay muốn cùng ăn cơm, mà đến giờ cậu vẫn chưa tới, điện thoại cũng không gọi được..."
Tim Tiêu Hủ đập càng lúc càng nhanh, "Vừa rồi bận bịu công việc nên quên mất, giờ lập tức gửi tin nhắn báo cho Tiểu Doãn đây."
"Cậu cứ lo xử lý chuyện của mình đi, công việc quan trọng hơn." Vinh Quân nói: "Để tôi gọi điện thoại cho tiểu Doãn là được, bảo nó không cần chờ a."
Tiêu Hủ không có cự tuyệt, cũng không nói gì, Vinh Quân đề nghị nói hộ dĩ nhiên làm anh cảm thấy nhẹ nhõm một trận.
Tay cầm lái đổ mồ hôi ướt nhẹp, Tiêu Hủ mở to mắt suy nghĩ, lần đầu cảm nhận được cảm giác tâm loạn như ma.
Bách Doãn không gọi điện lại cho anh, về đến nhà, Tiêu Hủ nhất thời kϊƈɦ động cùng Tiêu Sạn xin nghỉ, hôm sau trời vừa sáng liền kéo hành lý bay đi Nhật Bản.
Đối mặt với sự tình hiện tại, Tiêu Hủ lại là trốn tránh.
Sợ nhện cũng trốn, sợ dầu bắn tung tóe cũng trốn, hôm nay phát hiện mình có khả năng là thích Bách Doãn mất rồi, nhưng không phải quang minh chính đại mà bộc bạch, mà là chạy thoát thân trước, trốn đến nơi cách xa ngàn dặm.
Bản tính "sợ hãi" như vậy, có lẽ là bẩm sinh của Tiêu Hủ rồi!
Mấy ngày nay mới vừa tới Nhật Bản, Tiêu Hủ cả đêm mất ngủ, từng chút một nhớ lại đoạn thời gian ở cùng Bách Doãn, nhịp tim đập thỉnh thoảng lại tăng mạnh, mặt thỉnh thoảng nóng lên, khóe môi không tự chủ được mà câu lên, lại bởi vì nghĩ đến Bách Doãn mặt lạnh mà mất mát đè xuống.
Càng ngày càng rõ ràng, loại cảm giác kia không giống tình cảm bình thường, mà chính là yêu thích!
Tối trước hôm thi tốt nghiệp trung học, anh rất muốn gọi cho Bách Doãn, vật lộn hồi lâu mới gọi điện thoại, bên kia lại không nghe máy.
Cũng may gọi Vinh Quân một cú liền được ngay.
"Tiểu Hủ, lúc nào về? Đi công tác bận bịu lắm phải không?" Vinh Quân không chút tâm cơ nào, lúc nhắc tới Bách Doãn âm thanh đột nhiên hạ thấp xuống, "Nó vừa mới ngủ... Đúng, hai ngày nay đã chuyển về nhà, vừa vặn trường thi cũng ở bên cạnh... Ừ, được, cảm ơn cậu, sáng mai tôi sẽ nói với Tiểu Doãn."
Lời Tiêu Hủ nhờ Vinh Quân nói là một câu không đến nơi đến chốn "Cố gắng lên", mà Bách Doãn thành tích ổn định, căn bản không cần câu này.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hủ đột nhiên cảm thấy cực kì mất mát, hối hận đã trốn đến Nhật Bản, càng hối hận ngày đó đã lỡ hẹn.
Kì thi tốt nghiệp - đại học chấm dứt, anh lại gọi cho Bách Doãn lần nữa, chuông reo thật lâu, hắn mới nghe máy.
"Có chuyện gì không?"
"Cậu..." Tiêu Hủ tựa như một tên diễn viên ngốc nghếch, trước khi lên đài đã học thuộc lời thoại làu làu, nhưng lúc lên đài lại vì khẩn trương mà quên sạch không còn một mảnh.
Bách Doãn lại hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Cậu thi thế nào?" Tiêu Hủ vội vàng nói.
"Cũng được."
Tiêu Hủ cầm điện thoại di động, nửa ngày mới thốt ra một câu "Vậy thì tốt rồi."
Hắn "Ừ" một tiếng, "Bạn học tụ họp, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
"A" Tiêu Hủ tai nóng rang, thấp giọng nói "Ừm."
Trò chuyện tổng cộng 1 phút 23 giây, trong đó hơn phân nửa thời gian là lúng túng trầm mặc, nhắm mắt nằm ở bên giường, nhớ tới Bách Doãn hỏi hai lần "Có chuyện gì không?", trong lòng càng lúc càng thấy khó chịu.
Hắn thường xuyên nói với anh những lời như vậy, mặt lạnh, ngữ khí cũng lạnh như băng ấy, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hơn nữa còn thường xuyên nói ngắn gọn, tỷ như vừa rồi chỉ nói "Cũng được." . ngôn tình hay
Nhưng nếu là trước kia, Tiêu Hủ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mà tìm đề tài nói chuyện.
Hôm nay chỉ là một tiếng "Ừm", liền kết thúc cuộc gọi.
Thời gian về nước đã được xác định là tuần sau, mãi đến ngày cuối cùng, Tiêu Hủ vẫn không thể nào lý giải được tâm tình rối rắm trong lòng.
Trêи đường đến sân bay, Tiêu Hủ dừng lại trước một sạp "Thầy tướng số". Giả vờ như mình là một lão giả cao thâm đến từ Trung Quốc, dùng tiếng Nhật không đúng chuẩn hỏi thầy tướng số mình có phải là đang khốn khổ vì tình hay không.
Anh lấy ảnh Bách Doãn trong điện thoại ra, hỏi một vấn đề mà chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
"Đại sư ông xem, tôi cùng hắn...có tướng phu thê không?"