Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 24

"Bách Doãn..." Tiêu Hủ như đầu gỗ đứng tại chỗ, si ngốc nhìn Bách Doãn, bước chân bất động.

"Tiêu thiếu?" Tiểu Hạ nhìn hai người đang đối mặt nhau cách nửa căn phòng, nhỏ giọng nói: "Tiêu thiếu, vị này chính là..."

"Xin lỗi, cậu có thể về trước không?" Tiêu Hủ âm thanh phát run, khuôn mặt vốn không chút huyết sắc giờ lại càng lúc càng đỏ lên, đuôi mắt hiện lên chút tửu sắc.

Thời gian Tiểu Hạ đi theo bên Chương thiếu dù ngắn, nhưng đã sớm nhìn quen hội thương lưu chân tình giả ý, lúc này thấy bộ dạng khẩn trương của Tiêu Hủ, trong lòng đã rõ vài phần, cúi đầu nói: "Tiêu thiếu, cần tôi nói gì với bạn ngài không?"

Tiêu Hủ từ đầu đến cuối nhìn Bách Doãn, "Không, không cần...Chờ một chút, cậu khoan hãy đi!"

Tiểu Hạ gật đầu, kính cẩn nghe theo mà lui về sau một bước.

Bách Doãn đã ngồi trong phòng lớn được một lúc, biết rõ Tiêu Hủ ở phòng nào, nhưng lại không biết bên người Tiêu Hủ có những ai, uống bao nhiêu rượu, khi nào sẽ đi ra.

Trong đầu hiện lên một ít hình ảnh không thể tả, cho rằng sẽ thấy một bộ dạng say như chết, Tiêu tiểu thiếu gia bị người ta dìu ra, không ngờ đứng trước mặt mình lại là một Tiêu Hủ ngoại trừ gương mặt hơi phiếm hồng, bên ngoài tinh thần có chút không ổn, còn lại không có gì nữa hết.

Hắn đi tới, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Hạ.

Thấy Bách Doãn đi tới hướng mình, Tiêu Hủ liền hô hấp khẩn trương, dịch từng bước nhỏ về sau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gió ù ù cạc cạc, rõ ràng không uống say, lại cảm thấy một hồi mê muội.

Tiểu Hạ vừa đúng lúc mà đỡ anh một cái, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay, một chút động tác dư thừa đều không có, lúc Bách Doãn đi đến gần, nói: "Chào ngài, Tiêu thiếu uống rượu, Chương thiếu sai tôi lái xe đưa anh ấy về."

Bách Doãn nhìn về phía Tiêu Hủ, cực kỳ muốn kéo đối phương vào ngực mình.

Tiêu Hủ khóe mắt đỏ đến lợi hại, nhìn gần ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, ngây ngây ngốc ngốc, không biết uống bao nhiêu rượu.

"Cậu..." Tiêu Hủ không chịu được ánh mắt của Bách Doãn, tránh một cái, Tiểu Hạ lập tức hiểu ý buông tay.

Tiêu Hủ đứng lại, ổn định nỗi lòng, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Bách Doãn đoán chừng Tiêu Hủ không tỉnh táo lắm, hướng phía anh đưa tay ra: "Tới đón anh".

Lúc bị Bách Doãn bắt lấy cổ tay, Tiêu Hủ run lên một cái, khó có thể tin được mà mở to mắt, tự nhủ: "Tôi, tôi là đang uống rượu say?"

Bách Doãn thở dài trong bụng, đem người hướng bên cạnh mình kéo một phát, "Tôi đưa anh về".

Tiểu Hạ nhìn về phía Tiêu Hủ, lễ phép hỏi: "Tiêu thiếu, không có vấn đề gì chứ?"

Tiêu Hủ lắc đầu, ngữ khí đông cứng: "Phiền cậu nói với Chương thiếu một tiếng, bạn tôi tới đón tôi."

"Vâng." Tiểu Hạ đem chìa khóa xe đưa cho Bách Doãn: "Tiên sinh, Tiêu thiếu uống nhiều quá, mong ngài thứ lỗi."

Bách Doãn tiếp nhận chìa khóa xe, ánh mắt dừng lại trêи người Tiểu Hạ vài giây, quay người ôm eo Tiêu Hủ, nén cơn giận dữ, nói: "Đi về".

Được Bách Doãn dìu, Tiêu Hủ cảm giác mình một thân xương cốt đều mềm nhũn, bước chân cũng càng lúc càng không vững.

Rạng sáng rốt cuộc cái nóng bức cũng rút đi, gió đêm hơi lạnh, mới vừa ra khỏi phòng, anh liền run rẩy, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

Vốn tưởng rằng Bách Doãn sẽ đỡ anh một cái, câu "Cảm ơn" còn chưa nói ra miệng, trời đất thật giống như đang xoay tròn.

Bách Doãn vậy mà trực tiếp bế ngang anh lên!

"Tiểu Doãn?" Tiêu Hủ chưa bao giờ nhìn Bách Doãn từ góc độ này, tầm mắt rơi vào hầu kết cùng cằm của đối phương, cả buổi không lấy lại tinh thần được.

Bách Doãn không nói một lời đi lên phía trước, mắt nhìn thẳng.

Thật ra, hắn rất muốn cúi xuống nhìn Tiêu Hủ, nhưng không muốn lại lần nữa cùng Tiêu Hủ bốn mắt nhìn nhau. Tiêu Hủ uống say, ngày đó say đến lợi hại, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Hắn không muốn nhìn thấy mặt Tiêu Hủ, không muốn nhớ lại chuyện phát sinh đêm đó.

Say rượu mất lí trí, không cần vì chuyện mình đã làm mà chịu trách nhiệm. Tiêu Hủ có thể nghĩ như vậy, hơn nữa thản nhiên mà tiếp nhận, nhưng hắn thì không thể!

Người trong ngực làm hắn tức giận, hắn lại không tài nào bỏ mặc được. Vừa nãy Tiêu Hủ đi chung với một người xinh đẹp cao gầy, rõ ràng muốn cùng Tiêu Hủ về nhà, rõ ràng sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Ngươi tình ta nguyện, ɖu͙ƈ vọng lên não, giống như bọn hắn lần trước.

Càng nghĩ càng cảm giác khó chịu, Bách Doãn mở cửa sau ra, đang muốn đem Tiêu Hủ ném vào, liền nghe Tiêu Hủ buồn buồn hừ một tiếng.

Động tác đột nhiên hơi khựng lại, tầm mắt không khỏi hướng phía dưới nhìn một cái.

Tiêu Hủ cả khuôn mặt đỏ đến mức không bình thường, trong mắt ngập tràn hơi nước, tay phải nắm lấy quần áo của hắn, đang yên lặng mà nhìn hắn.



Không biết tại sao, hắn cư nhiên thấy được vẻ kinh hoảng cùng thấp thỏm không hề che giấu trong mắt Tiêu Hủ.

Mà này thực không có đạo lý, Tiêu Hủ có cái gì bối rối?

"Tôi, tôi không ngồi đằng sau." Tiêu Hủ siết chặt quần áo của hắn, gần như cầu xin.

Hắn vội cau mày, mấy giây sau đem cửa sau đá ra, đặt Tiêu Hủ ở ghế phụ.

Xe hướng "nhà" chung của hai người mà chạy.

Tiêu Hủ nhắm mắt dựa vào ghế bên cạnh tài xế, sau một hồi ngắn ngủi hưng phấn cùng thất thần, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Nhưng là càng bình tĩnh, lại càng không biết làm sao.

Anh không có say, Bách Doãn lại cho rằng anh say. Lúc nãy anh hắt hơi một cái, Bách Doãn lập tức cho xe dừng lại, cầm lấy tấm thảm lông phía sau chỗ ngồi, không lên tiếng mà khoác lên người anh.

Lát nữa về nhà làm sao bây giờ đây? Tiếp tục giả vờ say rồi ngủ, sáng mai tỉnh dậy giả bộ cái gì cũng không biết?

Vì cái gì phải giả bộ? Tiêu Hủ đột nhiên ảo não, vì cái gì gặp sự tình liên quan tới Bách Doãn, chính mình phải giả bộ?

Thực mẹ nó mệt mỏi, không giả bộ có được không?

Xe lần nữa dừng lại, Tiêu Hủ không biết đã chạy tới đâu rồi, không dám tùy tiện mở mắt.

Không khí xung quanh tựa hồ ngưng đọng lại, anh cảm giác được rõ ràng Bách Doãn đang đến gần.

Tim đập nhanh như vậy, như tiếng trống kịch liệt, Tiêu Hủ không sợ bản thân không chịu nổi, chỉ sợ Bách Doãn phát hiện ra.

Cũng may Bách Doãn không có nhìn chằm chằm quá lâu, một lát sau mở cửa xuống xe.

Tiêu Hủ lúc này mới mở mắt ra, nhìn thấy Bách Doãn tựa trêи cửa xe hút thuốc.

Hiện tại trêи đường đã yên tĩnh hơn rất nhiều, cú đã về tổ, Bách Doãn không hiểu nổi xúc động cổ quái kia là như thế nào, đành phải dừng xe một chút.

Cửa xe lần nữa mở ra, Tiêu Hủ trong lòng căng thẳng cực độ.

Mùi thuốc lá trêи người Bách Doãn kϊƈɦ thích thần kinh của anh, không bao lâu, bụng dưới cùng lưng đều toát mồ hôi.

Mặc kệ là mùi vị gì, một khi có liên quan tới Bách Doãn, anh liền không chịu được.

Trở lại chỗ ở, sau khi đậu xe xong, Bách Doãn vòng tới ghế phụ, định ôm Tiêu Hủ ra. Trong xe mở điều hòa, lúc nãy lo Tiêu Hủ cảm lạnh, mới lấy thảm da lông khoác lên, sau khi xuống xe thấy thảm da lông không còn công dụng, hắn muốn lấy thảm da lông lên, Tiêu Hủ lại dùng sức nắm lấy không chịu buông.

"Tỉnh rồi?" Hắn hỏi.

Tiêu Hủ đầu đầy mồ hôi, hơi mở to mắt, nhưng không có nhìn hắn, mơ hồ nói: "Không muốn."

Vẫn còn say. Hắn nghĩ.

Tiêu Hủ càng nắm chặt thảm da lông hơn, tội nghiệp mà nói: "Lạnh".

Hắn lười cùng người say nói lý, đem Tiêu Hủ cùng thảm da lông ôm lấy, đi đến hướng thang máy.

Hắn căn bản không biết, Tiêu Hủ là đang sợ bị hắn nhìn thấy thứ giữa hai chân đang cương lên.

Vào nhà, Bách Doãn đem Tiêu Hủ đặt trêи giường. Tiêu Hủ làm bộ không thoải mái, vươn mình nằm úp sấp xuống, không ngờ thảm da lông lập tức bị rút đi. Tiêu Hủ cả thân thể cứng đờ, không dám tiếp tục nhúc nhích.

Bách Doãn chỉ là muốn đổi điều hòa cho anh, rút thảm da lông ra mới phát hiện áo sơ mi của anh đã ẩm ướt, bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rồi ngủ tiếp, như vậy sẽ..."

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh cực kỳ, hai người nhịp tim như nổ vang.

Tiêu Hủ nghĩ: Tiêu đời!

Bách Doãn chân sau quỳ trêи giường, chần chừ gọi: "Tiêu Hủ? Tiêu Hủ?"

Tiêu Hủ xấu hổ muốn chết, bó tay hết cách, đành phải giả bộ say rượu đến cùng, mở đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Bách Doãn, hai tay hướng phía dưới tìm kiếm, hai chân dần dần mở ra, yết hầu phát ra tiếng rêи rỉ nghe không rõ.



Uống say rồi thủ ɖâʍ, hiển nhiên so với việc cố nén ɖu͙ƈ vọng giống chuyện một kẻ say nên làm.

Bách Doãn khiếp sợ nhìn anh, nửa ngày không có phản ứng. Tiêu Hủ trong lòng khổ sở đến cực điểm, vừa thấy thẹn, vừa thấy cô đơn. Người trong lòng đang ở trước mắt, bản thân lại chỉ có thể làm trò hề, nhìn qua như một động vật bậc thấp bị ɖu͙ƈ vọng chi phối.

Viền mắt dần ướt, khổ sở sắp hóa thành nước mắt. Tiêu Hủ hận chính mình không nổ lực tranh giành, cố nhịn xuống, nước mắt vẫn như đêm đầu tiên trượt ra.

Ngày ấy không để Bách Doãn thấy điểm nhu nhược, đêm nay đã lộ rõ.

"Ô..." Anh bắt đầu nức nở, nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Cho nên anh không nhìn thấy, ánh mắt Bách Doãn đang lặng lẽ thay đổi.

Tình hình đêm đó, dù cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra. Bách Doãn nhìn Tiêu Hủ thủ ɖâʍ, không biết lần trước say rượu, Tiêu Hủ có phải cũng dẫn dụ hắn giống như vậy.

Hắn chưa bao giờ ý thức được, Tiêu Hủ thiếu gia ngốc bạch này, rõ ràng cũng có thể làm cho người ta muốn phạm tội mà.

Lúc ấy bản thân thật sự say sao? "Say rượu" có hay không chỉ là một cái cớ lừa mình dối người?

Nhớ không được. Hắn dùng lực đỡ trán, lý trí cùng tình ɖu͙ƈ giãy giụa trong đầm lầy.

Trong tủ đầu giường có một màn dụng cụ khoái cảm tràn trề, hiện tại là Tiêu Hủ tự mình muốn, là Tiêu Hủ mời gọi hắn, hắn không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào, hết thảy đều là Tiêu Hủ tự tìm lấy.

Thế nhưng lúc mở ngăn kéo ra, lý trí còn sót lại khẽ nhắc nhở hắn __lần trước hắn uống say, lần này cũng vậy sao?

Ngón tay hắn khẽ ngừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Hủ, đối diện với đôi mắt đẫm lệ kia, bất đắc dĩ nhắm chặt mắt lại.

Loại chuyện thừa dịp người gặp nguy này, lần trước vẫn còn lý do, lần này rõ ràng là công khai bối đức*.

*Làm việc trái với đạo đức.

Hắn thả dầu bôi trơn xuống, đẩy ngăn kéo trở về, ngồi bên giường, đem Tiêu Hủ đang sợ sệt ôm vào trong ngực.

Lúc bị Bách Doãn ôm chặt, đại não Tiêu Hủ gần như trì hoãn, cứng ngắc tới mức bất động. Bách Doãn cũng nhìn ra anh đang căng thẳng, để anh dựa vào vai mình, một bên vuốt ve, một bên thấp giọng trấn an: "Thả lỏng, sẽ ổn ngay".

Tiêu Hủ chưa từng nghe qua giọng điệu Bách Doãn nói chuyện ôn hòa như vậy, nước mắt vỡ đê, tầm nhìn càng thêm mơ hồ.

Nức nở nghẹn ngào khẽ tiết ra bên môi, Tiêu Hủ nhẹ nhàng giãy dụa, nhấc tay đang run rẩy lên, muốn lau sạch nước mắt, cổ tay lại bị Bách Doãn bắt lấy.

Bách Doãn nói: "Vừa sờ soạng phía dưới, lại muốn dụi mắt?"

Tiêu Hủ chìm đắm trong khoái cảm ôn nhu của Bách Doãn, lời nói căn bản không có cách nào suy nghĩ, nức nở nói: "Tôi, tôi không bẩn, tôi rất sạch sẽ. Tiểu Doãn, cậu đừng... Cậu không được ghét bỏ tôi."

Bách Doãn ghé vào lỗ tai anh thở dài, thân thể anh lập tức run lên như bị điện giật.

"Tôi biết anh không bẩn". Bách Doãn nói: "Tôi không có ghét bỏ anh."

Tiêu Hủ càng khóc đến lợi hại hơn, thật không khác kẻ say một chút nào.

Chất rượu không say lòng người, say lòng người chính là người trong lòng đang vuốt ve an ủi.

Lúc đến cao trào, Tiêu Hủ dùng lực xoay người, đem mặt chôn trong ngực Bách Doãn, nước mắt cùng mồ hôi khiến quần áo Bách Doãn bừa bộn một mảnh.

Tay Bách Doãn cũng bị Tiêu Hủ làm dơ, anh không ngừng gọi "Tiểu Doãn", mãi đến tận lúc Bách Doãn hôn trán anh một cái, nói: "Tốt rồi, không sao."

Sau đó, Bách Doãn như đối tác làm hết phận sự, ôm anh đến buồng vệ sinh rửa sạch, xong lại ôm anh trở về giường.

Tiêu Hủ nắm chặt góc áo Bách Doãn, mượn rượu hỏi ra vấn đề cả đêm xoắn xuýt: "Cậu không phải đang ở Kiêu Thị sao? Anh Quân cũng không bảo cậu về, cậu sao lại đột nhiên trở về?"

Bách Doãn cúi người giúp Tiêu Hủ nhét chăn thật kĩ, nhìn anh thật sâu, ấm giọng nói: "Bởi vì muốn gặp anh".

Tiêu Hủ bỗng dưng mở to mắt, Bách Doãn chỉ cười nhẹ, sờ sờ trán cậu: "Ngủ đi, về sau uống ít rượu thôi, anh xem anh vừa say một lần, liền..."

Liền hấp dẫn người ta...

Đem lời đến miệng nuốt trở về, Bách Doãn hiếm thấy tốt tính mà dỗ dành người say: "Anh vừa say, liền trở nên ngây ngây ngốc ngốc. Nghe lời, ngủ đi, sáng mai tỉnh lại sẽ tốt hơn."

Tỉnh táo lại, sẽ không nhớ được nữa.
Bình Luận (0)
Comment