Nghi Ngờ

Chương 18

Nhà của Cố Khải ở trên tầng cao nhất của cao ốc, đây là vấn đề lớn.

Tạ Phi có bệnh sợ độ cao đây là vấn đề nhỏ.

Như vậy căn cứ theo vấn đề này, khi Cố Khải đem Tạ Phi đè ở trước cửa sổ sát đất làm sẽ phát sinh chuyện gì?

Ở trên giường đã bị làm cho bắn ra một lần, Tạ Phi bị Cố Khải ôm lấy thay đổi tư thế di chuyển trong khi tính khí của anh vẫn còn trong cơ thể cậu. Tính khí của anh khổng lồ cương cứngg ở trong cơ thể của cậu cũng theo động tác của hai người mà qua lại đánh xuyên, thỉnh thoảng ma sát qua điểm mẩn cảm, chỉ là trước sau không đâm đến cùng, trêu chọc Tạ Phi không chịu nổi.

Nơi liên kết giữa hai người và đôi chân của Tạ Phi vòng qua lưng của anh là có thể sử dụng lực, mà hai chân mới vừa trải qua một hồi tình sự vì từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thế mở lớn thậm chí ngay cả bắp đùi cũng cảm thấy đau nhức không thôi, giờ khắc này mặc dù vòng qua eo của Cố Khải cũng chỉ nhẹ nhàng co quắp, ngược lại làm cho hậu huyệt cũng tham lam mở ra đóng lại, mút chặt làm cho gân xanh trên trán Cố Khải cũng nhảy lên.

Tạ Phi treo ở trên người Cố Khải, tức giận mắng anh: “Cố Khải, anh thả em xuống!” Nhưng cổ họng cậu khàn khàn, rõ ràng là tức giận nhưng trong lúc ức chế xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc, ngược lại như là đang làm nũng như mời đối phương càng làm mạnh hơn sâu hơn nữa.

Tạ Phi bị làm đến ý loạn tình mê, nhắm mắt lại, nhỏ giọng từ trong lỗ mũi hừ hừ bảo Cố Khải nhẹ thôi, nhưng cậu lại cảm thấy chân của mình bị anh mạnh mẽ đẩy ra, tính khí trong cơ thể cậu xoay một vòng, vẫn không rời khỏi hậu huyệt. Chỗ mẫn cảm bị ma sát mang tới khoái cảm, làm cho cậu muốn đạt tới cao trào.

Cậu thấp hơn Cố Khải rất nhiều, tư thế như vậy làm cho chân của cậu không thể hoàn chỉnh mà chạm xuống mặt đất, chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm xuống đất. Đã như thế hậu huyệt lại càng co rút thêm mấy phần, Cố Khải lại sảng khoái đến không chịu được.

Nhưng Tạ Phi đang rên rỉ thì cảm thấy trên tay xúc cảm có gì không đúng lắm, đột nhiên mở mắt nhìn thấy trước mặt mình là cửa sổ sát đất rất lớn, phía dưới dòng xe cộ qua lại không dứt, bầu trời xa xăm đã nhiễm phải một tầng tà dương mỏng màu hồng. Cậu mới nhớ hôm nay mình tới nhà Cố Khải.

Bị cảnh sắc trên cao đột ngột đập vào mắt làm cho Tạ Phi sợ hết hồn, lỗ chân lông trên người sợ đến nỗi dựng đứng, làm cho hậu huyệt cũng chặt chẽ co rụt lại.

Cảm giác như bị điện từ lòng bàn chân chạy thẳng lên trán, vào lúc này Cố Khải lâm vào tình thế hết sức khó xử. Anh bị Tạ Phi kẹp đến phải bắn ra.

Sau khi trải qua lúng túng trầm mặc Cố Khải muốn cứu vãn chút thể diện phí công hé miệng muốn giải thích, việc quan hệ đến tôn nghiêm nam giới bị người yêu kẹp một cái mà lập tức tháo giáp khải khôi thật sự làm cho anh tối tăm mặt mũi, huống chi sau đó Tạ Phi lại lập tức vô cùng tinh lực mười phần cười nhạo anh.

Khoang ngực chấn động cũng truyền đến trên người anh, Tạ Phi hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Cố Khải thất thố muốn lớn tiếng cười nhạo nhưng cảm thấy khắp toàn thân mệt muốn đòi mạng, nở nụ cười eo cũng đau, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ nín cười, nhưng đáng tiếc tư thế nín cười càng là làm chấn động đến đối phương ma sát đến phía sau cậu càng ngứa đến lợi hại.

Vì vậy cậu một bên nhịn cười một bên an ủi Cố Khải: “Không… Không liên quan, em không biết… Sẽ không cười nhạo anh.” Nói xong lại cực ngốc mà cười khà khà hai tiếng, mười phần mười giấu đầu lòi đuôi.

Nam tính tự tôn bị đả kích lớn khiến Cố Khải trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhịn không được đem Tạ Phi đặt ở trên cửa kiếng, dùng răng ngậm lấy phần gáy tinh tế liếm nhẹ, dưới thân cũng là gia tăng cường độ không ngừng ra vào.

Dịch bôi trơn hòa lẫn với tinh dịch lại một lần nữa được đẩy vào bên trong, thậm chí bị đánh thành bọt biển màu trắng dính đầy nơi miệng huyệt. Mỗi một lần ra vào bên trong hiện ra thịt huyệt màu phấn hồng, chất lỏng sềnh sệch từ bên trong hậu huyệt nhỏ xuống, chỗ hai người đứng trên sàn nhà rất nhanh đọng lại thành một bãi nước nhỏ.

Tính khí của Tạ Phi từ lâu đã lặng yên dựng đứng bị đỉnh lộng trên cửa sổ, phía trước mã mắt chảy ra tinh dịch cũng đem cửa sổ thủy tinh làm cho rối tinh rối mù.

Cố Khải từ phía sau sờ lên tính khí của cậu, mặc dù ở trạng thái hoàn toàn cương cứng nhưng tính khí của Tạ Phi cũng rất thanh tú đáng yêu, bị Cố Khải nắm trong tay rất có kỹ xảo xoa nắn, không tới hai lần Tạ Phi liền bắn ra.

Sớm đã ở trong trạng thái bắn không thể bắn, giờ khắc này cao trào tích lũy rất lâu bên trong không phải bắn ra mà là từ trong mã mắt ồ ồ chảy ra. Tinh dịch bắn ra để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng trên mặt kính, chỉ cần liếc mắt nhìn thấy một cái Tạ Phi vừa giận dữ vừa xấu hổ lập tức đỏ mặt.

Nằm ở trên giường được Cố Khải xoa bóp khắp toàn thân phát ra âm thanh thoả mãn, Tạ Phi đột nhiên nhớ tới ngày mai sẽ có dì giúp việc đến quét dọn vệ sinh, khắp toàn thân cậu như bị xe ép qua một lần, ngón tay cũng không cử động nổi còn Cố Khải vẫn tinh lực mười phần nhảy nhót tưng bừng, vì vậy liền bảo Cố Khải ngàn vạn lần nhớ đi lau cửa sổ và sàn nhà, rồi lại bị Cố Khải không đứng đắn vuốt ve thịt mềm bên eo cậu trêu đùa nói: ” Phải nói là ông xã giúp em mới được nha ~?”

Bị từ trên giường đạp xuống đất, Cố Khải rất oan ức, anh muốn khẳng định với Tạ Phi thực lực của mình, tại sao đảo mắt lại trở mặt rồi! Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chờ Tạ Phi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi sau đó cầm khăn lau và nước đi lau sàn nhà.

Lau lau một hồi lại không nhịn được nhớ lại những trải nghiệm khi nãy, tiểu Cố Khải ngay lập tức không nể tình mà dựng thẳng lên.

Cố Khải:…

Cho tới khi Tạ Phi ở trong mộng cảm thấy cả người kỳ quái, bị tiếng rên rỉ bên cạnh đánh thức rốt cục không nhịn được dùng gối đập Cố Khải mấy cái đá xuống giường.

Cố Khải: Anh thật bị oan uổng mà!

Tạ Phi:… Cút!

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment