️????????️
"Mẫu thân." Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng của Bách Lý Hoằng Nghị, âm thanh của hắn nghe vào băng băng lãnh lãnh.
Trương Tiểu Phàm ngừng bước chân ở trước cửa, y biết nghe lén như vậy không tốt, nhưng mơ hồ có loại cảm giác, y không nên bỏ lỡ lời nói kế tiếp.
Hai nhân vật trong lòng còn đang đánh nhau thì y nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Con đã đồng ý với người là giúp Tiểu Phàm học bổ túc làm điều kiện trao đổi, người đáp ứng với con không nhắc lại chuyện đính hôn nữa, có phải cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?"
"Nhưng mà......" Dường như Đoan Mộc Vân không tìm được lời nào để nói, chần chờ hồi lâu.
"Mẫu thân, hài nhi biết người thích Tiểu Phàm.
Nhưng với con mà nói, bất kể là khi còn nhỏ hay là hiện tại, Tiểu Phàm chỉ là một bằng hữu, không phải là đối tượng thành thân, xin người......!đừng khiến hài nhi khó xử."
Trương Tiểu Phàm biết, Bách Lý Hoằng Nghị đây là lại trực tiếp từ chối, quá rõ ràng rồi.
Giống như một thùng nước lạnh tưới thẳng từ đỉnh đầu của y xuống, lạnh từ đầu đến lòng bàn chân.
Hôm nay y đắm chìm trong mộng đẹp mình có lẽ có thể tiến thêm một bước với Bách Lý Hoằng Nghị, lời Bách Lý Hoằng Nghị nói giống như đánh một đòn cảnh cáo, trực tiếp gõ tỉnh y ra khỏi cảnh trong mơ.
Y quá tự cho là đúng, cho rằng lâu đài gần nước có thể thấy trăng trước, xem sự dạy dỗ của Bách Lý Hoằng Nghị thành sự thân mật, xem thiện ý của hắn thành sự yêu thích.
(Nguyên văn Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt 近水楼台先得月: gần quan được ban lộc; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.)
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng Đoan Mộc Vân thở dài, tiếp theo là tiếng bước chân vững vàng.
Trương Tiểu Phàm biết mình cần phải trốn, cần phải chạy nhanh thoát khỏi nơi thị phi khiến y vừa xấu hổ vừa khổ sở này, nhưng dường như y bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Vì thế tầm mắt của y chạm thẳng vào Bách Lý Hoằng Nghị đẩy cửa ra xuất hiện, trong nháy mắt đối phương cũng giật mình, sau đó mím môi không nói một lời.
Một khắc gặp hắn kia, Trương Tiểu Phàm cảm thấy mình phải chạy trốn thật nhanh, nếu không chắc chắn đối phương sẽ thấy được tình huống mất mặt của mình.
Y hốt hoảng lên tiếng: "Xin lỗi, ta không phải cố ý......" Nói năng lộn xộn, không biết là xin lỗi vì nghe lén, hay là xin lỗi vì mình khiến Bách Lý Hoằng Nghị hy sinh lớn như thế.
Trương Tiểu Phàm thầm hít một hơi, miễn cưỡng nghẹn nước mắt đọng trong hốc mắt về, nắm tay nắm chặt muốn chết, đập nồi dìm thuyền ngẩng đầu lên, lại không dám dùng đôi mắt đỏ bừng kia đối diện với Bách Lý Hoằng Nghị, mà là thẳng tắp khom người một cái: "Xin lỗi, đã quấy nhiễu huynh, sau này sẽ không."
Không đợi Bách Lý Hoằng Nghị mở miệng nói gì đó, y liền xoay người chạy trối chết -- Hai câu kia đã đào rỗng tất cả sự kiềm chế của y, y sợ nói thêm gì nữa, mình sẽ gào khóc với Bách Lý Hoằng Nghị.
Trương Tiểu Phàm chạy một đường vào Đông Viện, nửa ngồi xổm bên ao nhỏ rửa mặt, cố gắng làm mình thanh tỉnh.
Những gì đã qua dường như đang hiện ra trước mắt y, giống như cưỡi ngựa xem hoa, đầu óc y loạn như một cuộn chỉ rối.
Tiếp theo y nên làm như thế nào đây? Y phải đối mặt với Bách Lý Hoằng Nghị như thế nào? Còn muốn thích không? Bách Lý Hoằng Nghị không nói chuyện với y nữa thì làm sao bây giờ?
Y không ngừng dùng nước hất lên mặt mình, ý muốn để đầu óc hôn mê thanh tỉnh một lát, nhưng đó cũng chỉ như muối bỏ biển, ngay cả trên mặt khóc thút thít dâng trào dậy sóng cũng không dập tắt được.
Y chua xót nghĩ về trước kia, hoảng sợ nghĩ về sau này, thậm chí gửi hy vọng vào trăng sáng xa xôi, hy vọng nó có thể chỉ cho mình một con đường sáng.
Y đang sợ hãi, sợ sự yêu mến của mình sẽ trở thành gánh nặng của Bách Lý Hoằng Nghị, sợ đối phương xa cách, sợ ngay cả thích mình cũng không được phép.
Nước ao mùa đông cũng không thể làm Trương Tiểu Phàm tỉnh táo lại, ngược lại khiến y rơi vào sốt cao hôn mê sau nửa đêm.
Lúc nhỏ sau khi bị một trận bệnh nặng, cha nương vẫn luôn yêu cầu y phải rèn luyện thân thể nhiều hơn, mấy năm nay không còn bị bệnh nặng nữa, bệnh nhẹ cũng rất ít.
Một khi trúng chiêu, liền sẽ giống như bây giờ vậy, sốt đến mức cả đêm đều nói mê sảng.
Y mơ màng hồ đồ, lại tựa như đang ở hiện thực, lại tựa như đang ở trong mộng, y thấy mình không ngừng chạy vội qua kia, vẫn luôn chạy đến trận đại tuyết mười năm trước.
Đêm 30 đó, ước chừng kinh thành đã bắn pháo hoa cả đêm, tiểu hài tử thích xem náo nhiệt nhất, xúm lại há hốc miệng nhìn hồi lâu.
Cạnh viện tử là bồn rửa tay nho nhỏ, gọt cây tre thành một đường chéo, không biết dẫn nước từ đâu, nước chảy xuống tụ thành một ao nước nho nhỏ.
Đốt pháo hoa xong, kinh thành đặc biệt an tĩnh, trong không khí còn lưu lại mùi châm ngòi khói lửa nhàn nhạt.
Trương Tiểu Phàm đi đến rửa tay, rửa rửa xong liền thấy trong nước có một vòng trăng rằm yêu kiều lấp ló.
Y cho rằng ánh trăng đang chơi đùa với y nên đặc biệt từ trên trời chạy xuống, liền duỗi tay đi bắt -- Trống rỗng, ngay cả giọt nước cũng chảy sạch khỏi lòng bàn tay y.
Y tưởng mình quá thô lỗ nên ánh trăng sợ hãi, liền đổi thành hai tay cùng nâng, trăng vừa được đựng trong tay, sau khi trồi lên mặt nước, chỉ còn lại một vũng nước.
Y nghĩ trăm lần cũng không ra nên cầm tay áo của Bách Lý Hoằng Nghị, hỏi hắn có cách nào giúp mình bắt được ánh trăng hay không, y muốn chơi với ánh trăng.
Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ, trăng treo trên bầu trời cao, bắt thang lên cao lầu cũng không có cách nào chạm vào được thì phải hái trăng như thế nào? Bách Lý Hoằng Nghị đang muốn nói rõ lí lẽ với y, lại thấy Trương Tiểu Phàm chỉ vào trăng rằm dập dờn trong nước kia.
(Cao lầu 高楼: nhà cao tầng; cao ốc.)
Hắn muốn nói cho y biết, đây chỉ là bóng trăng sáng, ánh trăng thật sự vốn không ở đây.
Còn chưa kịp mở miệng, Trương Tiểu Phàm lại năn nỉ.
Ở trong lòng y, ngoài người lớn ra thì Bách Lý Hoằng Nghị là người không gì không làm được, y không bắt được ánh trăng nhưng chắc chắn Bách Lý Hoằng Nghị có thể.
Bách Lý Hoằng Nghị được y nâng lên trời sóng vai với trăng, nhưng vẫn không thể tháo trăng kia xuống làm huy chương, liền ra vẻ thâm trầm hỏi: "Vì sao nhất định phải hái trăng?"
Trương Tiểu Phàm ngơ ngác trả lời: "Bởi vì ta muốn chơi với nó."
"Chưa chắc ánh trăng muốn chơi với ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị nói xong liền thấy đối phương cụp miệng xuống, có lẽ mình nói có nghĩa khác, lại bổ sung: "Ánh trăng trốn ở chỗ này, chính là muốn nghỉ ngơi, vì sao nhất định phải chơi với nó chứ?"
Trương Tiểu Phàm cái hiểu cái không mà gật gật đầu, y nghĩ, y chơi với ánh trăng, cũng hy vọng ánh trăng có thể vui vui vẻ vẻ, nếu ánh trăng mệt mỏi, vậy y cũng không nên quấy rầy ánh trăng nữa!
"Vì sao nhất định phải hái trăng?" Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm hỏi chính mình.
Bách Lý Hoằng Nghị đã quen làm trăng sáng rực rỡ trên bầu trời rồi, vì sao một hai phải khiến hắn rơi vào nhân gian, chìm vào hồ thế tục, bị tình cảm đắn đo trên tay? Chạm vào ánh trăng còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn lòng tham mà nhét trăng vào trong túi.
Ngươi vì sao? Ngươi lại dựa vào cái gì?
"Tiểu Phàm? Cái gì mà vì sao?" Dường như bên tai truyền đến tiếng kêu to của Đoan Mộc Vân, tiếp đó bà sốt ruột oán giận: "Đại phu còn chưa đến sao? Đã sốt mơ hồ rồi."
Trương Tiểu Phàm muốn mở mắt, nhưng hình như mí mắt nặng ngàn cân, y dùng hết toàn lực, thế giới cũng chỉ căng ra một đường nhỏ.
Dường như y thấy Bách Lý Hoằng Nghị, lại hình như không phải.
Y đã không còn phân rõ đây là mộng hay là hiện thực rồi, trong âm thanh của Đoan Mộc Vân, y lại lâm vào bóng tối trầm trầm một lần nữa.
Trận sốt cao này giúp Trương Tiểu Phàm tránh được hai ngày đầu tiên xấu hổ nhất sau khi bị từ chối.
Ngày thứ ba lúc y tỉnh lại, mơ màng hồ đồ, chỉ nhìn thấy Đoan Mộc Vân đang lo lắng.
"Tiểu Phàm, có thấy khỏe không?" Đoan Mộc Vân sờ sờ trán y, không nóng đến mức dọa người nữa, nhưng bà lại sợ mình phán đoán không đúng, liền xoay người kêu: "Tích Ngôn, mời đại phu đến."
Trương Tiểu Phàm cố gắng cười cười: "Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn di mẫu." Y vốn đã gầy, sốt cao mang đi huyết sắc trên mặt y, thoạt nhìn càng lộ vẻ suy yếu, ngay cả mỉm cười cũng giống như đang miễn cưỡng.
"Muốn uống nước không?" Đoan Mộc Vân đau lòng nhìn môi y khát khô đến mức trắng bệch, Thanh Tỏa ở bên cạnh đã rót ly nước ấm bưng tới.
Đoan Mộc Vân nhận lấy, đút y giống như dỗ tiểu hài tử.
"Di mẫu......" Được nước nhuận cổ họng, Trương Tiểu Phàm nói chuyện không còn khàn nữa, y hơi mở miệng, muốn hỏi Bách Lý Hoằng Nghị ở đâu, lại không dám hỏi.
Đoan Mộc Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự ngập ngừng của y.
Bà ở trong phòng đã nghe được chuyện lúc trước rồi, trách bà nhiều chuyện lại nhắc tới đính hôn với Hoằng Nghị, cho rằng trải qua lần học bổ túc này, quan hệ của hai người đã tốt lại, vậy đính hôn cũng tám chín phần mười rồi.
Không ngờ Hoằng Nghị còn nhớ rõ vụ lúc trước, thoạt nhìn vẫn không hài lòng về việc định thân này.
Bà tự mình cô đơn đau buồn cũng không sao, nhưng lại bị Trương Tiểu Phàm nghe được là điều bà vạn vạn không ngờ cũng vạn vạn không vui.
Hai ngày Trương Tiểu Phàm sốt cao này, bà vừa tự trách vừa buồn rầu, có phải do bà khăng khăng cố chấp làm ra chuyện sai lầm, mới dẫn đến loại cục diện bây giờ không?
"Di phu của con và Khoan Nhân đã thượng triều." Sợ y khó xử nên Đoan Mộc Vân nói về người khác trước rồi nhắc đến Bách Lý Hoằng Nghị sau: "Hoằng Nghị đến học đường rồi, bọn họ đều rất lo lắng cho con."
(Di phu 姨夫: dượng.)
"Dạ." Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, "Xin lỗi, con khiến mọi người lo lắng rồi."
Đoan Mộc Vân cười cười, sờ sờ đầu y: "Nghĩ gì vậy chứ?"
Tích Ngôn ở bên cạnh xin phép đại phu cầu kiến, Đoan Mộc Vân vội vàng để đại phu đi vào, sau khi đại phu xem xong, nói là đã hạ sốt, chú ý đừng để gió lạnh thổi, nghỉ ngơi nhiều dưỡng dưỡng thân thể là được.
Tích Ngôn tiễn đại phu về, Thanh Tỏa cầm phương thuốc đi sắc thuốc, Đoan Mộc Vân lại đây hỏi y có đói bụng không.
Trương Tiểu Phàm nhìn ra được Đoan Mộc Vân đang buồn rầu, liền hỏi: "Muốn ăn cơm di mẫu làm, có được không?"
"Đương nhiên có thể!" Đoan Mộc Vân lập tức sai người đi chuẩn bị, trước khi ra cửa lại đỡ y nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, vỗ vỗ nhẹ: "Nghỉ ngơi trước một lát, ta làm xong sẽ kêu người mang đến."
"Dạ." Trương Tiểu Phàm cười ngọt ngào với bà.
Đợi người đi cửa đóng, nụ cười kia lại lập tức gục xuống, dường như sốt cao đã rút hết tất cả năng lực tự hỏi và dũng khí của y, y không biết phải làm sao, cũng không biết phải đối mặt với Bách Lý Hoằng Nghị như thế nào.
Cả ngày y đều núp trong phòng làm rùa đen.
Bách Lý Diên thông cảm y bị bệnh còn chưa hết nên để hạ nhân mang đồ ăn qua, cũng xin tiên sinh bên kia nghỉ học.
Có thể trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm, nên đi học vẫn phải đi học, may mà ngày mốt là ngày nghỉ, học hai ngày này xong liền có thể tiếp tục trốn rồi.
Cố lên! Chịu đựng một lúc là có thể trốn được một kỳ nghỉ rồi! Ngươi có thể! Trương Tiểu Phàm thầm cổ vũ mình.
Y nói đơn giản dễ dàng nhưng lúc ra cửa gặp phải Bách Lý Hoằng Nghị, lại lập tức cúi đầu, hiếm thấy hôm nay không chào hỏi hắn.
Lúc này Trương Tiểu Phàm mới phát hiện, nếu y không tìm Bách Lý Hoằng Nghị nói chuyện, vậy quả thật giữa bọn họ cũng không có lời nào để nói.
Lúc lên xe ngựa, Bách Lý Hoằng Nghị đứng một bên, giống như trốn tránh y, chờ y lên xe rồi Bách Lý Hoằng Nghị mới lên.
Bách Lý Hoằng Nghị thật sự vô tội.
Lúc ra cửa, Trương Tiểu Phàm vừa nhìn thấy hắn liền trốn, hắn nghĩ Trương Tiểu Phàm không muốn nói chuyện với hắn nên cũng không dám lỗ mãng hỏi thăm.
Thấy khí sắc y hồng nhuận, nghĩ là thân thể đã khoẻ mạnh nên cũng yên tâm, việc chừa khoảng trống khi lên xe ngựa cũng chỉ là để "người bệnh" đi trước mà thôi, nào biết ở trong lòng Trương Tiểu Phàm, mình đã đeo một "tội danh" như vậy trên lưng rồi.
Thân thể mới vừa khỏi hẳn, rõ ràng vẫn có thể thấy được sự tổn thương, Trương Tiểu Phàm nhạy cảm lại yếu ớt, y vừa trốn tránh Bách Lý Hoằng Nghị, lại vừa khó chịu vì đối phương cũng tránh mình.
Một góc không gian nho nhỏ trong xe ngựa hầu như khiến y hít thở không thông, Bách Lý Hoằng Nghị bình thường nhắm mắt dưỡng thần lại biến thành tư vị khác trong mắt y, y chua xót muốn đào một cái lỗ trốn vào khóc thút thít, lại nghĩ tan học không muốn về nhà với Bách Lý Hoằng Nghị, nhưng mà phải tìm lý do gì đây?
Trương Tiểu Phàm lặng lẽ vén rèm lên thò đầu ra thông khí, bầu không khí của đường phố kinh thành náo nhiệt phi thường, đập vào mắt là bán hàng rong thét to, người đi đường đến và đi cũng rất nhiều......!Người một nhà.
Trương Tiểu Phàm nghĩ, tan học thì đi đốt tiền giấy cho cha nương đi.
Nhưng y phải mở miệng nói với Hoằng Nghị như thế nào đây?
Ở trên xe ngựa y không dám mở miệng, đến trường tư thục rồi thì người lại quá nhiều, thật vất vả đến giờ ngọ có một cơ hội, Lâm Triết gia hỏa này lại không biết chạm thần kinh gì, hôm nay không đi chơi, ngược lại lôi kéo Bách Lý Hoằng Nghị đàm luận.
Trương Tiểu Phàm ở phía sau nâng Kinh Thi giận dỗi, dựng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện, phát hiện nghe không hiểu.
Hò hét trong lòng với chí khí ngút trời là không có Bách Lý Hoằng Nghị phụ đạo cũng phải tiếp tục khổ học, kết quả vừa lật Kinh Thi, bên trên bỗng viết: "Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?"
(Bài thơ Tử Khâm của Khổng Tử
Vạt áo xanh xanh của chàng, quanh quẩn sâu trong lòng ta
Tuy ta không thể đi tìm chàng, sao chàng không chủ động thăm ta?)
Thánh hiền cổ đại sao lại phiền như vậy a?
Trương Tiểu Phàm tùy tiện lật vài tờ, càng xem càng cảm thấy đau khổ, dứt khoát đóng sách lại ngủ trưa.
Y buồn khổ một ngày, đi học nhìn như đang đọc sách nghiêm túc, thật ra nỗi lòng đã bay lên chín tầng mây, không hiểu sao đề bút viết chú giải đều biến thành Bách Lý Hoằng Nghị.
Y đỏ mặt vội vàng che tên kia lại, làm như kẻ cắp bịt tai trộm chuông che lại chứng cứ phạm tội.
Y đã không nói chuyện với Bách Lý Hoằng Nghị một ngày rồi.
Trương Tiểu Phàm buồn rầu đến bực bội, nằm trên bàn.
Ghế bị người đạp một cái, y quay đầu chống lại Tạ Doãn cợt nhả, xả giận vào người hắn, hung hăng hỏi: "Làm gì?"
"Xem ra là hết bệnh rồi, có thể nổi giận lớn như vậy." Tạ Doãn không tức giận mà ngược lại còn lại gần sờ sờ trán y, xác định độ ấm bình thường.
Tự mình tức giận, còn nổi giận với bằng hữu vô tội, Trương Tiểu Phàm bất giác thấy mình thật quá đáng, cả người đều mềm xuống, xin lỗi Tạ Doãn: "Xin lỗi, ta không nên nổi giận với ngươi."
Tạ Doãn không thèm để ý, hỏi: "Sao vẻ mặt đau khổ vậy, chẳng lẽ là......" Hắn sáp lại gần, mắt liếc Bách Lý ở phía trước, nhỏ giọng nói thầm bên tai Trương Tiểu Phàm: "Không phải là ngươi bị Bách Lý từ chối rồi chứ?
"......" Trương Tiểu Phàm muốn hoài nghi có phải Tạ Doãn học thuật đọc tâm hay không.
Tạ Doãn vừa thấy y như vậy, liền biết hắn nói đúng tám chín phần mười rồi.
Dù sao cũng do hắn xúi giục thổ lộ nên hắn vội vàng an ủi: "Ai dà, chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm a! Hôm nay ca ca dẫn đệ đi vui vẻ vui vẻ nhé."
"Cái gì vui vẻ?" Trương Tiểu Phàm còn chưa phản ứng lại thì đã bị Tạ Doãn kéo chạy ra ngoài cửa, thốt lên một tràng, "Chờ chút lát còn có lớp!"
"Là lớp tự học, tiên sinh không đến." Tạ Doãn nói với y, lại cao giọng gào to: "Bách Lý! Cho ta mượn Trương Tiểu Phàm một đêm!"
Cứ như sợ người khác không biết bọn họ trốn học vậy.
Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại thấy Tạ Doãn ôm bả vai của Trương Tiểu Phàm, hắn còn chưa tỏ thái độ thì Tạ Doãn đã kéo người chạy, dường như chỉ thông báo một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý hắn muốn trả lời như thế nào.
Trương Tiểu Phàm bị túm chạy ra bên ngoài, sốt ruột hỏi: "Chúng ta đi đâu a?"
"Lát nữa ta còn có việc! Ta muốn đi gặp cha nương ta!"
"Cần phải rất lâu sao?" Tạ Doãn dừng lại hỏi y.
Trương Tiểu Phàm tính toán thời gian một chút, nghiêm túc trả lời: "Mua chút đồ rồi đi, nhiều nhất là nửa canh giờ."
"Ta đây chờ ngươi." Tạ Doãn cười, tướng mạo của hắn vốn tuấn tú, tiếng cười còn sảng khoái như thanh phong.
"Rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu a?" Trương Tiểu Phàm bảo bảo ngoan ngoãn không thuận theo mà hỏi.
Từ lúc y đến kinh thành, ngoại trừ cùng Đoan Mộc Vân đi dạo phố vài lần thì chưa từng xuất môn du ngoạn đây đó.
Kinh thành quá lớn, y sợ mình không biết đường.
Tạ Doãn lại kéo y chạy, cứ như là một khắc cũng không chờ được nữa vậy, lúc chạy vội mang theo từng cơn gió, câu trả lời kia bị lẫn vào bên trong, chui vào lỗ tai của Trương Tiểu Phàm.
"Túy Hoa Lâu."
"Đó là nơi nào?"
"Thanh lâu lớn nhất kinh thành."
"Hả? Không được! Ta......"
"Đi thôi!"
️????????️
Thương bé Phàm lắm nhưng cũng thông cảm cho ku Nghị, thiên tài học bá sẽ không thích làm theo sự sắp đặt của người khác đâu, chuyện tình cảm càng cần thuận theo tự nhiên đúng hôn nè ????
Thồi nói gì thì nói, làm bé Phàm khóc, phải oánh mông Tiểu Nghị cái đã ????.