[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


(Bánh quýt hồng 桔红糕.)
nghi-pham-phong-thuan-nhat-van-dinh-than
️????????️
Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện, gần đây Trương Tiểu Phàm không còn bám hắn như trước nữa.

Cũng không phải hắn thích được Trương Tiểu Phàm bám, tiểu gia hỏa này thật sự rất ồn ào, giống tiểu trùng theo đuôi ném không được, mình lạnh mặt với y vẫn không dao động chút nào.

Kết quả hắn vừa định quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm, lại phát hiện tiểu trùng theo đuôi kia không hề đứng phía sau mình.

Ở trường tư thục, Trương Tiểu Phàm trở nên có nhân duyên tốt khác thường, trước kia không thấy y quen nhiều người trong lớp như vậy, đa số thời gian đều ngồi ở vị trí của mình, hoặc là trò chuyện với hắn, hoặc là nói chuyện với Tạ Doãn.

À đúng rồi, Tạ Doãn, Tạ Doãn này.

Gần đây Trương Tiểu Phàm luôn chơi với hắn, tạo thành một vòng tròn nhỏ trong trường tư thục, đám con nhà giàu kia như chưa từng ăn bánh ngọt vậy, cứ vây quanh y xin một miếng bánh quýt hồng.

Không nhìn nổi nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị thu hồi ánh mắt nhìn lén, phiền muộn đóng sách lại, đi ra ngoài nhận hộp đồ ăn mà gia bộc đưa.

Trước kia đều là gia bộc đưa đến phòng học, lần này hắn cảm thấy trong phòng buồn đến hoảng nên ra ngoài chờ trước, nhân cơ hội tản bộ tỉnh tỉnh thần.

Trước khi ra cửa cố tình thả chậm bước chân đợi một hồi.

Trương Tiểu Phàm không đuổi theo, còn đang bị người vây quanh, cười đến ngây ngô, thật là đứa ngốc.

"Được rồi được rồi, đừng ăn hết chứ, chừa cho ta một miếng nữa." Tạ Doãn giơ tay lên, đuổi đám người kia về, ngón tay vê một miếng bánh quýt hồng bỏ vào trong miệng, "Cũng không tệ lắm, tay nghề còn tốt hơn đầu bếp ở Túy Hoa Lâu."
"Cảm ơn." Trù nghệ của Trương Tiểu Phàm từng được nhiều người khen, nhưng được bằng hữu khen, y vẫn cảm thấy vui vẻ.

Tạ Doãn như nghĩ đến cái gì, hỏi y: "Hôm nay làm cho Bách Lý cái gì?"
"Ức......!Bánh quýt hồng."
"Ta hiểu ngươi mà!" Tạ Doãn cốc đầu dưa của y một cái, hận y không có chí tiến thủ.

Lần trước Trương Tiểu Phàm minh tư khổ tưởng, vắt hết óc, rốt cuộc cũng tìm được căn nguyên của vấn đề và cách giải quyết mối quan hệ của y và Bách Lý.

(Minh tư khổ tưởng 冥思苦想: hình dung sự động gân não, vắt hết óc, suy nghĩ nhiều lần.)
Từ khi y vào Bách Lý gia, hầu như thời thời khắc khắc đều xoay tròn vây quanh Bách Lý Hoằng Nghị, đổi lại là y bị người mà mình không thích dây dưa như vậy, chỉ e là sẽ tức giận đến mức không còn lễ nghi tu dưỡng đáng nói nữa.

Hơn nữa y thời thời khắc khắc chỉ nhìn hắn như vậy, dĩ nhiên là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, suốt ngày lăn lộn khó ngủ vì yêu mà không được.


Cho nên, cách tốt nhất, chính là đừng xem hắn thành trung tâm sinh hoạt, tiếp xúc với những người khác nhiều hơn, nhìn xem thế giới bên ngoài nhiều hơn, như vậy vừa không khiến Hoằng Nghị khó xử mà mình cũng sẽ không khổ sở như vậy nữa, quả thật chính là một công đôi việc.

Y nói ý tưởng này với người bằng hữu duy nhất có thể dốc bầu tâm sự - Tạ Doãn, đương nhiên Tạ Doãn ủng hộ, hắn tung hoành tình trường lâu như vậy, không chịu nổi nhất là vì yêu mà muốn chết muốn sống, am hiểu nhất chính là khuyên ly không khuyên hợp.

Hắn đã cho Bách Lý cơ hội, kết quả người này vẫn là bộ dáng thờ ơ, Trương Tiểu Phàm lại theo đuổi tiếp chỉ biết khổ thân, thật vất vả thông suốt, hắn nhất định phải đẩy y một phen.

Hoặc là Trương Tiểu Phàm sớm ngày thoát khỏi bể khổ, hoặc là Bách Lý mất đi mới biết quý trọng, dù sao cũng đều không tồi.

Kết quả là Trương Tiểu Phàm này ngoài miệng nói một kiểu, làm lại là một kiểu khác, đầu bếp của Bách Lý gia nhiều như vậy, phải cần y làm Ốc đồng cô nương sau lưng hắn sau?
(Ốc đồng cô nương 田螺姑娘: hay là cô tiên ốc, chuyện xưa về Tạ Đoan mất phụ mẫu từ nhỏ, lẻ loi hiu quạnh.

Thượng đế đồng cảm với hắn, còn thấy hắn cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường nên phái thần nữ Ốc đồng cô nương hạ phàm giúp hắn.

Giống bên mình có sự tích về cô Tấm a.)
Trương Tiểu Phàm cho rằng Tạ Doãn hiểu lầm y làm bánh ngọt này cho Bách Lý Hoằng Nghị xong, rồi thuận nước đẩy thuyền làm cho hắn luôn nên vội vàng giải thích: "Không phải! Ta thật sự muốn làm cho ngươi ăn, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta đến nay!"
Y nói chân thành tha thiết như vậy, Tạ Doãn nào so đo cái này, liền xua xua tay: "Quên đi quên đi, ca ca lại chiếu cố đệ một lần."
"Cái gì?"
"Ngươi lại đây, ngồi vào bên này."
"Làm gì a?"
"Cho ngươi học." Tạ Doãn chê y lằng nhằng, "chậc" một tiếng: "Qua hay không qua?"
Trương Tiểu Phàm đành phải kéo ghế dựa qua, ngồi bên cạnh hắn: "Rốt cuộc là học gì a?"
Tạ Doãn nhìn quanh một vòng, lúc này người trong phòng đã đi hơn nửa rồi, vài người lẻ tẻ cách bọn họ rất xa, hắn liền lấy quyển sách kia ra, chói lọi đặt lên mặt bàn.

Trương Tiểu Phàm vừa nhìn, bên trên viết hai chữ Kinh Thi.

Kinh Thi có gì hay mà học, y đã sớm học xong rồi!
"Kinh Thi này không bình thường, tìm toàn kinh thành không ra cuốn tinh phẩm thứ hai đâu." Tạ Doãn nói khoác trước mặt y.

Trương Tiểu Phàm nhận lấy xem một chút.

Quả thật kinh thành không tìm ra cuốn Kinh Thi thứ hai như vậy, bởi vì cái này vốn không phải là Kinh Thi, mà là xuân cung đồ bao ngoài bởi Kinh Thi, y tùy tay lật xem một tờ, đúng ngay cảnh y bắt gặp ở Túy Hoa Lâu, y xấu hổ đến mức lập tức khép sách lại, đỏ mặt nói lắp: "Cái......!cái này là gì a!"
"Cho ngươi học thêm, ngay cả thanh tâm đan ngươi cũng không biết là gì, sau này bị người ta ăn còn giúp người ta đếm tiền." Tạ Doãn mở trang thứ nhất ra cho y xem.

Nội dung trước mặt quả thật là lời văn phổ cập khoa học rất bình thường, chủ yếu nói là thân thể của Càn nguyên, Trung dung và Khôn trạch khác biệt, đặc điểm trước và sau khi phân hóa, công hiệu của thanh tâm đan, mưa móc kỳ và dịch cảm kỳ.

Nhưng càng về sau cách chọn từ hành văn càng phóng đãng hơn, miêu tả giữa những hàng chữ khiến Trương Tiểu Phàm càng xem càng cảm thấy đầu óc nóng lên, hoạ sĩ vẽ tranh minh họa tỉ mỉ càng khiến y xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Bách Lý Hoằng Nghị trở về liền thấy Trương Tiểu Phàm và Tạ Doãn dựa cực gần, không biết hai cái đầu đang xúm lại nói gì.


Trong cơn giận dữ nhất thời, Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh về chỗ ngồi của mình, chiến trận lớn hơn bao giờ hết, hai người kia lại vẫn không có phản ứng gì.

"Loảng xoảng" một tiếng, nắp hộp đồ ăn nện trên mặt đất, gây ra động tĩnh rất lớn, khiến hai người kia đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Xin lỗi, trượt tay." Bách Lý Hoằng Nghị nói thì nói như vậy, nhưng lại không đi nhặt nắp hộp đồ ăn kia, ánh mắt dao động giữa hai người, đều là bộ dáng có tật giật mình, hắn không kìm được tò mò, hỏi: "Các ngươi đang xem cái gì?"
"Không có gì." Trương Tiểu Phàm vội vàng đóng sách lại, giơ lên trước mặt cho hắn xem: "Chính là xem thơ, Tạ Doãn giảng giải giảng giải cho ta."
Có hai chữ Kinh Thi được viết trên đó, lời nói không giả.

Nhưng giảng đề thì giảng đề, cần xích gần như vậy sao? Hơn nữa hắn đã giảng Kinh Thi cho Trương Tiểu Phàm không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà vẫn không hiểu, thật là đồ ngốc.

Bách Lý Hoằng Nghị lạnh mặt quay đầu đi, không để ý đến bọn họ nữa.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng ném lại sách xuân cung cho Tạ Doãn, trở về vị trí của mình.

tại sao trông Hoằng Nghị lại rất tức giận, Trương Tiểu Phàm buồn rầu nghĩ, lúc này nên làm thế nào cho phải a?
Còn Bách Lý Hoằng Nghị nhai bánh quýt hồng, bị chua đến mức uống hai ngụm Phổ Nhị vẫn không giải được độ chua trong miệng.

Cái này là Trương Tiểu Phàm làm sao? Sao hôm nay y không đến hỏi mình ăn ngon hay không?
Mấy ngày hôm trước vừa là tuyết rơi vừa là trời mưa, độ ấm giảm xuống, nhưng hôm nay mặt trời lại rực rỡ khác thường, sau giờ ngọ chính là lúc ấm áp nhất, tiết thứ nhất của buổi chiều là học bù cưỡi ngựa đã bỏ quên từ ​​lâu.

Tiên sinh không thích mọt sách, có nhiều khóa học khác trong trường tư thục, huống chi Trạng Nguyên không chỉ có Văn Trạng Nguyên mà còn có Võ Trạng Nguyên, mở một con đường khác cũng không tồi.

Có một mảnh đất bằng rộng rãi dưới chân núi phía sau trường tư thục, ngày xưa chỉ để luyện tập, nhưng với các con cháu thế gia mà nói, cưỡi ngựa là môn học bắt buộc từ nhỏ rồi, trình độ của mỗi người đều không kém, cho nên cũng thường lên núi thi săn thú.

Trương Tiểu Phàm lại là lần đầu tiên cưỡi ngựa.

Lúc thư đồng dắt một con ngựa đến, y chân tay luống cuống không biết làm sao cho phải.

Thông cảm y là người mới học nên chọn con ngựa có tính dịu ngoan nhất trong tất cả các con ngựa, chỉ có một điểm không tốt chính là nếu tức giận liền mất khống chế, nhưng thông thường sẽ không dễ tức giận.

Trương Tiểu Phàm vuốt vuốt lông nó.

"Đạp lên cái này." Thư đồng chỉ vào chân đạp, Trương Tiểu Phàm thuận theo giẫm lên, một bước run run rẩy rẩy, cuối cùng cũng ngồi lên.

"Đưa bàn đạp ra ngoài một chút, dùng lòng bàn chân đạp lên bàn đạp, gót chân chìm xuống."

Trương Tiểu Phàm toàn thân cứng đờ, động tác cứng nhắc làm theo lệnh của thư đồng.

Người khác đã bắt đầu chạy lên núi săn thú rồi, y vẫn đứng tại chỗ được thư đồng nắm dây cương bước đi chậm rãi.

"Kế tiếp là bước nhanh.

Ngươi đi theo tiết tấu của nó."
"Ừm ừm." Trương Tiểu Phàm lấy lại dây cương, ngồi lắc lư đi theo tiết tấu của ngựa, cho dù đã lót yên ngựa nhưng mông vẫn bị cấn đau.

Cứ bị cọ xát như vậy một canh giờ, có thể xem là quen được chút, Trương Tiểu Phàm lấy can đảm lên núi, thư đồng đi qua đưa cung tiễn cho y.

Trương Tiểu Phàm mới vừa lên núi liền gặp được Tạ Doãn, Tạ Doãn huýt sáo với y một tiếng: "Học xong chưa? Muốn ca ca dẫn đệ đi không?"
"Không cần!" Trương Tiểu Phàm ưỡn ưỡn ngực để trông mình có tự tin chút: "Ta đã học xong rồi! Ngươi xem!"
Trương Tiểu Phàm gan dạ khống chế ngựa bắt đầu chạy từ từ, rất nhanh đã bị Tạ Doãn ở phía sau đuổi theo: "Biết bắn tên không?"
"Đương nhiên......!biết một chút." Trương Tiểu Phàm bị hỏi đến chột dạ, lúc nhỏ y từng bắn ná, hẳn là không khác lắm đi?
Y thật sự đánh giá cao năng lực học một biết mười ngoài trù nghệ của mình rồi, ná cũng chơi tạm được, nhưng khi tay kéo căng dây cung lại phát run, đôi mắt vốn không dám mở, thỏ hoang cách đó không xa làm sao lại chờ ở tại chỗ để bị y bắn trúng chứ, sớm đã chui sâu vào bụi cỏ không còn thấy tung tích rồi, một phát kia thậm chí còn chưa đạt tới vị trí ban đầu của thỏ hoang.

Tạ Doãn không nhìn nổi: "Tư thế ngươi kéo cung không đúng." Hắn làm mẫu chính xác cho Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm xem mèo vẽ hổ, cung tiễn trong tay y lại như bị phỏng, làm sao cũng không đúng.

"Aiz." Tạ Doãn nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống phía sau Trương Tiểu Phàm, hai người cũng cưỡi một con ngựa, "Sẽ dạy ngươi một lần."
Tạ Doãn tay cầm tay dạy Trương Tiểu Phàm kéo cung, lúc con mồi xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, kêu lên: "Đừng nhắm mắt, nhắm chuẩn."
Tạ Doãn đột nhiên xoay y sang một hướng khác, lại một con thỏ hoang chạy thoát, bọn họ lại săn được con mồi lớn hơn —— Mũi tên kia cắm thẳng vào thân cây phía sau Bách Lý Hoằng Nghị.

Trương Tiểu Phàm kinh hô: "Hoằng Nghị!" Y vốn không biết vì sao Tạ Doãn lại đột nhiên muốn thay đổi mục tiêu, mục tiêu kia lại cách Hoằng Nghị gần như vậy, nếu lệch một chút, vậy chẳng phải Hoằng Nghị sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tạ Doãn xin lỗi không hề có thành ý: "Xin lỗi Bách Lý huynh, không biết ngươi ở đó."
Thực tế hắn nào không biết chứ, lúc săn thú mắt phải nhìn tứ xứ tai phải nghe bát phương, hắn đã sớm thấy Bách Lý đi qua bên này rồi, cố ý dạy Trương Tiểu Phàm bắn tên thân mật như vậy, còn cố ý bắn ra một phát kia, ngược lại hắn muốn nhìn một chút trong hồ lô của Bách Lý chứa thuốc gì, còn có thể tiếp tục thờ ơ được nữa không.

Ánh mắt của Bách Lý Hoằng Nghị đóng chặt vào tư thế thân mật khăng khít của hai người, trên mặt không có biểu cảm gì: "Không ngại."
Hắn nhìn lâu như vậy mà hai người vẫn có thể bình thản ung dung cùng cưỡi một con ngựa, trước kia chỉ đụng phải tay thì Trương Tiểu Phàm đã phải nhanh chóng rút khỏi rồi, sao bây giờ vẫn có thể bất động vững chắc như núi chứ?
Hắn cảm thấy phiền lòng, kéo căng cung khiến đối diện hoảng sợ: "Bách Lý huynh, ngươi đây là đang làm gì? Có chuyện thì nói rõ ràng!"
Bách Lý Hoằng Nghị ngay cả mắt cũng không nháy một chút, mũi tên rời cung nhanh chóng bay qua đối diện, xẹt qua sợi tóc của hai người tung bay, bắn thẳng trúng vào con nai đơn độc phía sau bọn họ.

Khuôn mặt của Bách Lý Hoằng Nghị thanh lãnh ngạo mạn, đoan chính cưỡi ngựa quét qua bên cạnh bọn họ, sau khi cắn răng hàm, miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Săn thú." Sau đó, xách theo con mồi đi xa.

Trương Tiểu Phàm bị biến đổi bất ngờ này dọa sợ không nhẹ, Tạ Doãn trở về chỗ, chỉ đạo y vài lần, xác định y có thể bắn trúng mục tiêu thân cây nơi xa mới hỏi: "Ta dẫn ngươi đi hai vòng nhé?"
Trương Tiểu Phàm biết hắn muốn tiếp tục dạy mình săn thú, nhưng mình đã làm lỡ quá nhiều thời gian của hắn rồi, vừa rồi đi ngang qua mấy đồng môn, con mồi đều nhiều hơn Tạ Doãn.

Tạ Doãn nhiều ít vẫn có lòng hiếu thắng, mình đội sổ thì thôi, còn muốn kéo theo hắn, thật sự không ổn.

Trương Tiểu Phàm liền nói với Tạ Doãn là y muốn tự thử xem, tốt hơn là nên chia binh hai đường.

Tạ Doãn không ép buộc, đồng ý rồi.

Trương Tiểu Phàm có thể miễn cưỡng bắn vật tĩnh, nhưng đối mặt với con mồi chạy trốn thật nhanh, y thật sự bất lực, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, cưỡi ngựa dạo bước ngắm cảnh.


Suy nghĩ của y bay lên chín tầng mây, đợi đến khi sắc trời dần tối, y mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được cần phải trở về.

Nhưng ngựa lại ăn vạ không đi, đang ăn cỏ tại chỗ, kéo dây cương thế nào cũng không chịu đi.

Trương Tiểu Phàm nhìn nơi xa chỉ còn lại một nửa hoàng hôn, nếu trời tối liền không dễ xuống núi, y sốt ruột kêu: "Ngươi đi a! Đừng ăn nữa!"
Y quýnh lên, đá ngựa mấy đá, ngựa bị đau ngửa mặt lên trời thét dài, chạy thật nhanh vào núi sâu phía trước, Trương Tiểu Phàm vốn không khống chế được con ngựa đột nhiên hung tợn này, y siết chặt dây cương, cả người ngửa ra sau, cuối cùng bị nhánh cây ngang đụng ngã xuống đất, té lăn vài vòng.

Một bên khác, Bách Lý Hoằng Nghị ở dưới chân núi không đợi được Trương Tiểu Phàm trở về, kiên nhẫn đợi một lát lại chỉ nhìn thấy Tạ Doãn chậm rãi trở về, hắn vội vàng xông lên hỏi: "Tiểu Phàm đâu? Không phải y đi cùng ngươi sao?"
"Không có a, sau đó y nói muốn tự săn thú, liền tự đi về phía đông......"
"Sao ngươi lại......" Bách Lý Hoằng Nghị lo lắng vô cùng, suýt chút nữa muốn chửi ầm lên, lại nuốt lời vào, kiềm chế cuồn cuộn vài vòng, biến thành: "Quên đi, ta đi tìm y, làm phiền ngươi nói với tiên sinh một tiếng."
Lúc này Tạ Doãn mới bất giác phát hiện Trương Tiểu Phàm chưa về, hắn định nói mình cũng đi thì Bách Lý đã giục ngựa chạy như điên rồi.

Sau núi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, nếu vẫn không tìm được, chờ đến khi trời tối, vậy càng khó.

Bách Lý Hoằng Nghị đi theo hướng Tạ Doãn nhắc, không lâu sau liền thấy con ngựa kia, hắn huýt sáo một tiếng, con ngựa vốn đang đứng tại chỗ ăn cỏ liền nghe theo lệnh chạy tới hắn —— Lập tức không có ai.

Vùng lân cận cũng không thấy bóng người, không giống như ngựa đưa người đến đây.

Nếu ngựa bị giật mình bỏ chạy mà không thấy người, rất có thể là nửa đường liền ném người xuống rồi.

Bách Lý Hoằng Nghị trở về đường cũ tìm kiếm, vừa cố gắng tìm người dựa vào một chút ánh hoàng hôn cuối cùng, vừa cao giọng kêu: "Trương Tiểu Phàm!"
Hắn cho rằng mình phải tìm thật lâu, lại không ngờ rất nhanh đã tìm được người rồi, Trương Tiểu Phàm ở cách đó không xa vẫy tay với hắn: "Hoằng Nghị! Ta ở đây!"
Bách Lý Hoằng Nghị thật sự sắp bị y dọa sợ rồi, thậm chí hắn không kịp đợi ngựa mà đã chạy đến trước mặt y, vội vàng dừng lại, xuống ngựa, bước nhanh chạy đến trước mặt Trương Tiểu Phàm, kiểm tra kỹ càng: "Ngươi thế nào? Có bị thương không?"
Trương Tiểu Phàm bị hắn cầm tay, cười lắc đầu.

May là mặc nhiều y phục, Trương Tiểu Phàm ngã xuống bị trầy da rất nhẹ, không bị trọng thương, nhưng mà y đúng lúc lăn xuống sườn núi, đụng phải thân cây nên sau lưng đau nhức một trận, gần như khiến y dậy không nổi, ở dưới hoãn một lúc mới bò dậy, tay chân đều dơ bẩn.

Bách Lý Hoằng Nghị là người thích sạch sẽ như vậy, lại không thèm để ý chút nào, mềm nhẹ lau đi bùn đất trên cổ tay y, nhìn mấy vết trầy kia mà nhíu mày: "Ta mang ngươi về trước, trên đường vòng đến chỗ đại phu bên kia xử lý vết thương cho ngươi trước."
Bách Lý Hoằng Nghị lấy bình nước ra rửa sạch cho y, trực tiếp xé một đoạn ống tay áo làm băng vải buộc lại một kết xinh đẹp cho y, động tác xuống tay nhẹ vô cùng, giương mắt lo lắng sốt ruột nhìn y: "Có đau không?"
Trương Tiểu Phàm sắp bị ánh mắt của hắn đánh ngất rồi, giờ phút này đôi mắt trong trẻo kia đong đầy y, y nào chịu nổi tình cảm bộc lộ thẳng thắn như vậy, nào còn có thể có gì không biết đủ.

Đầu lắc như trống bỏi, âm thanh ngọt ngào kêu: "Hoằng Nghị, ta không đau."
Bách Lý Hoằng Nghị chuyện bé xé ra to mà dìu y, xúc cảm mềm mại, Trương Tiểu Phàm như nghĩ đến cái gì, móc một con thỏ con từ trong lòng ra: "Vừa rồi thật đúng lúc, vật nhỏ này bị ta ôm cây đợi thỏ bắt được rồi."
"Nà." Trương Tiểu Phàm ôm con thỏ đến trước mắt hắn, lắc lắc chân trước của thỏ con, giả làm nũng: "Đừng không vui nữa." Y từ phía sau cục tuyết trắng kia thò đầu ra: "Đây cũng coi như là ta săn được, tặng cho huynh."
Y tươi cười xán lạn, giữ lại chút ánh sáng cuối cùng nơi chân trời.

Bách Lý Hoằng Nghị nhận cục mềm kia, vuốt vuốt con thỏ bị kinh sợ, bất đắc dĩ thở dài: "Ngu ngốc."
Rốt cuộc hắn nên làm gì với Trương Tiểu Phàm mới tốt đây?
️????????️
Chap này thể hiện rõ sự khác biệt giữa tình yêu và tình bạn.

Bạn rất tốt nhưng vẫn không thể quan tâm lo lắng bằng yêu được ????
Chỉ có bé Phàm ngốc mới không nhận ra thôi ╮(╯_╰)╭.

Bình Luận (0)
Comment