[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 20


Đường ngoài thành không dễ đi như đường trong thành, nhiều đường ngoằn ngoèo, gồ ghề nhấp nhô, một đường xóc nảy.

Bên trong xe ngựa lót đệm mềm, nhưng ngồi lâu vẫn có chút không thoải mái.
Xe ngựa đã rời khỏi Tĩnh An Tự khoảng ba cây số, vào một cánh rừng.

Trương Tiểu Phàm mở tay nải bên cạnh ra, đang định lấy bánh hoa quế làm hồi sáng ra, đột nhiên Bách Lý Hoằng Nghị xông tới ôm y, thân thể nằm vật xuống, bánh hoa quế lăn đầy đất.

Trương Tiểu Phàm bị hắn thình lình kéo vào trong lòng không kịp chuẩn bị, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của đối phương, ngay cả nói cũng nói không thuận: "Hoằng Nghị......!Sao, sao vậy?"
"Xuỵt." Bách Lý Hoằng Nghị đặt ngón trỏ trước miệng, ý bảo y im lặng.
"Bây giờ không an toàn, ngươi ở yên tại chỗ đừng nhúc nhích." Lúc nãy hắn đột nhiên muốn xốc mành lên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy một con chim đen bay lượn vòng nơi chân trời cách xe ngựa không xa.

Con trai của Thượng thư lang sao chỉ có thể đọc sách thánh hiền được, hắn đã sớm đọc binh thư kéo cung tiễn rồi, nhãn lực cực tốt, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra chim kia chuyên dùng để thăm dò tình hình quân địch.
Dù sao Bách Lý Diên cũng là mệnh quan triều đình, dù trong triều không chủ động gây thù chuốc oán thì cũng sẽ vì ý kiến bất đồng mà dẫn đến thị phi.

Ngày thường bình yên vô sự chẳng qua là vì để bọn họ thả lỏng cảnh giác, lúc Bách Lý Hoằng Nghị đang lạc đàn thế này mới tiện xuống tay.
Ra khỏi khu rừng này, rồi qua một mảnh đất trống chính là một cánh rừng khác, khu vực kia đường càng hẹp, cỏ cây càng dày đặc, là nơi động thủ tốt.

Bách Lý Hoằng Nghị xốc rèm cửa lên, nhìn thấy chim kia bay về hướng rừng rậm phía trước, trầm tư một lát, quay đầu lại gọi Trương Tiểu Phàm.
Xe ngựa của Bách Lý phủ nhanh chóng chạy băng băng, lúc đi vào mảnh rừng thứ hai thì hai vị mã phu trên xe gặp nạn cùng lúc, con ngựa bị kinh sợ, phát ra tiếng kêu to khàn khàn, càng chạy nhanh về phía trước hơn, hắc y nhân nghe thấy liền lập tức hành động, không ngừng theo sát, cuối cùng ở vùng đầm lầy cách đó mấy cây số, một mũi tên bắn trúng khoái mã chạy vội kia, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp, dùng lưỡi đao đẩy rèm cửa ra, bên trong lại không có một bóng người.
Trong một mảnh đất trống cách đó mấy cây số, hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một mảnh hồ có thể ẩn thân.


Lúc nãy Bách Lý Hoằng Nghị đã mang theo Trương Tiểu Phàm nhảy xe nửa đường, ẩn vào mảnh hồ này.

Kỹ năng bơi của Trương Tiểu Phàm không tốt, bí hơi ở trong nước không lâu liền theo bản năng muốn chui lên mặt nước thông khí, nhưng lúc này mọi thứ bên ngoài đều rất không an toàn, cũng không biết những người đó có thể quay trở lại tra tìm hay không, Bách Lý Hoằng Nghị vội duỗi tay túm y, Trương Tiểu Phàm giãy giụa muốn chạy trốn, bị người trói trong lòng một phát.
Trong khoảnh khắc, một nụ hôn in lên môi Trương Tiểu Phàm.

Bách Lý Hoằng Nghị dán cánh môi y, trong lúc đối phương đang giật mình sững sờ, hắn liền cạy răng y ra độ khí cho y.
Trương Tiểu Phàm trừng lớn hai mắt không dám tin, bản năng muốn sống cái gì, thích khách cái gì, y đã quên tất cả rồi.

Dường như tất cả cảm giác đều tập trung trên môi chạm nhau với Bách Lý Hoằng Nghị -- Ướt, mềm, ngọt, nóng.

Bách Lý Hoằng Nghị độ không khí cho y, truyền cho y nguồn sống.
Chân giãy giụa lung tung của y cũng dừng động tác, cả người rơi xuống, được đối phương nâng lên giữ tại chỗ.

Vì thế bên eo bị chạm vào kia cũng có cảm giác, Bách Lý Hoằng Nghị cứ như vậy đánh thức mỗi tấc gân cốt mạch lạc của y từng chút từng chút giữa sinh tử giao tế.
Tóm lại chờ ở dưới nước bao lâu thì nụ hôn này kéo dài bấy lâu.

Trương Tiểu Phàm đã hỗn loạn đến mức không đếm được thời gian, y chỉ biết mình đã hoàn toàn sa vào nụ hôn này, y chết đuối hít thở không thông, lại được nụ hôn này cứu sống, lúc y ngây ngốc được nâng lên bờ, sặc ho nửa ngày vẫn không hồi thần được.
"Tiểu Phàm? Có khỏe không?" Bách Lý Hoằng Nghị giúp y vỗ vỗ lưng thuận khí.
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu thấy gương mặt cũng ướt nhẹp của đối phương, đôi mắt của Bách Lý Hoằng Nghị ướt và sáng, hàng mi dài như đôi cánh của bướm đen bị sương sớm trên cánh hoa làm ướt, muốn bay không được.

Tóc hai bên thái dương của hắn ướt đẫm, trên mặt trắng nõn còn treo bọt nước, môi hơi ửng đỏ không bình thường và hơi sưng, cả người bốc một luồng hơi nóng ẩm ướt.
Trương Tiểu Phàm như đăng đồ lãng tử, lớn mật trần trụi nhìn chằm chằm môi đối phương, nhưng có tà tâm lại không có tặc gan, chưa đến một lát liền đánh chuông thu binh, e lệ cúi đầu, giả đò ho khan để che giấu cổ họng càng thêm khát khô của mình.

"Nơi này chỉ an toàn tạm thời, chúng ta tìm một chỗ trốn trước đi." Bách Lý Hoằng Nghị đỡ y đứng dậy.
Vùng hoang vu dã ngoại, vơ vét toàn thân cũng chỉ còn lại một ít bạc giống như giấy vụn và đá thải, giấy dầu bao bánh hoa quế cũng ướt hoàn toàn không thể ăn, bọn họ không dám ở lâu, xác định không còn tiếng xe ngựa và tiếng người mới chui vào rừng tìm nơi ẩn núp, cuối cùng tìm được một huyệt động sâu bên trong.
Y phục trên người bọn họ thật sự quá ướt, bị nước hồ thấm hoàn toàn, vào đêm xuân hàn rét thấu xương, nếu vẫn mặc có thể sẽ sinh bệnh.
(Xuân hàn 春寒: tiết lạnh mùa xuân.)
Bọn họ tìm được mấy cây củi đốt và một đống cỏ khô, bắt đầu đánh lửa.

Trương Tiểu Phàm có lực vụng về, Bách Lý Hoằng Nghị có lý thuyết, cùng kết hợp lại, lửa liền sinh ra.
Ánh lửa chiếu sáng huyệt động âm u, cũng mang đến ấm áp, hai người vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Bách Lý Hoằng Nghị đề nghị: "Cởi y phục ra đi, đặt lên giá nướng kia, khô rồi mặc lại."
Nói như vậy cũng đúng, nhưng Trương Tiểu Phàm hơi ngượng ngùng, cởi y phục cởi cực chậm.

Bách Lý Hoằng Nghị lại không hề ngượng ngùng, động tác nhanh chóng, lập tức cởi hết chỉ còn một bộ áo trong, hắn giơ một chiếc y bào lên, đo khoảng cách, để gần trước lửa để hơ.
Cứ giơ một lúc như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị vuốt xác định y phục kia đã khô, liền ném lên người Trương Tiểu Phàm vừa mới cởi y bào, "Mặc cái này đi."
Trương Tiểu Phàm tiếp được y bào vẫn còn ấm kia, chần chừ mở miệng: "Vậy huynh......"
"Ta không lạnh." Bách Lý Hoằng Nghị bịa đặt lung tung: "Thể trạng của Càn nguyên tốt hơn Trung dung rất nhiều." Thực tế, hơ lửa lâu như vậy, hai chân hắn vẫn lạnh như băng.

Thể trạng của Càn nguyên có tốt đi nữa, cũng không thể chỉ mặc một chiếc áo trong phong phanh để vượt qua đêm lạnh khá dài này được.
"Hơn nữa còn có lửa này.

Chờ y phục khác khô rồi ta mặc là được." Bách Lý Hoằng Nghị tìm được căn cứ cho luận điểm của mình, thúc giục Trương Tiểu Phàm mau thay y phục.

Trương Tiểu Phàm mặc áo trong hơ một lúc, lúc y phục không còn ướt vậy nữa liền mặc y bào kia vào, cả người đều ấm áp, y thoải mái thở dài, đang định đáp lời với Bách Lý Hoằng Nghị, lại bị một chiếc y phục đắp lên mặt.
"......!Cái gì?" Trương Tiểu Phàm bắt lấy y phục kia, hỏi hắn.
Lần này Bách Lý Hoằng Nghị không nhìn y, cầm một cây củi nhỏ bới củi lửa ở giữa, để lửa cháy mạnh hơn nữa.

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn bị nhiệt độ cao của củi lửa nung đỏ: "Ngươi che chân lại trước đi, chân bị cảm lạnh sẽ dễ sinh bệnh."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu nhìn nhìn chân mình, nào muốn chân của mình cũng phải dùng y phục của Bách Lý Hoằng Nghị che, mở miệng muốn từ chối, lại bị đối phương cường thế bác bỏ.
Quá nhiều y phục mùa đông, hơn nữa có vài chiếc quá dày, rất khó hơ khô.

Bọn họ tìm được củi lửa không nhiều lắm, để lên cái giá cũng chỉ có một cái lẻ loi, chỉ có thể đặt lần lượt lên giá, còn dư lại phải dựa vào sức người.
Hai người tay đỡ y bào, vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm.
Trương Tiểu Phàm tò mò hỏi: "Ngày mai chúng ta phải trở về thế nào a?"
"Chờ." Bách Lý Hoằng Nghị cho đáp án: "Từ Tĩnh An Tự đến Bách Lý phủ, khoái mã chỉ cần một canh giờ rưỡi.

Trong phủ không đón được chúng ta, tất nhiên sẽ tìm.

Lần này điều kiện hành thích tốt nhất chính là ở cánh rừng kia, một khi bọn họ bỏ lỡ liền sẽ thu tay lại, nếu không nhất định bại lộ.

Nhưng mà không sợ nhất vạn cũng sợ vạn nhất, chúng ta đi ra ngoài, không có ngựa không có xe, đi bộ về Bách Lý phủ tốn mấy ngày, gặp phải người đi đường, qua đường cũng không thấy an toàn, chi bằng ngây người chờ ở đây."
"Ừm ừm." Trương Tiểu Phàm hoàn toàn tín nhiệm hắn, an lòng vô cùng.

Lại nhỏ giọng hỏi: "Chuyện ngày hôm nay......"
"Bị dọa rồi sao?" Bách Lý Hoằng Nghị cho y một nụ cười mỉm trấn an, nếu không phải do tay hắn còn phải nâng y phục lên hơ, thì có lẽ hắn còn sẽ sờ sờ đầu Trương Tiểu Phàm an ủi y.
"Có chút." Lần đầu tiên Trương Tiểu Phàm đối mặt với loại tình huống này, dĩ nhiên cảm thấy đáng sợ, bất giác, thậm chí y còn nghĩ, nếu không nhờ Bách Lý Hoằng Nghị cảnh giác, có phải bọn họ sẽ mất mạng tại đây không.
Bách Lý Hoằng Nghị mím môi, nghiêm túc nhìn y chăm chú, cuối cùng thành khẩn nói xin lỗi: "Là ta để ngươi cuốn vào nguy hiểm."
"Không có không có." Trương Tiểu Phàm lắc đầu, "Là huynh đã cứu ta......"

Trong lúc lửa cháy bừng bừng, Trương Tiểu Phàm lại nghĩ đến nụ hôn ẩm ướt trong nước kia, nghiêm khắc mà nói, về ý nghĩa thì nó cũng không xem như là hôn, chẳng qua là Bách Lý Hoằng Nghị vì cứu y nên bất đắc dĩ độ khí cho y.

Nghĩ đến đây, y lại lạc đề quá xa mà liên tưởng đến nụ hôn đầu tiên của bọn họ, là dưới tình huống đối phương hoàn toàn không thanh tỉnh.
Bất đắc dĩ, không tỉnh táo.
Trương Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn ánh lửa nhảy nhót phát ngốc.
Bách Lý Hoằng Nghị nhìn ra y trầm mặc, cho rằng y còn sợ hãi trong lòng, liền vỗ vỗ y phục đứng dậy.
"Ngươi tiếp tục hơ y phục đi, ta đi trải cỏ khô, mệt mỏi cả ngày, sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc là tốt thôi."
Cỏ khô vẫn đâm người, Bách Lý Hoằng Nghị - một người ngủ với mấy lớp chăn đệm làm sao chịu nổi loại ủy khuất này.

Điều kiện đơn sơ, bọn họ đành phải trải hai lớp y phục khô lên cỏ khô, dùng hai chiếc áo khoác hơ rất lâu này làm chăn đỡ, cuối cùng cầm đuốc tìm thêm chút rơm củi gần đó.
Cuối cùng chỉ mặc áo trong và đắp áo khoác chìm vào giấc ngủ.
Hai nam nhi tám thước, áo khoác đắp người, bả vai và cổ cảm thấy lạnh; kéo lên trên thì gan bàn chân sẽ nhiễm lạnh.
"Nếu không thì......" Trương Tiểu Phàm cắn môi, thật cẩn thận đưa ra ý kiến: "Ghép hai bộ y phục lại, chúng ta cùng nhau đắp?"
Củi lửa cách đó không xa đang bốc cháy hừng hực, củi khô bị ngọn lửa thiêu đốt, phát ra một tiếng "bốp" thanh thúy, như là tiếng sợi dây lý trí bị đốt đứt lúc ánh mắt quấn quít, lốp bốp, thậm chí Bách Lý Hoằng Nghị còn nhìn thấy tia lửa trong không khí.
Trương Tiểu Phàm bị hắn nhìn mà sợ hãi, vành tai hợp với cổ đỏ một mảnh, vội vàng cúi đầu, hàm hồ nói: "Ta chính là cảm thấy......"
"Được." Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng trả lời, âm thanh kia trong suốt lại khàn khàn, Trương Tiểu Phàm bị câu hoàn toàn, đang muốn ngẩng đầu nhìn người, lại bị trực tiếp xoa nhập vào trong lòng.
Thịch thịch thịch.

Huyệt động trống vắng, tiếng tim đập của y không chỗ che giấu, Trương Tiểu Phàm vùi đầu bịt tai trộm chuông ngay tại chỗ.

Bách Lý Hoằng Nghị đã chỉnh xong y phục trên người, quấn chặt bọn họ vào nhau.
"Ngủ đi." Lúc nói chuyện, cằm Bách Lý Hoằng Nghị xoa tóc y, môi nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu y, Trương Tiểu Phàm liền miên man bất định, cảm thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang cho y một nụ hôn ngủ ngon.
Một đêm lạnh như vậy, y lại được ấm áp bọc kín không kẽ hở, mỏi mệt đến quá nhanh, y đã sớm chuẩn bị sẵn đề tài muốn trò chuyện với Bách Lý Hoằng Nghị trước khi ngủ rồi nhưng lại bị Chu Công túm chạy thẳng, chỉ còn lại một câu nói mê khe khẽ.
"Ngủ ngon, ca ca.".

Bình Luận (0)
Comment