[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bánh đậu đỏ 红豆糕
nghi-pham-phong-thuan-nhat-van-dinh-than
️????????️
Vào năm Trương Tiểu Phàm năm tuổi đến kinh thành, sắp đến năm mới, chính là một trận tuyết lớn.

Thôn Thảo Miếu ở phương nam ẩm ướt, không thường thấy tuyết.

Tiểu hài nhi ló đầu ra nhìn từ khi xuống xe ngựa, lúc được người dẫn đến sảnh ngoài, cái đầu dưa vẫn đang xoay tròn khắp nơi.

Sau khi gia trưởng hai bên thăm hỏi nhau xong, Đoan Mộc Vân mở miệng trước: "Đây là Tiểu Phàm à? Lớn như vậy rồi!"
"Đúng vậy." Trương phu nhân cười cười, nắm tay Tiểu Phàm kéo kéo nhẹ, ý bảo y hoàn hồn: "Tiểu Phàm, gọi phu nhân đi."
"Ai dà, giữa chúng ta còn gọi phu nhân cái gì, qua mấy năm nữa chính là thông gia rồi mà." Đoan Mộc Vân cho người hầu đi hết, rồi kêu bà vú dẫn Bách Lý Hoằng Nghị đến đây.

Không có người khác, bà liền ném sạch cái giá Bách Lý phu nhân, nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, gọi bà bà đi."
(Bà bà 婆婆: mẹ chồng hoặc bà nội, bà ngoại.)
Hiển nhiên Tiểu Phàm bị cái xưng hô thình lình này hù dọa.

Rõ ràng nương nói với y là, hoặc là gọi phu nhân hoặc là gọi di mẫu a? Sao lại không giống rồi? Chẳng lẽ lại nhớ nhầm? Nhưng mà trên đường đến đây, y đã tốn thời gian thật dài để mình không quên rồi mà.

"Bây giờ y nào biết bà bà là gì a?" Trương phu nhân cũng ngồi xổm xuống, ôm bả vai Tiểu Phàm, vỗ vỗ nhè nhẹ.

"Nói chào di mẫu đi......" Đoan Mộc Vân hơi không chịu, nhưng vẫn lùi lại để cầu việc khác, lại hỏi: "Tiểu Phàm thích hồ lô ngào đường không? Di mẫu dẫn con đi mua được không?"
Trương phu nhân dịu dàng đẩy đẩy tiểu hài tử trong lòng mình ra ngoài, sau khi Trương Tiểu Phàm nghe thấy xưng hô kia, xác định mình không nhớ lầm, mới vui vẻ chạy về phía Đoan Mộc Vân, ôm chặt: "Chào di mẫu!"
"Di mẫu năm mới vui vẻ! Hàng tháng bình an!"
Lần này người Trương gia đến kinh thành, là vì Đoan Mộc Vân nhớ bạn tốt vô cùng, và muốn nhìn tiểu nhi tức tương lai một chút xem đã trưởng thành chưa, dặn đi dặn lại nhiều lần trong thư là lần này đến nhất định phải ở lâu một chút.

Bấm đốt ngón tay tính thời gian, người Trương gia nhận được thư liền lập tức lại đây, cũng gần ăn tết rồi, Đoan Mộc Vân lại đánh bài tình cảm, nói là tiểu tỷ muội đã rất nhiều năm chưa cùng nhau ăn tết ngắm pháo hoa rồi, lần này nhất định phải ăn xong nguyên tiêu mới có thể đi.

Đã năm năm kể từ lần cuối gặp nhau, Trương phu nhân liền đồng ý.

Lúc đến, lộ trình xa xôi buồn tẻ, bà liền dạy Tiểu Phàm vấn an như thế nào, nói chúc phúc như thế nào.

Tiểu hài nhi giống như nhận được nhiệm vụ lúc lâm nguy, nói một câu y liền lặp lại mười câu, sợ mình quên mất nên trước khi xuống xe ngựa vẫn lẩm bẩm trong miệng.

Bây giờ y đã nói xong những gì đã học, trong lòng thoải mái không ít, vừa nghe di mẫu muốn mua kẹo hồ lô cho y thì càng vui vẻ.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy một tiểu nam hài khác, cũng không biết đã đứng bên cạnh bao lâu rồi, mặt không biểu cảm cứ nhìn y như vậy.

Tiểu Phàm bị hắn nhìn nên hơi sợ, đang định buông tay thì đã bị Đoan Mộc Vân dắt lên.

"Tiểu Nghị lại đây." Đoan Mộc Vân vẫy tay với tiểu nam hài, rồi nói: "Bà vú đi xuống trước đi."
"Vâng, phu nhân." Bà vú hành lễ rồi cáo lui.

Bách Lý Hoằng Nghị đi đến trước mặt, đang muốn hành lễ thì bị Đoan Mộc Vân ngăn lại.

"Mẫu thân......"
"Nương đã nói với con rồi, lúc không có người ngoài thì không cần câu nệ."
Bách Lý Hoằng Nghị vẫn gọi "mẫu thân", cũng không sửa miệng gọi "nương".

Đoan Mộc Vân biết được tâm tư của hắn: "Đây là người nhà của Trương thúc thúc của con, Tiểu Phàm và con đã đính hôn, không tính là người ngoài."
Dù có trưởng thành sớm như thế nào đi nữa, thì lúc đó Bách Lý Hoằng Nghị vẫn chỉ là tiểu hài tử, hắn đã sớm nghe mẫu thân nhắc đến việc hắn có một nương tử nhỏ, nhưng trong lòng hắn không thích.


Tiểu hài tử chưa học được cách thu liễm biểu cảm nên sự không vui đều viết đầy mặt, nhưng sự giáo dục nghiêm khắc của phụ thân khiến hắn không buông tay chạy đi ngay lập tức.

Hắn vẫn câu nệ, nghiêm chỉnh hành lễ với hai vị trưởng bối Trương gia.

"Được rồi được rồi." Đoan Mộc Vân dắt tay Bách Lý Hoằng Nghị, "Sau này Tiểu Phàm sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, con lớn hơn Tiểu Phàm mấy tháng, dựa theo số tuổi mà nói thì con lớn hơn một tuổi, là ca ca.

Phải chăm sóc y nhiều hơn, biết không?"
"Dạ." Bách Lý Hoằng Nghị rầu rĩ đáp.

Đoan Mộc Vân vẫn chưa thỏa mãn, kéo tay của hai tiểu hài tử, liền dắt vào nhau.

Bà nhìn tư thế hơi mất tự nhiên kia, cuối cùng cũng vừa lòng gật gật đầu.

Một phòng trưởng bối ngồi ở kia, Bách Lý Hoằng Nghị không tiện hất ra, đành phải tìm một lý do: "Nương, con phải đến thư phòng ôn tập công khóa, ngày mai tiên sinh muốn kiểm tra."
"Ồ?" Đoan Mộc Vân đang nghĩ vì sao sắp ăn tết rồi mà tiên sinh vẫn tận tuỵ với công việc như vậy, suy tư một hồi mới nhớ đến lần trước tiên sinh bị bệnh nhẹ một trận nên xin nghỉ, tiết học cuối cùng liền kéo dài đến ngày mai.

"Cũng được." Bách Lý Hoằng Nghị cho rằng cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận rời đi, lại nghe mẫu thân nói: "Nhưng mà người lớn chúng ta ôn chuyện, Tiểu Phàm ở đây nghe phỏng chừng cũng nhàm chán, vậy Tiểu Nghị con tiếp y được không?"
"Tiểu Phàm cùng Tiểu Nghị ca ca đến thư phòng đọc sách được không? Ta sẽ nói bà vú lấy chút điểm tâm cho các con ăn."
Bách Lý Hoằng Nghị cứ như vậy, mang theo tiểu nhi tức trở về thư phòng.

Mấy năm nay Bách Lý Diên được thăng quan nhưng vẫn ở căn nhà lúc còn là quan tép riu kia.

Đi từ sảnh trước đến thư phòng không tính là xa, nhưng với hai tiểu đậu đinh mà nói, xem như là một đoạn rất dài, hơn nữa phía sau còn mang theo một bảo bảo rất hiếu kỳ.

Tiểu hài tử trời sinh tính ham chơi, không có người lớn trông giữ liền bại lộ sạch sẽ.

Nếu không phải do Bách Lý Hoằng Nghị kéo y, thì không biết y đã chạy đến đâu để chơi tuyết rồi.

"Đừng chạy loạn." Tuy chỉ là tiểu hài tử sáu tuổi, nhưng lúc nói chuyện lại có giọng điệu như tiên sinh trường tư thục, tuy rằng nghe ra non nớt không có lực uy hiếp gì, nhưng phối hợp với khuôn mặt rầu rĩ kia, đủ khiến một vị hài đồng năm tuổi thu đôi tay ham chơi lại.

"A." Trương Tiểu Phàm cúi đầu không dám lộn xộn.

Tay của bọn họ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, năm ngón tay của Bách Lý Hoằng Nghị bao lấy tay của Trương Tiểu Phàm, nắm nắm nhẹ.

Hình như ca ca tức giận rồi.

Trương Tiểu Phàm nói thầm trong lòng, lúc này, dù bông tuyết rơi xuống lưng của Bách Lý Hoằng Nghị thì y cũng không dám đi phẩy.

Trở về thư phòng, Bách Lý Hoằng Nghị tự đến bàn học ôn tập công khóa.

Bàn học là một bàn trà nhỏ, trên mặt đất trải thảm lông và lót thêm mấy cái đệm mềm nhỏ, sợ người bị đông lạnh.

Dáng ngồi của Bách Lý Hoằng Nghị rất nghiêm chỉnh, ưỡn lưng thẳng tắp, giống như một gốc cây non cứng cỏi.

Ngồi một đoạn thời gian dài như vậy mà vẫn không thấy hắn gục lưng.

Trương Tiểu Phàm học theo, ngồi theo một lúc, đã mệt chịu không nổi.

Y sợ quấy rầy Bách Lý Hoằng Nghị nên không dám rên mệt.


Vừa muốn nhìn một chút xem thứ gì hấp dẫn Bách Lý Hoằng Nghị đọc lâu như vậy, vừa lo lắng hắn lại muốn tức giận, nên chỉ lén lút xê dịch về phía hắn một chút.

Còn đang đọc sách, không để ý đến y.

Trương Tiểu Phàm thở nhẹ, lại xê dịch về bên kia.

Như con kiến chuyển nhà vậy, bám riết không tha, nhích từng chút một.

"Ca ca, huynh đang viết cái gì a?" Bách Lý Hoằng Nghị vừa quay đầu, liền thấy tiểu nhi tức kia lại dính tới, ngón tay chọt chọt chữ trên giấy, tò mò nhìn hắn.

"Tên của ta." Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt đáp lại.

"Tên của ca ca đọc như thế nào a?"
"Bách Lý Hoằng Nghị." Vẫn chỉ trả lời câu hỏi.

Hầu như cả người Trương Tiểu Phàm đều muốn nằm trên mặt bàn, bàn tay của y đặt trên thành bàn, cằm đặt trên mặt bàn, nhìn chằm chằm kết cấu của bốn chữ kia không chớp mắt, giống như muốn nhìn chằm chằm đến khi nở hoa.

Nhưng phần chuyên tâm này kéo dài không được bao lâu, đôi mắt của Trương Tiểu Phàm đã bị hấp dẫn bởi điểm tâm mà bà vú bưng lên.

Bánh hoa quế và một chén trà nóng giải ngán, đây là trà bánh mà Bách Lý Hoằng Nghị ăn trăm lần không ngán.

Trước khi bà vú làm trà bánh đã hỏi thăm Trương phu nhân về khẩu vị của Tiểu Phàm, biết được thích ngọt nên đặc biệt làm thêm nhiều bánh đậu đỏ và một chén chè đậu đỏ.

Sau khi bà vú rời khỏi, Trương Tiểu Phàm vẫn chỉ nhìn chằm chằm.

Bách Lý Hoằng Nghị thấy y thèm đến mức chảy nước miếng nhưng lại không dám động, bất đắc dĩ nói một câu: "Ngươi ăn đi, một mình ta ăn không hết."
Sau khi được cho phép, bên cạnh liền truyền đến tiếng hoan hô nho nhỏ, Bách Lý Hoằng Nghị cho rằng cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục đọc sách rồi.

thì đôi tay bên cạnh kia lại chợt duỗi đến trước mặt hắn, trong tay cầm một miếng bánh đậu đỏ béo núc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Ca ca ăn đi."
Lúc trước, vì để tìm ra món mà Bách Lý Hoằng Nghị thích ăn mà hầu như bà vú đã đào rỗng tâm tư.

Bách Lý Hoằng Nghị không thích ăn ngọt, cũng không thích ăn điểm tâm thơm mặn, thường chỉ ăn vài miếng rồi gác lại.

Vòng đi vòng lại, lại nghĩ đến đồ ngọt, thí nghiệm nhiều lần, ngoài ý muốn bánh hoa quế lại khiến hắn hợp ý.

Bánh không ngọt, lấy đường hoa quế thấm mật ong, độ ngọt vừa đủ, phối với trà Phổ Nhị giải ngán, mỗi lần hắn đều có thể ăn hết sạch.

Còn bánh đậu đỏ, là bại phẩm xông pha đi đầu.

Lúc ấy Bách Lý Hoằng Nghị chỉ ăn một miếng liền cau mày uống mấy ngụm trà.

Trương Tiểu Phàm nào biết điều này, y nhìn tới nhìn lui, nhìn dĩa trà bánh tinh xảo không biết làm sao, cuối cùng chọn một cái thoạt nhìn ăn ngon nhất, đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị -- Nương thường nói, có đồ ăn ngon phải chia cho bằng hữu cùng ăn.

Nương còn nói, lúc không vui thì ăn chút đồ ngọt sẽ vui vẻ.

Trương Tiểu Phàm không biết đây là đạo lý gì, nhưng mỗi lần y ăn đồ ngọt, quả thật đều sẽ rất vui vẻ, lúc nãy hình như Tiểu Nghị ca ca không vui vì mình, nên y muốn hắn vui vẻ lên.

Nếu như là Bách Lý Hoằng Nghị của mười năm sau, loại lấy lòng này, hắn đã gặp qua không dưới trăm lần, nên từ chối ai như thế nào, hắn đã học được cẩn thận, dày công tôi luyện vận dụng thuần thục.


Nhưng lúc này hắn chỉ là hài đồng sáu tuổi, cả nhà bảo hộ hắn cực tốt, ngoại trừ tiên sinh dạy học thì người khác mà hắn tiếp xúc cũng chỉ có hạ nhân trong nhà, nhưng người hầu vốn không dám lắc lắc lôi kéo làm quen hắn như vậy, còn chưa nói đến bộ dáng "uy hiếp" "Huynh ăn không, huynh không ăn thì ta sẽ không buông tay" như bây giờ đây.

Bất đắc dĩ, hắn đành nhận lấy, cắn một miếng dưới ánh mắt theo sát không buông của đối phương.

Đậu đỏ luộc tỉ mỉ, bánh hấp thơm mềm, ở giữa là viên khoai lang nghiền nhỏ.

Nghĩ đến là vì chuẩn bị cho Trương Tiểu Phàm nên còn ngọt hơn lần hắn ăn trước kia, nuốt vào một miếng, giữa môi răng, cổ họng đều là loại hương vị ngọt ngấy này.

Bách Lý Hoằng Nghị tuổi nhỏ nhưng vẫn muốn giữ giá, bình tĩnh cầm trà Phổ Nhị lên, thổi mấy hơi, uống một ngụm: "Ăn ngon, nhưng ta không quá thích, ngươi ăn đi."
Sau này, mỗi khi hắn nhớ đến lần này, đều phải tự hỏi một hồi: Kết luận "không thích ăn" này đã định ra từ trước đó, hắn cũng có thể trực tiếp nói với Trương Tiểu Phàm mà, vì sao một hai phải ăn xong mới nói với y?
Hắn thiên tư thông tuệ, đã gặp qua sẽ không quên được, được không biết bao nhiêu người hâm mộ cực kỳ.

Nhưng bản lĩnh này cũng khiến hắn buồn rầu, hắn luôn không ngừng nhớ rõ về mình cố làm ra vẻ "giả vờ không biết" lúc trước, còn nhớ rõ lúc ấy Trương Tiểu Phàm bẹp bẹp miệng, lại ân cần đưa bánh hoa quế qua, "Vậy ca ca ăn cái này đi."
Thật ra hắn không đói, nhưng hắn vẫn ăn, hơn nữa ăn hết rồi.

Cuối cùng khuôn mặt nhỏ thịt múp míp kia cũng không còn nhíu nữa, y cười vui vẻ với hắn, đẩy hết bánh hoa quế đến trước mặt hắn, rồi nhặt ăn bánh đậu đỏ mà hắn không thích ăn.

Lối ăn của Trương Tiểu Phàm lại rất ngoan, hai tay cầm bánh đậu đỏ, ngao ô cắn một miếng, cắn đến quai hàm phồng phồng, giống như sóc con gặp được sau núi, nhưng nhai rất chậm, như đang nếm cẩn thận.

Có thể xem như an tĩnh chút.

Bách Lý Hoằng Nghị thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tiếp tục đọc sách rồi.

Đầu nhỏ bên cạnh cảm thấy mỹ mãn sau khi ăn bánh ngọt xong, lại bắt đầu lắc lư, chớp mắt hỏi Bách Lý Hoằng Nghị có thể viết chữ hay không.

"Viết đi." Bách Lý Hoằng Nghị cầm một cây bút lông nhỏ đặt vào trong tay y.

Đầu dưa lắc lư dừng lại, Bách Lý Hoằng Nghị liếc mắt nhìn lướt qua, dáng ngồi tạm được, tư thế cầm bút miễn cưỡng hợp cách, viết......!rối tinh rối mù.

Bách Lý Hoằng Nghị lại gần nhìn kỹ, trên tay còn cầm sách, tựa như tự dối mình.

Chữ "Bách 百" viết được đoan chính, dù không nhìn ra là kiểu chữ gì, chữ "Lý 里" bắt đầu càng ngày càng kém, chữ "Hoằng 弘" viết thật sự......!cố gắng, bây giờ y đang gặp khó khăn bởi chữ "Nghị 毅".

Với y mà nói thì hiển nhiên chữ này quá khó, ngay cả xem mèo vẽ hổ cũng không làm được, ngòi mực đen đã thấm một chấm tròn trên giấy, nét ngang vẫn chậm chạp chưa vạch.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn mệt mỏi, nhìn Trương Tiểu Phàm ở đó ngơ ngốc viết chữ, ngoại trừ lãng phí thời gian thì không còn bất kỳ hiệu dụng gì.

Nhưng mà hắn vừa dời lực chú ý lên sách lại, liền nghe thấy bên kia rầu rĩ buông bút, khổ sở nói: "Ca ca, tên của huynh thật khó viết a."
Giống như lấy tên này là lỗi của hắn vậy, lại giống như hắn ép Trương Tiểu Phàm viết tên của hắn vậy.

Hắn buồn bực tức giận: "Vậy ngươi đừng viết."
"Muốn viết muốn viết." Trương Tiểu Phàm thấy hắn lại muốn tức giận, vội vàng nói lời dễ nghe để dỗ: "Ta nhất định có thể viết tốt!"
Quả thật chữ "Nghị" khó viết.

Lúc trước Bách Lý Hoằng Nghị tập viết theo mẫu chữ, viết chữ đầu tiên là chữ "Nghị", mười lăm nét, nét ngang nét mác nét gập nét móc đều bao hàm bên trong, viết phỏng theo xong cũng mất chút thời gian.

Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặt không để ý đến y, nhưng thực tế hai mắt vẫn thường nhìn lén.

Vì biểu hiện chân thành mà Trương Tiểu Phàm thật sự thành thành thật thật bắt đầu viết chữ.

Chẳng qua thân thể vẫn không yên phận, uốn tới ẹo lui, rốt cuộc tìm được một tư thế mà y cảm thấy thoải mái nhưng không chướng tai gai mắt.

Đại khái qua một khắc, cuối cùng Trương Tiểu Phàm cũng viết xong, giơ giấy mở ra trước mặt hắn: "Tiểu Nghị ca ca, huynh xem đi!"
"Bách Lý Hoằng Nghị." Y chỉ vào chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên, sau khi đọc từng chữ từng chữ là lời ca ngợi bất tận: "Tên của ca ca thật dễ nghe."
Một chữ viết lâu như vậy vẫn không thấy y viết tốt.

Chữ "Nghị" kia viết rất lớn, hầu như chiếm một nửa mặt giấy.


Nét móc cong thành một nửa hình cung mập mạp, bên cạnh giấy là một khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, độ cong của nụ cười còn muốn lớn hơn nét móc kia, còn đặc biệt đứng nhón mũi chân biểu diễn.

"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị gật gật đầu, thấy gương mặt kia sáng rỡ, lại ý xấu đả kích: "Còn phải luyện thêm."
Trương Tiểu Phàm chỉ nghĩ là lời khích lệ, đắc ý ngồi xuống, nâng mặt cười ngây ngô với bảng chữ mẫu, trong miệng còn nói lẩm bẩm.

Sau một canh giờ, Bách Lý Hoằng Nghị nghe được âm thanh, có lẽ là Trương Tiểu Phàm đọc tên hắn, còn phiền người hơn tiểu ong mật trong hoa viên.

Ngày hôm sau tiểu ong mật cần cù vẫn phải cùng học, lúc này đang là giờ học.

Y thề son sắt nói muốn cùng Bách Lý Hoằng Nghị hoàn thành khóa học một canh giờ này.

Tiểu ong mật là tiểu ong mật hạnh phúc, tuổi này chính là tuổi ham chơi, y không muốn đi học, phụ mẫu cũng không bắt buộc.

Còn Bách Lý Hoằng Nghị, ba tuổi đã bắt đầu thuộc thơ văn rồi, tuổi còn nhỏ đã dưỡng thành thói quen dậy sớm đọc sách.

Tuy Trương Tiểu Phàm không thế nào thích đi học, nhưng đi học với Bách Lý Hoằng Nghị lại cảm thấy mới mẻ.

Sáng sớm đã rời giường chờ, kết quả tiên sinh dạy học vừa đến, y liền buồn ngủ đến mức trán đập lên bàn sách.

Bách Lý Hoằng Nghị còn nhỏ tuổi, Bách Lý Diên không yên tâm để hắn ra ngoài đi học, sợ hắn bị ủy khuất nên liền mời tiên sinh đến nhà giảng bài.

Lớp học một với một, dưới đường có động tác nhỏ gì, tiên sinh vừa nhìn liền thấy ngay.

Ngày thường tiên sinh luôn không cần nói rõ vấn đề kỷ luật, nhưng hôm nay chỉ một nén hương mà ông đã ho khan nhắc nhở Trương Tiểu Phàm bốn năm lần.

Bách Lý Hoằng Nghị len lén kéo kéo tay áo y, Trương Tiểu Phàm đã ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Để y ngủ đi." Tiên sinh cười cười, ông từ bỏ để Trương Tiểu Phàm làm học trò một ngày của ông, tiếp tục giảng bài cho môn sinh đắc ý, kiểm tra vài đoạn văn, Bách Lý Hoằng Nghị đối đáp trôi chảy.

Tốc độ học của hắn hơn hẳn bạn cùng lứa rất nhiều, lúc tiên sinh đến dạy hắn, liền dùng chương trình học không dành cho một đứa bé sáu tuổi.

Tiên sinh rất thích học trò này, tiết học cuối cùng đã kết thúc, trước khi đi lại lùi lại nói năm mới vui vẻ với hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng nói năm mới vui vẻ với tiên sinh, xoay người nhìn lại, Trương Tiểu Phàm vẫn đang ngủ.

Quyển Kinh Thi vốn để che đậy bịt tai trộm chuông kia cũng ngã sang một bên, khuôn mặt nhỏ hồng hào như thoa phấn, nửa bên mặt đặt trên mặt bàn, nặn ra một miếng thịt mềm, tự nhiên Bách Lý Hoằng Nghị nhớ đến miếng bánh đậu đỏ ăn ngày hôm qua kia, mềm mại ngọt ngấy, thật ra uống một ngụm trà xong thì vẫn có thể ăn thêm một miếng được.

Hắn khinh bỉ loại hành vi không có chút ý nghĩa này của mình, bắt đầu tìm kiếm khuyết điểm trên người Trương Tiểu Phàm -- Từ lúc đi học đến giờ, y chưa từng tỉnh lại, sao có thể có loại học sinh này, nếu hắn là tiên sinh, sẽ tức đến mức phủi tay rời đi.

Hắn duỗi tay nhéo nhéo miếng thịt mềm kia, quả nhiên là bánh đậu đỏ.

Lại dùng sức nhéo một cái: "Đồ ngốc, tan học rồi."
Tiểu ong mật cứ xoay tròn vây quanh Bách Lý Hoằng Nghị như vậy, xoay tròn từ ngày mùng tám tháng chạp đến giao thừa, lại xoay tròn đến nguyên tiêu.

Lúc rời đi, kinh thành đã bắt đầu ấm lên, tuyết sắp tan chảy.

Trương Tiểu Phàm ngồi trên xe ngựa lại khóc lóc chạy về, cuối cùng y và Bách Lý Hoằng Nghị móc tay nhau, đáp ứng là sang năm y đến chơi vẫn phải nhớ rõ y.

Rồi y mới lưu luyến không rời mà bước đi.

Xe ngựa chạy quá nhanh, bóng dáng của Bách Lý gia trạch dần dần biến thành vài chấm nhỏ mơ hồ, rồi sau đó, một màn sương mù đã che phủ mười năm dài đằng đẵng kia.

️????????️
Nét cơ bản trong chữ Hán (tiếng Trung)
nghi-pham-phong-thuan-nhat-van-dinh-than
️????????️
Tiểu ong mật đã quên đoạn tình cảm thơ ấu này rồi nhưng tiểu Hoằng Nghị lại luôn nhớ rõ (╯︵╰,)
Edit chap này cũng là lúc sắp Tết rồi, khá hợp nhỉ ???? Các đồng râm đã sắm sửa gì chưa nạ? ????.

Bình Luận (0)
Comment