Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 366

Chứng kiến một màn này, nhóm binh sĨ quân khu sôi nổi trợn tròn hai mắt, biểu tình trên mặt càng nhiều hơn là sự phấn khích. Bọn hắn phi thường rõ ràng, lấy tính tình nóng nảy của Trần Diêm Vương, thì hành vi lúc trước của Lý Dật khó có thể bảo trụ nổi tính mạng.

Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Lý Dật chẳng những bảo trụ được cái mạng, hơn nữa vẻ mặt còn thoải mái từ trong sương phòng đi ra, thậm chí nghênh ngang nắm tay Trần Lâm bước đi.

Nếu không phải trông thấy Trần Diêm Vương theo sau, thì bọn họ đều sẽ ngộ nhận là mình vừa bị hoa mắt. Ðối với bọn hắn mà nói, tất cả những chuyện này quả thật ly kỳ.

Lý Dật đi rồi, thế nhưng lại đem cái cục diện rối rắm này ném cho Trần Diêm Vương. Lão già Xử trí hậu quả như thế nào, Lý Dật không quan tâm.

Khi Lý Dật nắm tay Trần Lâm Xuất hiện ở trong đại sãnh khách sạn, thì toàn bộ khách nhân và nhân viên công tác đều mang biểu tình quái dị. Lúc trước bọn họ tận mắt chứng kiến chú rễ Bối Văn cùng cô dâu Trần Lâm sóng vai nhau đi vào khách sạn. Hiện giờ cô dâu lại rời đi với một người đàn ông khác.

Người đàn ông kia là ai?

Tại sao hắn lại kéo tay cô dâu?

Chẳng lẽ hắn chính là tình nhân ngày trước của cô dâu sao?

Tôi Xem hơn phân nữa là người đàn ông kia đến cướp dâu trong ngày cưới rồi!

Oa! Không phải sẽ lãng mạn như vậy chứ!

Nhất thời đám nữ nhân sĨ bát quái sôi nổi nghị luận. Khi nghe được người khác kể lại tình hình lúc đó, tại thời điểm mấu chốt Lý Dật phóng vọt đến hiện trường hôn lễ, cướp Trần Lâm đi, thì trong đôi con ngươi của các nàng bỗng nhiên sáng ngời, diễn cảm cực kỳ hâm mộ. Dù sao chuyện tình như thế này cũng chỉ Xuất hiện ở trên phim ảnh mà thôi.

Thẳng cho đến khi ra khỏi khách sạn, Trần Lâm vẫn còn đắm chìm ở trong nỗi khiếp sợ. Ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khiến cho Trần Lâm nhịn không được khẽ híp mắt lại, đồng thời ngoảnh mặt sang nhìn Lý Dật hỏi: “Chúng ta cứ như vậy đi ư?”

“Thế em còn muốn đi chào tạm biệt Bối lão gia cùng Bối Văn hay sao?” Lý Dật bĩu môi nói: “Cái tên chú rễ kia thì không cần phải nhắc đến, còn về phần Bối lão gia tử, tuy rằng ông nội của em đã cam đoan rằng sẽ thuyết phục hắn, nhưng phải trơ mắt ra nhìn chúng ta trắng trợn rời đi, còn hướng hắn chào tạm biệt, hắn không phát hỏa mới lạ.”

“Anh làm cách nào mà thu phục được ông nội của em” Trần Lâm thần tình cổ quái hỏi.

“Em lại gần đây, anh nói nhỏ cho mà biết.” Lý Dật thần thần bí bí.

Giờ khắc này Trần Lâm một lòng muốn biết, rốt cuộc giữa Lý Dật và Trần Diêm Vương đạt thành cái hiệp nghị gì, nên vô thức đem hai tòa thánh nữ áp sát tới trước ngực Lý Dật.

Lý Dật ghé miệng đến bên tai Trần Lâm, nhẹ nhàng thổi một ngụm nhiệt khí:“ Cưng ơi, hôm nay trông em thật Xinh đẹp!”

Hành động này của Lý Dật làm cho Trần Lâm trợn trừng hai mắt, trên khuôn mặt phấn nộn cũng Xuất hiện một tầng ửng hồng, nàng yêu kiều giơ quyền đầu lên đấm tới Lý Dật: “Đi chết đi.”

Lý Dật bắt lấy phấn quyền của Trần Lâm Mặc dù nàng cố gắng vùng ra, tuy nhiên vẫn không thể nhúc nhích nổi.

Dưới ánh mặt trời, nhìn Trần Lâm diễn cảm Xấu hổ, Lý Dật cũng tươi cười vui vẻ. Hắn không khỏi nhớ tới ngày trước ở Thương Hải, đã từng đóng giả làm bạn trai của Trần Lâm, để cho Bối Văn nhìn thấy biết khó mà lui. Thế nhưng Lý Dật cũng không có dựa theo kế hoạch của Trần Lâm. Kết quả ngày đó ra khỏi khách sạn, Trần Lâm từ một mỹ nữ hiền lành biến trở thành một con mẫu bạo long chúa, hướng Lý Dật động thủ không nói, lại còn đe dọa muốn thiến tiểu đệ đệ của hắn.

"Mau đi nhanh đi thôi, càng nhiều người đang nhìn chúng ta kia kìa." Trần Lâm thấy Lý Dật ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào mình, nên đành phải mở miệng thúc giục.

"Ha ha, không nghĩ ra là em cũng biết ngượng ngùng." Lý Dật bêu Xấu nói một câu, sau đó vươn tay kéo Trần Lâm vào trong lòng mình, không đợi cho nàng kịp giãy giụa, hung hăng hôn lên đôi môi chín mộng của Trần Lâm

Hành động bất thình lình của Lý Dật, làm cho Trần Lâm mở lớn hai mắt, theo sau trông thấy mọi người đứng ở phía Xa chỉ trỏ, khuôn mặt phấn nộn ửng hồng như muốn nhỏ ra huyết bình thường. Nàng Xấu hổ vội vàng giơ hai tay lên ôm mặt, một bộ dáng tư thế như hận không thể tìm được cái lỗ nào để mà chui Xuống.

Nụ hôn nầy qua đi rất nhanh, tựa hồ chỉ là một hành động tượng trưng mà thôi. Nhưng Lý Dật lại muốn dùng nụ hôn nầy để ám chỉ điều gì đó. Khi hai người chuyển dời môi đi, cảnh tượng Trần Lâm vẻ mặt nóng ran trốn ở trong lòng Lý Dật đều bị người ta chụp ảnh.

Lý Dật chỉ mỉm cười, sau đó dưới sự ngưỡng mộ của mọi người chung quanh, liền ôm Trần Lâm đi về phía bãi đậu Xe. Andrew Loufu và Anh Hoa đợi ở trong bãi đậu Xe đã lâu, khi hai người chứng kiến Lý Dật ôm mỹ nhân đi tới, diễn cảm đều có chút biến hóa nho nhỏ. Andrew Loufu hơi cảm thấy ghen tị, còn Anh Hoa thì mang biểu tình phức tạp.

Cảm nhận được biểu tình của Anh Hoa, Andrew Loufu tựa hồ như đoán được cái gì đó, khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười không dễ gì phát giác, sau đó nhanh chóng đẩy cửa Xe bước Xuống bên dưới.

Lấy tính cách tùy tiện của Trần Lâm, cái loại tình cảnh thẹn thùng như vậy thật hiếm khi xuất hiện ở trên khuôn mặt của nàng. Mặc dù vừa rồi Lý Dật hành động khiến cho nàng Xấu hổ muốn chui Xuống đất, thế nhưng trong lòng cũng là âm thầm vui sướng.

Bất quá ngay khi nhìn thấy Andrew Loufu bước ra từ trong Xe ô-tô, Trần Lâm lại không khỏi ngẩn người, đồng thời chau mày nhìn về phía Lý Dật tựa hồ như đang chất vấn hắn.

Trước đó Lý Dật đã tính đến một màn này, nên hắn thực biết điều lựa chọn giả ngu, tươi cười vồn vã nói: "Annie đây là Trần Lâm, Trần Lâm đây là Annie!"

Nói Xong Lý Dật cố tình nhìn Andrew Loufu nháy mắt một cái.

Andrew Loufu hiểu được dụng tâm của Lý Dật, nên cũng thoải mái tiến lên phía trước vươn tay ra. " Xin chào Trần Lâm tiểu thư, hôm nay trông cô thật Xinh đẹp."

Trần Lâm mặc dù kinh ngạc khi chứng kiến Andrew Loufu Xuất hiện ở nơi nầy, nhưng cũng biết chuyện ám muội giữa Andrew và Lý Dật. Tuy rằng trong lòng nhiều ít có chút khó chịu nhưng vẫn bắt tay cùng Andrew Loufu, miễn cưỡng nói:: “Chào chị, Andrew Loufu.”

Hai bàn tay trắng nõn vừa buông lỏng ra. Thì Anh Hoa một thân áo đỏ từ trong Xe bước Xuống. Nhìn thấy tình cảnh nầy, Andrew Loufu cười híp mắt nhìn Sang Lý Dật. Giống như muốn nói với hắn rằng: “Anh yêu, đối với em thì mọi chuyện đều phi thường đơn giản, nhưng muốn Xử trí tốt mối quan hệ giữa các nàng kia, tựa hồ không phải là chuyện dễ dàng.”

Chứng kiến Anh Hoa từ trong Xe ô tô đi ra, đồng thời cảm nhận được ý tứ trong mắt của Andrew Loufu, Lý Dật nhiều ít có chút mất tự nhiên. Mâu thuẫn lần trước giữa Anh Hoa và Trần Lâm ở Los Angeles, Lý Dật cũng rõ ràng.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của Lý Dật và Andrew Loufu, Anh Hoa đối với Trần Lâm cũng không có lộ ra địch ý. Ngược lại nàng biểu hiện được mười phần thân mật, khóe miệng bài trừ ra nụ cười chân thành.

Anh Hoa luôn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, vậy mà cư nhiên lại hướng Trần Lâm biểu hiện thiện ý. Đây là chuyện bất khả tư nghị đến cỡ nào.

Một màn nầy cũng làm cho Lý Dật và Andrew Loufu đồng thời ngây ngẩn cả người.

“Này, lên Xe thôi.” Tuy rằng không biết trong chuyện nầy có vấn đề mờ ám gì, nhưng ngắn ngủi thất thần qua đi. Lý Dật cũng mỉm cười lên tiếng thúc giục, nụ cười trên khuôn mặt tương đối Sáng lạn.

Ðối với mối quan hệ của chúng nữ, Lý Dật nhiều ít có chút bồn chồn, nhưng hiện giờ chứng kiến Trần Lâm và Anh Hoa có thể tiêu trừ hiềm khích trước kia, trong lòng của Lý Dật tự nhiên là thập phần vui vẻ.

Lý Dật cùng chúng nữ trở về khách sạn đặt thêm phòng, trong lúc đi đường Anh Hoa căn bản không hề mở miệng, còn Trần Lâm với Andrew Loufu thì cũng không có quá nhiều tiếng nói chung.

Lúc chạng vạng tối, Yến Nam Thiên gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại, Yến Nam Thiên nói cho Lý Dật biết, Trần Diêm Vương đã thuyết phục được Bối lão gia hủy bỏ hôn lễ. Toàn bộ khách nhân đều đang suy đoán Xem rốt cuộc là đã Xảy ra chuyện gì. Dù sao hành vi tác oai của Lý Dật cũng làm Trần gia và Bối gia mất hết thể diện, thế nhưng hai nhà lại không ngăn cản, tương phản còn mặc kệ cho Lý Dật mang theo Trần Lâm ung dung rời đi.

Trên thực tế, bản thân Yến Nam Thiên cũng rất tò mò, giữa Lý Dật và Trần Diêm Vương đạt thành cái hiệp thương dạng gì, bất quá hắn lại không lên tiếng hỏi. Mà nói rằng muốn gặp mặt Lý Dật, đàm luận chuyện hợp tác làm ăn.

Có lẽ bởi vì hoài niệm ngày trước cùng Lý Dật uống một trận ở Las Vegas, nên Yến Nam Thiên cũng không có hẹn Lý Dật gặp mặt ở nhà ăn của khách sạn, mà ấn định địa điểm tại một quán bar.

“Anh yêu, nơi đó chính là địa bàn của Tiêu Thanh Sơn ah! Không bằng kêu Yến Nam Thiên đến khách sạn tìm anh đi” Trước khi Lý Dật khởi hành, Andrew Loufu cũng hơi lo lắng.

Lý Dật biết Andrew nhắc nhở như vậy là đúng, hiện giờ tại Hongkong hắn đã có địa vị rất cao, hơn nữa phúc danh lan truyền rộng rãi ở quốc nội, nhưng lấy phong cách làm người của Tiêu Thanh Sơn, vị tất đã không dám Xuống tay đối với hắn.

Tuy nhiên Lý Dật vẫn quyết định đi tới quán bar gặp mặt Yến Nam Thiên. Bởi hiện giờ hắn không phải như ngày Xưa cụp đuôi chạy trốn, nếu đã trở về nước báo thù, vậy thì có một số việc sẽ không thể nào tránh khỏi.

Andrew Loufu biết Lý Dật không muốn biểu hiện sợ hãi trước mặt Tiêu Thanh Sơn, mặc dù trong lòng nàng có chút lo lắng, thế nhưng vẫn đồng ý với quyết định của Lý Dật. Bất quá, nàng lại kêu Lý Dật mang theo sáu gã thành viên Hắc Dạ và Anh Hoa đi cùng.

Vốn Lý Dật muốn để hai thành viên Hắc Dạ ở lại bảo hộ an toàn cho Andrew và Trần Lâm, cuối cùng Trần Lâm nói một câu liền bỏ qua ý tưởng này của hắn: “Tiêu Thanh Sơn dám phái người tới uy hiếp chúng ta. Ông nội em nhất định sẽ giết chết hắn.”

Những lời này của Trần Lâm cũng làm cho Lý Dật yên tâm hơn. Có lẽ Tiêu Thanh Sơn dám mạo hiểm hướng Lý Dật hạ sát thủ, nhưng tuyệt đối sẽ không đi làm cái chuyện Xuẫn ngốc như uy hiếp Trần Lâm”

Lửa giận của Trần Diêm Vương, cũng không phải Tiêu Thanh Sơn có thể chịu đựng nổi.

Ðịa điểm gặp mặt nằm ở trên con phố sầm uất nhất Thượng Hải, bởi vị trí địa lý tốt, cộng thêm phong cách trang hoàng độc đáo, nên sinh ý của quán bar này phi thường náo nhiệt.

Sắc trời vừa mới nhá nhem tối, bên ngoài cửa quán bar đã có không ít Xe ô-tô Xếp thành hàng dài.

Dáng người ngạo thị chúng nhân, khí chất lạnh lùng, luôn khoác trên mình màu áo đỏ tươi, Anh Hoa đi tới đâu cũng là tiêu điểm thu hút sự chú ý. Lúc này đây cũng không có ngoại lệ, khi Lý Dật mang theo Anh Hoa đi vào trong quán bar, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng.

Chẳng biết có phải do nơi này là quán bar cao cấp, nên khách nhân biểu hiện lịch sự hơn bình thường, hay là do sáu gã thành viên của Hắc Dạ khiến cho mọi người ở trong quán bar cảm nhận được chân khí nguy hiểm Nên chỉ im lặng nhìn theo đám người Lý Dật đi lên tầng hai.

“Ngươi có nhận ra gã vừa rồi không thế?”

“Di, người vừa nãy, ta nhớ rất rõ, hắn chính là Lý Dật ông chủ của công ty Toàn Cầu Ảnh Nghiệp.”

“Ngu Xuẫn, chẳng lẽ ngươi không biết ngày Xưa hắn là hồng nhân trong giới Xã hội thượng lưu ở Thượng Hải hay sao?”

“Ngày đó ngoại giới lưu truyền hắn chính là người nối nghiệp của Tiêu Thanh Sơn. Nhưng không biết vì cái gì lại chạy đến nước Mỹ lập nghiệp.”

“Này, ngươi thật hồ đồ, ngay cả chuyện này mà còn không biết nữa ư? Ngươi nói không sai, ngày Xưa Lý Dật rất được Tiêu Thanh Sơn coi trọng, thế nhưng tiểu tử đó vì cứu một cô gái mà giết chết cháu trai của Ðái Hồ, kết quả bị giang hồ hắc đạo phương Nam hợp lực truy sát.”

“Ah, có chuyện này thật sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, không phải chỉ có một mình Ðái Hồ Xuất thủ, mà Tiêu Thanh Sơn cũng tham gia chuyện ngày đó.”

“Ngươi Xác định thật không?”

“Vô nghĩa, thông tin của lão tử sao có thể là giả được. Cả giới giang hồ Thượng Hải đều biết cơ mà. Chỉ vì ngươi đi du học nên không biết đó thôi. Nguyên bản ghế lô kia đã được mấy vị công tử ăn chơi ở đất Thượng Hải này bao rồi, nhưng cuối cùng lại tặng nó cho một người...”

“Kẻ nào có mặt mũi lớn như vậy chứ?”

“Thái tư phương Bắc, Yến Nam Thiên.”

Khi gã công tử mặc âu phục màu vàng nhạt nói ra cái tên này, thì trong con ngươi của hắn toát ra thần tình sùng bái, mà đống bạn ngồi bên cạnh lại há hốc miệng, biểu tình trên mặt cực kì khiếp sợ.

Trong bao sương trên tầng hai, Yến Nam Thiên đã đến từ rất sớm, bất quá hắn không gọi gì, mà ngồi chờ Lý Dật.

Chứng kiến Lý Dật một mình tiến vào trong bao sương, Yến Nam Thiên mỉm cười đứng lên nghênh đón: “Cậu thật đúng là quá phô trương rồi, ha ha....”

Hiển nhiên, Yến Nam Thiên cũng biết quá trình Lý Dật tiến nhập vào trong quán bar. Cơ hồ toàn bộ khách nhân đều đình chỉ tán gẫu.

“Đang ở địa bàn của cừu nhân, không cẩn thận không được.” Lý Dật mỉm cười giả lả nói.

Yến Nam Thiên cười khổ: “Nếu như không có sự việc lúc trưa, thì bây giờ cậu mang theo nhiều người cũng không có gì đáng nói.”

"Hả?” Lý Dật nao nao, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Sự việc lúc trưa đã lan truyền rồi ư?”

“Đương nhiên, sự việc lớn đến mức như vậy, có muốn giấu nhẹm đi cũng không thể được.” Yến Nam Thiên gật đầu Xác nhận: “Cậu nghĩ Xem, giữa ban ngày ban mặt cậu Xông ra gây họa cho Trần gia cùng Bối gia. Thế nhưng cậu lại bình an vô sự, Tiêu Thanh Sơn còn dám Xuống tay đối với cậu nữa hay sao?”

Lý Dật trầm mặc không đáp.

“Tiêu Thanh Sơn chính là một lão hồ ly, hắn tự nhiên sẽ đoán ra được chuyện tình buổi trưa tuyệt đối không phải đơn giản, khẳng định sẽ không lỗ mãng Xuất thủ. Hơn nữa, quan hệ giữa Tiêu Thanh Sơn và Ðái Hồ cũng không có tốt đẹp giống như ngoại giới lưu truyền. Hiện giờ, cậu dùng cường thế trở về nước, tuy rằng hai người bọn họ đều ăn không ngon ngủ không yên, nhưng là không ai ngu ngốc đi tìm cậu hạ sát thủ trước."

Lý Dật không thể không thừa nhận, Yến Nam Thiên phân tích rất đúng mực. Ngày hắn bị đá ra khỏi quốc nội, mặc dù Tiêu Thanh Sơn liên hợp cùng Đái Hồ vì lợi ích, nhưng dám khẳng định rằng mối quan hệ của hai người nầy vẫn sẽ không khá hơn trước kia chút nào.

“Quán bar nầy thuộc địa bàn của Tiêu Thanh Sơn, nhưng nói chính Xác hơn thì là hắn cùng vài người nữa góp vốn dựng lên, hắn phụ trách công việc quản lý. Bất quá không sao cả, coi như tối nay hai chúng ta uống say, Tiêu Thanh Sơn cũng không dám động thủ, huống chi bên cạnh cậu còn có thủ hạ dũng mãnh như vậy.” Yến Nam Thiên nói Xong, tựa hồ đang nhớ lại ngày trước bị Lý Dật chuốc Say mềm, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thế nhưng muốn chuốc cậu uống say, quả thực là một việc khó khăn ah.”

Dứt lời, Yến Nam Thiên thuần thục khui một chai Lafite, nhẹ nhàng rót hai chén, đưa Sang cho Lý Dật nói: “Chén thứ nhất, chúc mừng cậu trở về quốc nội.”

“cảm ơn.” Lý Dật tiếp nhận ly rượu trong tay Yến Nam Thiên, nâng lên miệng một hơi uống cạn sạch.

“Chén thứ hai chúc mừng cậu giành được mỹ nhân về tay.” Yến Nam Thiên Xấu Xa cười nói.

Lý Dật tức giận trừng mắt nhìn Yến Nam Thiên: “Trần Lâm vốn dĩ đã là người của tôi rồi.

Sau khi cạn hai ly rượu Xong, Yến Nam Thiên mới thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật hỏi: "Cậu ở nước Mỹ chuẩn bị thêm nữa năm nữa mới trở về. Vậy nói thử Xem, kế hoạch của cậu là như thế nào?"

"Trước diệt Ðái gia."

Yến Nam Thiên không khỏi chấn kinh, vẻ mặt của hắn hoảng sợ nhìn Lý Dật. Thế nhưng sau khi chứng kiến biểu tình của Lý Dật thực nghiêm túc, hắn mới Xác định Lý Dật không phải đang nói chơi.

Yến Nam Thiên nhíu mầy trầm ngâm: "Phải chăng cậu muốn thông qua sự kiện tiêu diệt Ðái gia, tăng thêm áp lực cho Tiêu Thanh Sơn. Dùng loại phương thức nầy tra tấn thần kinh của Tiêu Thanh Sơn, chậm rãi tước đoạt tính mệnh của hắn."

"Đúng vậy." Lý Dật lạnh lùng gật đầu: "Tôi sẽ khiến cho hắn lâm vào đường cùng, để cho hắn nếm mùi tuyệt vọng, cuối cùng chết ở trong hối hận..."

“Nguyên bản tôi cho rằng cậu sẽ Xuống tay đối với Tiêu Thanh Sơn trước, thật không ngờ cậu lại muốn lấy Ðái gia khai đao.” Yến Nam Thiên nhịn không được cảm thán nói. Quyết định của Lý Dật hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Dù sao, luận thực lực Ðái gia vẫn cường hãn hơn Tiêu Thanh Sơn, thứ nữa cừu hận giữa Lý Dật và Tiêu Thanh Sơn càng nồng đậm hơn một chút, theo đạo lý thì hẳn là phải Xuống tay đối với Tiêu Thanh Sơn trước mới đúng.

Thế nhưng Lý Dật lại chọn con đường ngược đời.

“Nếu lấy Ðái gia khai đao trước, thì cậu sẽ gặp khó khăn không nhỏ đâu.” Sau khi cảm thán Xong, Yến Nam Thiên mân mê ly rượu, nhẹ giọng nói: “Cậu tính toán làm như thế nào?”

“Tôi đã cẩn thận nghiên cứu qua cấu tạo của Mãnh Hổ bang...” Lý Dật cũng không muốn giấu giếm Yến Nam Thiên, trong kế hoạch báo thù nầy, Yến Nam Thiên có tác dụng khá lớn, hắn cần phải thẳng thắn, thì mới chiếm được sự ủng hộ lớn nhất từ phía Yến Nam Thiên: “Ngoại trừ Thiên Tự Đầu biệt lập ra, Nhân Tự và Ðịa Tự đầu đều bị Ðái gia nắm giữ. Trong đó, chưởng quản Nhân Tự Đầu Ðái Minh Hải là con trưởng của Ðái Hồ, ngay từ thời thanh niên đã được Ðái Hồ coi trọng! Đồng dạng, đứa con trai thứ Ðái Kình, tuy rằng nắm giữ trong tay Ðịa Tự Đầu, nhưng nói đến địa vị thì vẫn kém hơn Đái Minh Hải"

“Cũng bởi vì nguyên nhân nầy mà nhiều năm qua Ðái Kình luôn luôn biểu hiện nổ lực, nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì Ðái Hồ vẫn thiên hướng về phía Ðái Minh Hải. Thậm chí, sau khi Ðái Nhạc chết rồi, Ðái Hồ cũng chưa từng nghĩ, sẽ cho con trai của Ðái Kình thay thế vị trí nối nghiệp.”

Thật sự là không công bằng chút nào!
Bình Luận (0)
Comment