Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 387

Thế nhưng, đây là sự thực.

Chỉ là không ai nghĩ đến Đái Hồ và Đái Minh Hải lại chết trong tay Đái Kình. Điều này vĩnh viễn là một chuyện bí ẩn.

Ðái gia đã diệt vong, ngay khi mọi người đều cho rằng Lý Dật muốn đưa dao mổ về phía Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật lại thờ ơ.

Ngay tư đầu, mọi người đối với cử động của Lý Dật có chút không hiểu, bất quá rất nhanh, bọn họ liền hiểu được dụng ý của Lý Dật!

Ba ngày sau, cuộc tranh đấu hắc bang khu tây nam chính thức kết thúc. Cổ Huy đã từng hành động vai quân sư bên người Ðái Kình dưới sự trợ giúp của Lý Dật, thuận lợi tiếp quản Địa Tự Đầu. Ðồng thời giết chết mấy đầu mục không chịu thần phục. Mà sau khi tiếp quản Địa Tự Đầu, Cổ Huy trước tiên tuyển chọn thần phục với Lý Dật!

Sự thần phục của Cổ Huy làm người trong hắc đạo nhìn ra dụng ý Lý Dật không nóng lòng đối phó Tiêu Thanh Sơn, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn tràn ngập của Lý Dật.

Đây là một địch nhân đủ làm cho bất cứ đối thủ nào tuyệt vọng!

Toàn bộ những người nhận thức Lý Dật đều nói như vậy.

Lý Dật đi qua tên bù nhìn như Cổ Huy tiếp quản Địa Tự Đầu, đồng thời dùng Phong gia đi đầu sử dụng Thanh Hồng Xã khống chế toàn bộ Tích Giang, trong khoảng thời gian ngắn, địa bàn Thanh Hồng Xã mở rộng hơn phân nữa!

Hành động của Thanh Hồng Xã và biến động của khu tây nam, làm bao quát Mã Khải Chí bên trong cộng luôn người của Nhân Tự Đầu Mãnh Hổ Bang cuộc sống hàng ngày khó ăn, bọn họ đều lo lắng Lý Dật sẽ đưa dao mổ hướng về bọn họ. Với vốn liếng hùng hậu của Ðái gia còn không thể chống đối được Lý Dật, bọn họ tự nhiên càng không phải là đối thủ của Lý Dật.

Uy hiếp cũng là một loại chinh phục.

Những lời này bày ra trên người Lý Dật vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau ngày thứ năm Ðái gia diệt vong, Mã Khải Chí chủ động tìm tới Lý Dật. Ðối với vị khách không mời mà đến này, Lý Dật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ hắn từ lâu đoán được Mã Khải Chí sẽ tìm đến hắn, mà sự thực Xác thực như vậy, từ khi hắn tuyển chọn hợp tác với Mã Khải Chí, hắn chỉ biết sự hợp tác diệt Ðái gia cũng chỉ là bắt đầu.

“Lý tiên sinh, tôi đại biểu toàn bộ đầu mục Nhân Tự Đầu Mãnh Hổ Bang mà đến." Nhìn thấy Lý Dật, Mã Khải Chí đi thẳng vào vấn đề nói.

Lý Dật ngồi trên sô pha, nhìn nam nhân đã biểu hiện sự kinh diễm trong hành động diệt trừ Ðái gia đứng trước mắt, vẫn chưa nói, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.

Thấy Lý Dật vẫy tay, Mã Khải Chí tâm tình khẩn trương đi tới bên cạnh Lý Dật ngồi Xuống, đôi mắt nhìn Lý Dật toát ra sự kính nể!

Thật sâu kính nể!

Nhận thấy được sự kính nể trong đôi mắt Mã Khải Chí, Lý Dật châm một điếu Xì gà, nhẹ nhàng rít một hơi, mỉm cười nói: “Nếu như ta không đoán sai, ngươi đại biểu cả Nhân Tự Đầu tới tìm ta đàm phán, ân, nói đi, đem điều kiện của các ngươi nói hết ra.”

Lý Dật nói làm khóe mắt Mã Khải Chí kịch liệt nhảy lên vài cái, sau đó hắn kiệt lực khống chế một chút tâm tình, nói: “Lý tiên sinh, chúng tôi tuyển chọn thần phục ngài.”

“Điều này ta biết, ta muốn biết điều kiện của các ngươi.” Lý Dật vẫn bình thản.

Lúc này, Mã Khải Chí lại cảm thấy không ngoài ý muốn, mà nhanh chóng nói:“Thứ nhất, một khi chúng tôi quy thuận, Lý tiên sinh không thể hạ thủ đối với chúng tôi, nói cách khác không thể làm như Địa Tự Đầu, làm chúng tôi tàn sát lẫn nhau, sau đó nổ lực thống nhất. Thứ hai, thu nhập hiện tại của các đầu mục các tỉnh đều bị ngài ngăn chặn, một ngày chúng tôi quy thuận, cần ngài thủ tiêu sự ngăn chặn. Thứ ba, chúng tôi chỉ thần phục một mình ngài, nói cách khác, nếu ngài nổ lực thống nhất toàn bộ hắc đạo phía nam, như vậy phải do ngài tự mình đảm đương vị trí long đầu.”

Mã Khải Chí một hơi nói Xong lời này!

Bởi vì hắn không dám dừng lại!

Hắn rất sợ một khi dừng lại, sẽ không còn dũng khí để ra nhiều yêu cầu như vậy nữa.

Dứt lời, Mã Khải Chí ngừng thở, lấy can đảm nhìn Lý Dật, chờ mong Lý Dật mở miệng.

Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất bình tĩnh.

Thế nhưng dáng tươi cười bình tĩnh rơi vào trong mắt Mã Khải Chí, lại làm cảm giác bất an trong lòng Mã Khải Chí càng thêm cường liệt.

Khi trái tim Mã Khải Chí sắp sữa nhảy ra ngoài, Lý Dật mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh: “Các ngươi rất thông minh.”

Thân thể Mã Khải Chí cứng đờ, thần kinh toàn thân căng thẳng!

“Biểu hiện ra, các ngươi tuyển chọn thần phục ta, là các ngươi có hại, thế nhưng trên thực tế, ta cũng không có Xong bất luận chỗ tốt gì, mà các ngươi không chỉ tiêu trừ quan hệ đối địch với ta, khôi phục sinh ý, còn có thể đi qua thực lực của ta cùng lực ảnh hưởng ở sau này có được sự phát triển rất tốt.” Lý Dật nói đến đây, dáng tươi cười dần dần biến mất.

Chi tiết nhỏ nhặt này rơi vào trong mắt Mã Khải Chí, cũng làm sắc mắt Mã Khải Chí biến đổi lớn!

Hắn biết, đây là dấu hiệu nguy hiểm!

“Lý..Lý tiên sinh, ngài có thể Xong chỗ tốt, một ngày chúng tôi quy thuận, đầu mục các tỉnh đều nghe theo lời ngài chỉ huy: mặc dù ngài muốn lợi dụng chúng tôi đối phó Thiên Tự Đầu, chúng ta cũng sẽ không hề nháy mắt! Ngoài ra, chúng tôi vẫn dựa theo quy cũ trước đây, đem một bộ phận thu nhập nộp lên cho ngài!” Mã Khải Chí nuốt nước bọt, kinh hoảng giải thích.

Biểu tình kinh hoảng như vậy, thế nhưng vẫn chưa từng Xuất hiện trên mặt Mã Khải Chí bao giờ!

Phải biết rằng, ngày Xưa hắn dám trói Kiều thất chỉ đến Đái gia tìm Đái Minh Hải chất vấn, đồng thời sau đó tuyệt không lĩnh tình của Ðái Hồ!

Hắn Xuất thân trong thổ phỉ thế gia, từ trong người đã chảy Xuôi dòng máu bất phục. Thế nhưng, đối mặt Lý Dật, thân là người nối nghiệp thổ phỉ thế gia như hắn, đã khuất phục.

Không có chút nào không cam lòng.

Giờ khắc này, Mã Khải Chí khẩn trương tới cực điểm!

Làm đại biểu cho đại lão các nơi, trên thực tế Mã Khải Chí đang tiến hành một lần đánh cuộc, nếu Lý Dật đồng ý, từ nay về sau, hắn sẽ trở thành người có quyền lên tiếng nhất trong những đại lão!

Nếu như đánh cuộc thua, Mã Khải Chí không chút nghi ngờ Lý Dật sẽ tống hắn đi tìm diêm vương gia bàn chuyện nhân sinh.

“Ta đồng ý.”

Ba chữ nhẹ nhàng rơi vào trong tai Mã Khải Chí, cũng không khác gi ba tiếng sấm sét ghé vào bên tai hắn nổ vang.

Sự trái ngược thật lớn trước sau làm cho hắn hoàn toàn sửng sờ tại chỗ!

Nhìn biểu tình vẻ mặt khiếp sợ của Mã Khải Chí, biểu tình Lý Dật vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong ngực hắn rất rõ ràng, loại chư hầu như Mã Khải Chí chính là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ nhận được chỗ tốt thật lớn, dùng không tốt sẽ làm bị thương chính mình.

Điều nầy cũng giống như ngày trước Lý Dật và Trương Đức Khôn đấu trí lẫn nhau, song phương đều đang tính toán, chỉ nhìn Xem cuối cùng ai lợi hại hơn ai.

Một lần nọ, Lý Dật đã thắng!

Lúc nầy đây, Lý Dật cũng tuyệt đối không thua!

Đây là sự tự tin không gì địch nổi, chỉ dùng máu tươi và mồ hôi để đổi lấy sự tự tin nầy.

Mười phút sau, Mã Khải Chí mồ hôi đầm đìa rời khỏi phòng khách biệt thự.

Chân trước hắn vừa đi ra, Andrew liền từ trên lầu đi Xuống, nhìn Lý Dật lộ ra dáng tươi cười mê người mà cơ trí: “Anh yêu, Xem ra tất cả cũng giống như kế hoạch của chúng ta.”

Lý Dật vẫn chưa trả lời, chỉ gật đầu.

“Hôm nay, ngoại trừ Đại Quyển, trên cơ bản anh đã khống chế toàn bộ hắc đạo phía nam” Andrew nhẹ nhàng đi tới bên người Lý Dật, mỉm cười: “Em nghĩ, với tình thế hiện tại, sợ rằng Tiêu Thanh Sơn sẽ đứng ngồi không yên.”

Lại thêm một lần nghe ba chữ nầy, Lý Dật hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nên kết thúc.”

Có thể là vì phối hợp với những lời nầy của Lý Dật, lời hắn vừa thốt ra, điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên rung động lên, tiếng reo rất nhỏ đánh vỡ sự yên lặng trong đại sãnh.

Tiếng reo thình lình làm vùng lông mầy Lý Dật nhướng lên một chút, sau đó hắn cầm lấy điện thoại di động, thình lình thấy trên màn hình hiện ra một dãy số quen thuộc!

Mặc dù không cần nhìn tên của chủ nhân dãy số thế nhưng Lý Dật chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra dãy số nầy!

Dãy số nầy, đã vững vàng ghi khắc trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể Xóa đi. Bởi vì...chủ nhân của dãy số nầy chính là Tiêu Thanh Sơn!

Ngạc nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý Dật trở nên có chút Xấu Xí, lại chậm chạp không tiếp điện thoại, Andrew nhịn không được lo lắng mà hỏi thăm: “Anh yêu, anh làm sao vậy?"

Không trả lời, Lý Dật phảng phất như bị nhập ma, híp mắt, ngơ ngác nhìn màn hình của điện thoại di động.

“Là hắn sao?” Andrew lập tức như đoán được điều gì.

Lý Dật nhịn không được nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, chuyển điện thoại.

"Lý Dật."

Điện thoại chuyển được, trong ống nghe truyền ra thanh âm quen thuộc của Tiêu Thanh Sơn, so sánh với hơn một năm trước mà nói, trong thanh âm của hắn tựa hồ già nua hơn rất nhiều.

“Thật sự không ngờ, ông lại chủ động liên hệ tôi.”

Lý Dật lạnh lùng đáp lại, oán khí trong giọng nói không chút nào che lấp.

Đầu kia điện thoại, Tiêu Thanh Sơn trầm mặc một chút, lại nói: “Buổi tối, tôi sẽ đến Hong Kong, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, nếu cậu muốn lấy tính mạng của tôi, thì chờ điện thoại của tôi đi.”

"Được!"

Lý Dật nheo mắt lại, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn quang.

Sau đó, điện thoại chặt đứt, trong ống nghe truyền ra thanh âm tút tút, mà Lý Dật cũng không buông điện thoại, vẻ mặt lại trầm tư.

“Hắn muốn gặp anh?” Andrew nghe được Tiêu Thanh Sơn nói, giờ khắc nầy, biểu tình của nàng vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên nàng cho rằng đây là một chuyện cực kỳ quỷ dị. Dù sao với tình huống hiện tại mà nói, Tiêu Thanh Sơn hắn đang tích cực chuẩn bị chiến tranh, mà không phải chủ động chạy đến Hong Kong tìm Lý Dật.

Từ ý nghĨa nào đó mà nói, Hong Kong hôm nay đã là căn cứ địa của Lý Dật tại quốc nội.

Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, vùng lông mầy cũng không giãn ra, hắn cũng giống như Andrew, đều cho rằng cách làm của Tiêu Thanh Sơn thật quỷ dị.

“Anh đi sao?” Lời tuy hỏi như thế, thế nhưng trong con ngươi Andrew tràn ngập vẻ lo lắng, tựa hồ nàng đã biết đáp án.

Đáp án cũng giống như trong sự dự liệu của nàng, Lý Dật đầu tiên thở mạnh một hơi, sau đó lộ ra dáng tươi cười chẳng đáng: “Đi! Anh vì sao không đi?”

“Thái độ làm người của Tiêu Thanh Sơn âm hiểm giả dối, hôm nay hắn tự nhiên cũng rõ ràng cục diện cực kỳ bất lợi cho hắn. Hắn chủ động đến Hong Kong gặp anh, hơn phân nữa là không có hảo ý.” Tuy rằng biết không thể thay đổi quyết định của Lý Dật, nhưng Andrew vẫn như cũ tràn ngập lo lắng.

Lý Dật cũng cười ngạo nghễ: “Hắn ở Thượng Hải anh còn không sợ hắn, huống chi tại Hong Kong? Hắc! Nếu hắn muốn chơi trò kích thích, anh sẽ bồi hắn, miễn cho hắn nói Lý Dật nầy không có gan!”

Lúc nầy đây, Andrew trầm mặc.

Nàng rất rõ ràng, Lý Dật không chỉ muốn lấy tính mạng của Tiêu Thanh Sơn, mà muốn giống như đối phó Đái gia, để Tiêu Thanh Sơn sống không bằng chết, Lý Dật không nóng lòng tiến công Thượng Hải, mà hợp nhất thế lực các nơi, chính là vì muốn gây áp lực cho Tiêu Thanh Sơn, để Tiêu Thanh Sơn rơi vào biên giới của sự tan vỡ.

Lý, hắn thực sự hạ thủ được không?

Đối với Andrew, nàng đã thập phần hiểu rõ Lý Dật, trong lòng nàng thầm hỏi chính mình.

Không có đáp án.

Mặc dù Andrew được Xưng là nữ nhân toàn mỹ cơ trí nhất cũa Xã hội thượng lưu, mặc dù nàng hoàn mỹ giúp đỡ Lý Dật về nước báo thù, thế nhưng giờ khắc nầy nàng đoán không được đáp án trước mắt.

Vào buổi tối, Lý Dật nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Sơn.

Trong điện thoại, Tiêu Thanh Sơn nói cho Lý Dật, hắn đang ở tại bến tầu Hong Kong phía nam cách 501m trên một thuyền chở dầu.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật lập tức gọi điện thoại cho Hong Kong cảnh vụ Xử trưởng, sau đó Lý Dật mang theo Anh Hoa, mười hai thành viên Hắc Dạ rời khỏi biệt thự, đi tới chỗ Tiêu Thanh Sơn.

Khi Lý Dật lên Xe đến bến tầu, cảnh vụ Xử trưởng Hong Kong Trần Bỉnh Long gọi điện thoại tới cho Lý Dật, ở trong điện thoại nói cho Lý Dật: cách bến tầu phía nam 501m Xác thực có một con tàu chở dầu, ở gần bên thuyền chở dầu trong phạm vi 1001M cũng không còn đội thuyền nào khác.

Tin tức nầy làm sự nghi hoặc trong lòng Lý Dật càng tăng lên!

Theo hắn Xem ra, nếu Tiêu Thanh Sơn muốn dùng miếng mồi nầy dụ hắn mắc câu, như vậy tuyệt đối sẽ có sự chuẩn bị, dù sao, với sức chiến đấu của Hắc Dạ, mặc dù con tầu chở dầu của Tiêu Thanh Sơn có nhồi đầy thành viên hắc đạo cũng vô ích, song phương căn bản là không thể so sánh!

Sắc trời triệt để ảm đạm Xuống tới, bến cảng truyền đến thanh âm tiếng còi hơi, Xa Xa nhìn lại, bến cảng bị ngọn đèn bao phủ bên trong, ngọn đèn trong suốt, bến cảng bầy đầy một dãy thùng đựng hàng, cần cẩu không ngừng làm việc, nơi nơi có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của các công nhân, thậm chí có thể nghe được thanh âm tiếng thét to của bọn họ, từng con thuyền liên tục ra vào trong cảng, tiếng còi tàu vang vọng bầu trời.

Đây là một bến càng vô cùng bận rộn.

Tuy rằng câu cuối cùng cũng chỉ là một lời khách sáo, thế nhưng không ai có thể bỏ qua lực ảnh hưởng hôm nay của Lý Dật ở tại Hong Kong thậm chí trong quốc nội!

Về phần lực ảnh hưởng ở tại Mỹ, vậy lại càng không cần nói ra.

Sau cuộc nói chuyện đơn giản với vị phú hào kia, hắn liền trực tiếp dẫn người rời đi, thành viên Hắc Dạ chuyền vũ khi bí mật lên thuyền chở dầu, mà Lý Dật lại đứng ngay bờ biển, nhìn ngoài khơi viễn phương Xa Xa, lẳng lặng hút thuốc lá.

Gió biển thổi vào trên mặt hắn, làm cho hắn có loại cảm giác lạnh giá đến buốt Xương.

Lạnh không chỉ là thân thể, còn có cả trái tim

Anh Hoa trong bộ áo choàng màu đỏ tươi đứng ngay sau lưng Lý Dật, trong đêm tối, biểu tình của nàng vẫn lạnh lùng như ngày thường, gió biển thổi lên khuôn mặt nàng, thổi bay mái tóc, lộ ra đôi mắt băng lãnh mà sáng sủa.

Trong đêm tối, trong con ngươi của nàng lộ ra một thứ gì đó giống như sự kiên định

Tựa hồ...nàng đã làm ra một quyết định trọng đại!

Mười phút sau, hai thành viên Hắc Dạ trước tiên bước lên một chiếc du thuyền lái thuyền rời khỏi bến tầu, Lý Dật mang theo Anh Hoa đi lên thuyền chở dầu, cùng mười tên thành viên Hắc Dạ hướng tới địa điểm ước định với Tiêu Thanh Sơn đi tới. Trong thuyền chở dầu, mười tên thành viên Hắc Dạ đã hạng nặng vũ trang, bọn họ cũng vẫn như ngày thường, thân thể thẳng tắp ngồi nơi đó, trầm mặc không lên tiếng, trên người toát ra khí tức túc sát tiêu điều.

Mà Lý Dật phảng phất giống như đã bị nghiền thuốc lá, không ngừng hút từ điếu nầy Sang điếu khác.

Bầu không khí trong thuyền chở dầu có vẻ thập phần quỷ dị.

Khi thuyền chở dầu chỉ còn cách địa phương ước định với Tiêu Thanh Sơn còn khoảng 10km, một gã thành viên Hắc Dạ đứng dậy, nhìn Lý Dật cúi chào, cung kính hồi báo: “Lão bản, số 6 truyền đến tin tức, chiếc thuyền chở dầu ngoại trừ người lái ra, chỉ có một người đang đứng trên boong tầu.”

Tên thành viên Hắc Dạ nói làm sắc mặt Lý Dật hơi đổi, hắn dụi tắt tàn thuốc, lạnh giọng hỏi: “Hải vực gần bên thuyền chở dầu có phát hiện gì không?”

“Không Có"

Hắn muốn làm gì?

Trong lòng Lý Dật thầm hỏi chính mình, Song Song để tên thành viên Hắc Dạ kia ngồi Xuống.

Dưới tinh không đen kịt, Tiêu Thanh Sơn đứng trên boong của thuyền chở dầu, đón gió thổi trên biển, nhìn thuyền chở dầu từ Xa Xa đang chạy tới, Sóng biển đánh vào thân thuyền phát sinh ra tiếng vang khe khẽ.

Gió biển thổi tung áo gió của hắn, thân thể hắn ở trong gió biển càng có vẻ có chút hiu quạnh.

Mắt thấy thuyền chở dầu hướng bên nầy tới gần, Tiêu Thanh Sơn cũng không cử động, hắn chỉ lẳng lặng đứng yên!

Rất nhanh, hai chiếc thuyền đối diện nhau, Lý Dật và Tiêu Thanh Sơn đều đứng trên boong nhìn vào đối phương.

Khác nhau chính là, Anh Hoa đứng ngay sau lưng Lý Dật, mà Tiêu Thanh Sơn đứng một mình.

Nguyên bản sau khi biết được Tiêu Thanh Sơn không mang theo những người khác, Lý Dật để Anh Hoa và những thành viên Hắc Dạ ở lại trong khoang thuyền, nhưng Anh Hoa nhất định đi theo Lý Dật ra ngoài.

Hai người đàn ông, cứ như vậy đứng trên boong tầu, cách Xa nhau không tới ba thước, đây đó đối diện. Ngọn đèn chiếu vào trên người bọn họ, để cho bọn họ đều có thể nhìn thấy biểu tình của nhau. Dừng trên khuôn mặt Tiêu Thanh Sơn từng Xuất hiện nhiều lần trong giấc mộng của hắn, trong lòng Lý Dật bỗng tuôn ra một ý niệm: Tiêu Thanh Sơn đã già.

Hắn không sao áp chế được ý niệm nẩy trong đầu.

Bởi vì Tiêu Thanh Sơn Xác thực đã già.

Đầu của hắn trắng Xóa hơn phân nữa, nguyên thân thể vốn cường tráng tựa hồ cũng trở nên gầy yếu hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác hắn không thể đứng thẳng, phảng phất gió biển tùy thời đều có thể thổi hắn bay đi.

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...

Không biết qua bao lâu, có thể là một phút đồng hồ, có thể là mười phút, Tiêu Thanh Sơn mở miệng, giọng nói của hắn thập phần bình tĩnh: “Tôi đã chuẩn bị rượu ngon, qua đây uống vài ly.”

“Ông cho rằng tôi còn chịu uống rượu với ông sao?” Lý Dật lạnh lùng đâm một câu.

Đối với sự trào phúng của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn tựa hồ tuyệt không lưu ý, hắn bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Cậu thành thục hơn trước đây nhiều lắm. Trước đây cậu quá mức bộc lộ tài năng, mặc dù cậu có thể che giấu sát ý trên người, thế nhưng không cách nào che giấu cỗ khí tức băng lãnh. Hôm nay cậu...”

“Tiêu Thanh Sơn, lẽ nào ông hẹn tôi đi ra, là vi nói chuyện phiếm với tôi sao?” Sắc mặt Lý Dật lạnh lùng, giọng nói không có chút cảm tình, chỉ là trong lòng cũng rất nghi hoặc, khi hắn biết Tiêu Thanh Sơn chỉ một mình đi tới gặp hắn, hắn vẫn luôn nghi hoặc, nghi hoặc dụng ý khi Tiêu Thanh Sơn làm như vậy.

Tiêu Thanh Sơn khe khẽ thở dài: “Trước đây khi cậu còn ở đây, tôi từng nổ lực muốn tâm sự với cậu, bất quá cậu lại không phối hợp, cậu đi rồi, tôi ngay cả một người nói chuyện cũng không có, đêm nay, cậu theo tôi nói chuyện một hơi đi.”

“Đi?” Ngạc nhiên nghe được Tiêu Thanh Sơn nói, Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất lạnh: “Ông còn nói được chữ đi? Ha ha! Ðúng vậy! Ở trong mắt ông, tôi có thể là đi! Mà không phải giống như một con chó nhà tang chạy trốn chết hơn phân nữa Trung Quốc. Cuối cùng mang theo cái đuôi chạy trốn tới nước ngoài, rời Xa phạm vi thế lực của các ông!”

“Xin lỗi.”

Dừng tại đôi mắt tràn ngập hận ý của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn mở miệng, giọng nói của hắn rất thành khẩn, trong thanh âm mang theo một tia âm rung.

Xin lỗi.

Gió biển thổi qua, tiếng sóng biển lại vang lên, hầu như bao phủ lời Tiêu Thanh Sơn nói.

Thế nhưng Lý Dật vẫn nghe được hai chữ nầy.

Ở trong nháy mắt, thân thể Lý Dật run rẫy lên thật nhẹ!

Phảng phất, hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Tiêu Thanh Sơn luôn luôn tự phụ cũng mở miệng nói ra hai chữ Xin lỗi đối với hắn!

Hít sâu.

Lý Dật hung hăng hít mạnh luồng không khí ẩm ướt ngoài khơi, mạnh mẽ ngăn chặn tình cảm ba động trong nội tâm, lạnh như băng nói: “Lẽ nào ông cho rằng một câu Xin lỗi có thể bù đắp tất cả? Tiêu Thanh Sơn, tôi nói cho ông, đó là chuyện không có khả năng! Ngày trước tôi để Dũng Cương truyền lời lại cho ông, Sớm muộn tôi sẽ làm cho ông trả giá thảm trọng vì những gì ông đã làm!”

Đối mặt lời nói ẩn chứa sát ý của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn phảng phất tuyệt không quan tâm, thản nhiên nói: “Kỳ thực từ ngày cậu thượng vị trong Hoa Nhân Bang, tôi đã biết ngày hôm nay đã không còn Xa, chỉ là làm tôi thật không ngờ chính là, cậu còn thưc hiện được Sớm hơn trong sự tưởng tượng của tôi hai năm. Tôi vốn tưởng rằng cậu chí ít phải cần thời gian ba năm mới có vốn liếng để trở về nước, mà cậu lại có thể làm sớm hơn được hai năm! Hơn nữa thế lực càng cường đại hơn so với trong sự tưởng tượng của tôi!”

Nghe Xong lời nói của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật cũng nhíu mầy.

Bởi vì, Tiêu Thanh Sơn nói đã cho hắn một tín hiệu: Tiêu Thanh Sơn tựa hồ đã buông tha.

Trong lời nói của hắn không có chút ý tứ phản kháng, tựa hồ như đã nhận mạng. Tuy rằng cảm giác nầy rất mãnh liệt, thế nhưng Lý Dật vẫn lộ ra một tia cảnh giác. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Dật cũng sẽ không dùng cảm giác đi Xác định một việc nào nữa, mà là bằng lý trí!

“Vốn tôi nghĩ khi cậu diệt trừ Xong Ðái gia, tôi đã muốn đến Hong Kong, nhưng tôi vẫn đợi đến ngày hôm nay.” Gió biển thổi tung tóc của Tiêu Thanh Sơn, hắn phảng phất như đang lẩm bẩm: “Bởi vì, ngày hôm qua là ngày giỗ mẹ của cậu. Dĩ vãng, thời gian ngày giỗ hàng năm, tôi đều đến bồi nàng trò chuyện.”

Mẹ!

Dưới tinh không, thân thể Lý Dật không thể khống chế mà run lên!

Giờ khắc này, hắn mới giật mình nhớ ra, Tiêu Thanh Sơn không chỉ là kẻ thù của hắn, còn là cha của hắn!

Đây là chuyện không thể nào thay đổi.

Tiêu Thanh Sơn tựa hồ không nhận thấy được tình tự dao động của Lý Dật, hắn hoàn toàn lâm vào trong hồi ức: “Kỳ thực khi cậu đi rồi, tôi có đi thăm nàng một lần, lần đó, nàng không hề quản tôi đứng trước cửa nhà nàng giải thích, nàng không hề để ý tới tôi, mà là chỉ ngồi khóc một mình, cuối cùng bảo tôi cút đi.”

“Ngày hôm qua khi tôi đến gặp nàng, tôi phát hiện, nàng hình như gầy đi, cả người tiều tụy hơn rất nhiều. Cũng giống như lần trước, tôi nói chuyện với nàng, nàng vẫn như cũ không để ý tới ta, chỉ ngồi khóc một mình. Khi tôi nói cậu đã trở về, nàng càng khóc nhiều hơn! Tôi khuyên nàng đừng khóc, tôi nói cho nàng, tôi thiếu của cậu, đều phải trả lại cho cậu! Tôi rất nhanh sẽ Xuống phía dưới bồi nàng, vĩnh viễn ở bên nàng! Thế nhưng, nàng không để ý tới tôi, vẫn khóc...vẫn cứ khóc...”

Nói đến đây, thanh âm Tiêu Thanh Sơn yếu đi vài phần, trong thanh âm mang theo tia khóc nức nở, thậm chí, vành mắt của hắn đỏ rực, chỉ là vì kiên cường hắn cũng không để nước mắt chảy Xuống!

Trong lòng vốn đang đóng băng của Lý Dật phảng phất như bị mồi lửa, chậm rãi, chậm rãi hòa tan trái tim đã băng lãnh từ lâu.

Hắn không phải là cha ta!

Hắn không phải a!

Hổ độc không ăn thịt con mình!

Không có một người cha nào lại vì gia đình thông gia mà đi giết chính con mình a!

Trong lòng Lý Dật nổi Sóng gió ba đào, con ngươi hắn toát ra sự thống khổ, chỉ là dưới sự khống chế cường đại của hắn, biểu tĩnh vẫn băng lãnh như cũ: “Tiêu Thanh Sơn, tôi nghĩ ông hẳn là biết, tới tình trạng này rồi, khổ nhục kế đối với tôi là vô ích! Mặc dù ông có nói toạc trời, tôi cũng sẽ không buông tha cho ông! Lại càng không bao giờ tha thứ cho ông!”

“Tôi chưa từng nghĩ tới cậu sẽ tha thứ cho tôi.” Tiêu Thanh Sơn dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn Lý Dật: “Tôi đã nói qua với nàng, tôi sẽ đem những gì đã thiếu cậu, đều trả lại cho cậu! Đã từng, tôi có nghĩ qua muốn lấy mạng của cậu, ngày hôm nay, mạng của tôi ở ngay đây, cậu tùy lúc đều có thể lấy đi!”

Giờ khắc này, Tiêu Thanh Sơn tựa hồ đã biến thành long đầu của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang của hắc đạo phía nam danh chấn quốc nội, hào khí tận trời!

Nghe được Tiêu Thanh Sơn nói, thân thể Lý Dật chấn động, bản năng thò tay cậm cây súng bên hông, ngón tay lập tức truyền đến một cỗ hận ý lạnh lẽo.

Chỉ cần rút súng, có thể báo thù!

Thế nhưng hắn chỉ cầm súng, nhưng không rút ra.

Tiêu Thanh Sơn thấy được sự chần chờ và giãy dụa trong đôi mắt Lý Dật, góc miệng hắn bỗng nhiên hiện lên dáng tươi cười

Không ai biết vì sao đến lúc này, Tiêu Thanh Sơn còn có thể cười đi ra.

“Ông nghĩ rằng tôi không dám giết ông sao?” Dáng tươi cười trên mặt Tiêu Thành Sơn chọc giận Lý Dật, Lý Dật trong nháy mắt rút súng ra, nhắm ngay Tiêu Thanh Sơn.

Tiêu Thanh Sơn lắc đầu: “Tôi biết cậu không phải là một người nhẹ dạ, nếu như cậu nhẹ dạ, như vậy cậu đã không đạt được như ngày hôm nay. Tôi nói rồi, tôi sẽ đem những gì thiếu cậu, đều trả lại cậu! Bất quá, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

“Ông không cần phải nói nữa, tôi sẽ không đáp ứng!” Lý Dật lạnh lùng cự tuyệt, luôn luôn lãnh tĩnh như hắn, giờ phút này trong lòng lại cực kỳ phiền táo, hắn từng nhiều lần huyễn tưởng qua tình hình gặp lại Tiêu Thanh Sơn, hắn nghĩ đến việc mình sẽ dùng thái độ cao cao tại thượng chất vấn Tiêu Thanh Sơn vì sao ngày trước lài làm như vậy! Hắn cũng nghĩ qua sẽ châm chọc khiêu khích Tiêu Thanh Sơn! Hắn cũng nghĩ tới...

Thế nhưng tới rồi ngày hôm nay, hắn lại bỗng nhiên phát hiện, đối mặt kẻ thù cũng là cha của hắn, hắn không thể nào làm được như đã từng tưởng tượng!

Hơn nữa, trong lòng hắn không hề có chút vui vẻ khi trả thù!

Loại cảm giác này làm cho hắn rất không thoải mái!

“Cậu sẽ đáp ứng.” Khuôn mặt vốn đang tiều tụy của Tiêu Thanh Sơn lộ ra dáng tươi cười tự tin: “Kỳ thực thỉnh cầu của tôi rất đơn giản, tôi chỉ mong cậu buông tha cho Trịnh Thiết Quân, Dũng Cương, Huỳnh Huỳnh bọn họ, bọn họ cũng đã từng giúp đỡ cậu! Mà cậu sẽ bỏ qua bọn họ, đúng không?”

Tiêu Thanh Sơn nhắc tên ba người, nhất thời làm trong lòng Lý Dật chấn động!

Ðúng như lời Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật Xác thực không có nghĩ qua sẽ hạ thủ đối với bọn họ.

Nhưng không đợi Lý Dật mở miệng, Tiêu Thanh Sơn liền động!

Nhân lúc Lý Dật ngây người trong nháy mắt, hắn thò tay vào trong lòng, nổ lực như rút súng!

“Phanh!”

Tiếng súng vang lên.

Một phát trúng đầu!

Bất quá cũng không phải Tiêu Thanh Sơn nổ súng.

Người nổ súng là Anh Hoa, viên đạn vô tình ghim Xuyên ngay mi tâm của Tiêu Thanh Sơn!

Trên trán:Tiêu Thanh Sơn bắn ra một đóa hoa máu, máu tươi nóng hổi trong nháy mắt từ ngay lỗ thủng trên mi tâm bừng lên.

Thân thể hắn không thể khống chế bật ngữa ngã quỵ ra sau!

“Phanh!”

Thân thể hắn hung hăng ngã Xuống boong tàu, phát ra tiếng vang trầm muộn.

Thời gian, phảng phất như tĩnh lại!

Lý Dật chỉ cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị một cây đao sắc bén chọc thủng vào, truyền đến một sự đau đớn khủng khiếp, hắn há to miệng, nổ lực hô lên điều gì, thế nhưng trong cổ họng phảng phất như bị nhét vật gì đó, không thể phát sinh được bất luận thanh âm nào.

Sắc mặt hắn một mãnh tái nhợt, thân thể kịch liệt run lên, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang nằm trước mắt.

Dưới ngọn đèn, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt Tiêu Thanh Sơn, miệng của hắn vẫn còn hơi nhếch lên.

Tựa hồ, trong lúc cuối cùng khi sinh mạng của hắn biến mất hắn đã mỉm cười, chỉ là do mi tâm trúng đạn nên trong nháy mắt hắn đã mất đi khả năng khống chế thân thể. Dáng tươi cười của hắn chỉ toát ra được phân nữa.

Giống như một đóa hoa vừa nở, dưới ngọn đèn, vô cùng sáng lạn.

Bỗng nhiên...

Lý Dật động, chỉ thấy hai tay hắn chống lan can, thả người nhảy, rơi vào trên boong tàu đối diện.

Hắn quỳ trên mặt sàn, ôm lấy thân thể Tiêu Thanh Sơn, run rẫy lau đi vết máu trên má hắn, nhưng còn chưa đợi hắn lau khô, máu lại tiếp tục tuôn ra. Thế nhưng hắn không có buông tha!

Rốt cục, hắn lau được máu trên mặt Tiêu Thanh Sơn, chỉ là động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.

Con ngươi hắn bỗng nhiên phóng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm trong ngực Tiêu Thanh Sơn, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng!

Ở nơi đó, trống rỗng, không hề có cây súng nào.

“Không..........!!!!!!!!!!!!!!!"

Lý Dật bỗng nhiên ôm ghì thân thể Tiêu Thanh Sơn vào trong lòng mình, phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế!

Trên bầu trời hiện lên một đạo thiểm điện, những giọt mưa lớn rào rào hạ Xuống. Trong mưa, bóng dáng cô đơn kia, ôm chặt lấy thi thể đã băng lãnh, bật tiếng khóc lớn.
Bình Luận (0)
Comment