Nghịch Hành

Chương 38


Bạch Vân Thành vốn là một trong những thành trì cổ xưa và quan trọng nhất phía tây bắc Đại La quốc.

Lịch sử của nó còn lâu đời gấp mấy lần Đại La hoàng triều hiện nay.

Trước đây, khi toàn bộ bắc cương còn hoang dã, nơi này là nơi tập hợp của dân du mục, nạn dân, di dân tứ xứ trôi dạt về, đồng thời cũng là tiền đồn quan trọng trong việc chống lại sự tấn công của yêu thú, mở mang bờ cõi cho nhân tộc.

Vùng bắc cương rộng lớn mênh mông, dân cư thưa thớt mỗi thành trì thường cách nhau cả ngàn dặm đường, quân lực di chuyển vô cùng khó khăn.

Chính vì vậy trọng trách giữ gìn vùng đất sinh sống của nhân tộc hầu hết phụ thuộc vào quân đội cùng võ giả bản địa.

Trong giai đoạn đầu tiên, dưới áp lực cực lớn đến từ yêu thú cùng cuộc sống khắc nghiệt, rất nhiều cường giả đã sinh ra viết nên trang sử hào hùng của bắc cương, mở ra bờ cõi cho con người sinh sống và phát triển, tạo nên một tư tưởng cường giả vi tôn, sùng bái kẻ mạnh truyền đến tận ngày nay.

Vùng Tây Bắc, đến khi con người mở rộng địa bàn ra tận chân Tuyết Sơn Lâm thì ngừng lại, đồng thời xây dựng nên những tòa thành trì to lớn, quy tụ mở rộng và nâng cao đời sống của người dân, tạo ra một giai đoạn mới cho vùng đất này.

Bạch Vân, Thiên Thủy, Tuyết Sơn, Vạn An, Ngọc Lâm, năm tòa thành trì lớn được xây dựng vào thời gian này.

Theo thời gian, cuộc sống tương đối bình yên kết hợp với sự phổ cập của văn minh trung ương, người dân nơi đây đã dần dần chuyển biến, không còn dã tính như cha ông họ nhưng vẫn giữ được những nét văn hóa đặc trưng riêng biệt.

Trong cuốn Lịch sử Tây Bắc mà Hàn Vũ tìm đọc có ghi: Người Tây Bắc sống chủ yếu dựa vào nghề săn bắt thú và đánh bắt cá, tuyết phủ, họ chỉ có thể săn bắt những con thú nhỏ hay những con cá nhỏ bơi dưới lớp băng, tuyết tan, họ có thể ra khơi đánh bắt những vụ lớn hơn, đồng thời tổ chức những liệp sát đội săn bắt yêu thú quy mô lớn.

Vì vậy ý nghĩa của mùa tuyết tan cũng chính là mở đầu cho thời gian săn bắn, đánh bắt sôi động nhất của năm, lâu dần nó đã trở thành tín ngưỡng vô cùng quan trọng với người dân ở đây.

Vũ Thủy hội chính là lễ hội đầu năm để người dân ăn mừng đón cơn mưa xuân đầu tiên và cầu mong cho một năm mới bình an, sung túc.

Vũ Thủy hội diễn ra trong vòng ba ngày, trời sẽ đổ mưa vào lúc nửa đêm của ngày đầu tiên, người dân nơi đây coi đó chính là giao thừa chuyển giao năm cũ với năm mới.

Ba ngày này sẽ có rất nhiều các hoạt động vui chơi giải trí vô cùng đặc sắc, khiến cho bản thân Hàn Vũ cũng thấy tò mò háo hức.

Sớm hôm ấy, trong Bạch Vân Thành đã trở nên náo nhiệt dị thường, dòng người tấp nập trên khắp các con phố.


Toàn thành, cả trăm vạn lá cờ bay phấp phới.

Một loại là cờ nền xanh lam hoa tiết đám mây màu trắng chính là biểu tượng của Bạch Vân Thành, còn một loại là cờ trắng có một mặt trời được vẽ rất kiểu cách màu vàng, chính là quốc kỳ của Đại La quốc.

Mọi người đi hội hầu hết đều ăn mặc đẹp, tạo ra một bức tranh nhiều màu sắc đậm sinh khí mà phải rất lâu rồi Hàn Vũ mới được thấy.

Trẻ con nô đùa chạy nhảy tung tăng, trong tay chúng là những lá cờ nhỏ xinh được vẫy qua vẫy lại.

Cùng với sự nhộn nhịp của người dân trong thành, cấm vệ quân từ sớm đã đi tuần để bảo đảm trị an, nhân thủ cũng nhiều hơn so với bình thường.

Các cửa hàng cũng được trang trí lung linh, treo đèn kết hoa và tổ chức những hoạt động khuyến mãi thu hút được rất nhiều người quan tâm, mỗi ba ngày này nhưng doanh thu của mỗi cửa hàng bằng vài tháng cũng là chuyện bình thường.

Các khu vực quảng trường, vườn hoa đã được trang hoàng lộng lẫy với đủ sắc màu rất đẹp mắt, hương thơm của hoa lan tỏa khắp không gian, thoang thoảng và nhẹ nhàng không khỏi làm cho lòng người bồi hồi, xao xuyến.

***Hàn phủ, Dạ Vũ uyển.

Từ sớm hai chị em Ngọc Linh, Vân Hi đã hí hửng chuẩn bị cho lễ hội, hai người mất khá lâu để có thể chọn ra được bộ quần áo hợp ý.

Không khí lễ hội, nhà nhà vui chơi này ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần tu luyện của cả nhóm mấy ngày hôm nay, nên cuối cùng cả bọn quyết định nghỉ ngơi ăn chơi trong ba ngày này.

“Vũ ca, ba ngày này huynh hãy nghỉ ngơi, đi chơi cùng bọn muội đi.

” Ngọc Linh năn nỉ Hàn Vũ.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vân Hi và Thiếu Du cũng gật đầu, đồng thanh nói và dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Hàn Vũ.

Hàn Vũ thấy vậy cũng bật cười:“Không phải làm vậy, bản thân ta cũng muốn đi chơi mà, dù sao cứ cắm mặt vào tu luyện cũng không phải là tốt.


”“Yeah!!!” Ba đứa kia hét lên.

“À đúng rồi, Thiếu Dương đâu?” Hàn Vũ quay sang hỏi Thiếu Du.

“Đại ca ta từ sáng đã đến Túy Dương lâu để chủ trì công việc rồi.

”“Được rồi, vậy các ngươi chuẩn bị đi, chúng ta đi vấn an gia gia rồi khởi hành.

” Hàn Vũ nói xong, cả bọn thu xếp hành trang rồi đi tới Trường Hà viện, là nơi ở của Hàn Lôi.

Vừa gặp bọn Hàn Vũ, Hàn Lôi đã cười niềm nở:“Mấy đứa nhỏ này, hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?”Bọn Hàn Vũ đồng thanh chào:“Gia gia!”“Gia chủ!”Hàn Lôi khoát tay ra hiệu cả bọn ngồi xuống.

Nhìn ngắm bọn trẻ lâu ngày không gặp, Hàn Lôi thầm thở dài, sinh ra trong gia tộc lớn, muốn bồi dưỡng tình cảm ông cháu như nhà bình thường không thể được, nhưng chợt như nhận ra điều gì, Hàn Lôi nhíu máy hỏi:“Cảnh giới của mấy đứa… hình như lúc trước ta gặp không phải như vậy.

”“Dạ, cũng nhờ tu luyện trong Dạ Vũ uyển và đan dược của Đại thiếu trợ giúp đấy ạ.

” Thiếu Du trả lời.

Hàn Lôi nghe vậy lại nhìn về phía Hàn Vũ với ánh mắt nghi hoặc.

Hàn Vũ nhìn vẻ mặt của ông liền biết ông muốn hỏi gì, thầm cười khổ, lại lấy lý do giúp Hoàng Ngọc đại sư hôm nọ trả lời.

Hàn Lôi đăm chiêu suy nghĩ rồi nói:“Đan dược có thể giúp các cháu thăng cấp nhanh như vậy khả năng chất lượng phải đạt thượng phẩm, dù sao đó cũng là cơ duyên của các cháu, ta không muốn hỏi kỹ, tuy nhiên các cháu phải nhớ tu luyện không thể vội vàng được, nhất là giai đoạn Luyện Thể nền tảng này, phải xây dựng nền móng vững chắc, sau này mới tiến xa thành cường giả được.

”“Vâng ạ!” Cả bọn đồng thanh đáp.

Hàn Lôi quay sang Hàn Vũ nói:”Thôi, tranh thủ mấy hôm lễ hội, các cháu cứ đi chơi đi, mấy hôm nay cấm quân đi tuần mạnh, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, tuy nhiên để an toàn, ta vẫn sẽ cho ba ám vệ đi theo âm thầm bảo vệ các cháu, tránh gặp lại sự cố hôm trước.


”“Vâng, con cám ơn gia gia.

” Hàn Vũ đáp.

Lúc này hắn và Ngọc Linh mới ngỡ ngàng rằng Hàn Lôi đã biết việc bọn họ va chạm với Mặc Kiếm Tâm hôm trước.

“Xem chừng tai mắt của ông nội cũng không ít, sau này làm việc cũng phải cẩn thận.

” Hàn Vũ nghĩ thầm.

Hàn Lôi mỉm cười gật đầu rồi đưa một túi linh thạch cho Hàn Vũ nói: “Cầm lấy một ít mà mua sắm, người lớn bọn ta không muốn phá hỏng không khí của bọn trẻ các cháu, chỗ này xem như quà bọn ta cho trước nhé.

”Hàn Vũ nhận túi linh thạch, dùng thần thức kiểm tra thì phát hiện bên trong có hai mươi linh thạch trung phẩm tương đương với hai vạn linh thạch hạ phẩm.

Đối với khả năng hiện tại của hắn, hai vạn linh thạch không phải con số lớn nhưng với đa số thì con số này không hề nhỏ.

Nếu dùng để mua Bổ Linh đan hạ phẩm mà Ngọc Đỉnh các thường bán với giá hai trăm linh thạch thì có thể mua được một trăm viên, đủ cho một võ giả Luyện Thể cảnh bất kỳ có thể dùng tới bội thực.

Hơn nữa, hiện tại nội bộ gia tộc đang tranh đấu, linh thạch lại càng quan trọng.

Cảm nhận được sự quan tâm từ ông nội, một cảm giác xúc động đang dâng lên trong lòng, Hàn Vũ nhìn Hàn Lôi lễ phép nói: “Con cảm ơn gia gia nhiều.

”Hàn Lôi mỉm cười nhìn cả nhóm trìu mến:“Thôi đi đi, chơi vui vẻ nhé.

”“Chúng cháu cảm ơn ạ.

” Cả bọn đồng thanh nói.

Bước ra khỏi Trường Hà viện, Hàn Vũ có phần trầm tư, hắn nắm chặt túi linh thạch nghĩ thầm:“Tóc của ông bạc nhiều hơn so với trước, ta phải nhanh chóng mạnh lên, sớm quật khởi.

” Cũng chuẩn bị xong hết mọi việc, cho nên cả đám liền rời phủ đi tham gia lễ hội luôn, hòa vào dòng người trên phố.

“Đại ca ta đã giúp ngươi mua lại cửa hàng lần trước ngươi nhờ rồi.


” Vừa đi Hàn Thiếu Du vừa nói.

Hàn Vũ gật đầu nói: “Cảm ơn các ngươi!”Hàn Thiếu Du đang định hỏi thêm hắn mua một cửa hàng là muốn kinh doanh gì thì bị tiếng la của Ngọc Linh vang lên cắt đứt suy nghĩ.

Cô nàng nhìn thấy những cửa hàng quần áo, trang sức khuyến mãi thì kinh hỉ, hét ầm lên, chỉ hận là không thể mua hết tất cả.

Vân Hi thì hí hửng tham gia hoạt động có tên “Thực thần” của một cửa hàng ăn uống tổ chức, nếu có thể ăn hết một chiếc bánh khổng lồ thì sẽ được miễn phí lại còn được thưởng thêm tiền.

Hàng chục người thi đều thất bại, nhưng đến khi nhà hàng công bố người đoạt được giải thưởng thì bọn họ mới thấy choáng váng.

Không một ai có thể tưởng tượng nổi tại sao một cô nhóc đáng yêu như Vân Hi lại có sức ăn lớn như vậy, Hàn Vũ cũng không ngoại lệ.

Càng ngày, hắn càng thấy Vân Hi có những biểu hiện kỳ lạ.

Vân Hi nhận cúp thưởng xong hí hửng chạy về phía mọi người ưỡn ngực tự hào, thấy vậy bọn Ngọc Linh cũng chỉ biết cười khổ, không ai đấu lại được cô nàng này khoản ăn uống.

Hàn Vũ nhìn cả bọn vui vẻ cũng thấy ấm áp trong lòng, hương vị tình thân là vậy, trước giờ hắn cũng ít có, nhưng bất chợt, ánh mắt của hắn va phải một người hành khất đang ngồi bên vệ đường.

Dường như không tin vào mắt mình, Hàn Vũ bước lại gần người đàn ông ấy, chỉ thấy gã tóc tai rối bời, râu ria phủ kín mặt, ánh mắt vô hồn, quần áo cũ nát.

Gã ngồi đó như không thận thức được dòng người đang di chuyển xung quanh, thỉnh thoảng, có người thương hại gã, ném cho vài đồng bạc, gã cũng chẳng buồn để ý.

Thấy Hàn Vũ để ý một người xa lạ, Vân Hi đang khoe khoang chiến tích của mình cũng ngừng lại, nhìn về phía gã hành khất, bất ngờ cô bé đưa tay lên miệng che đậy một cảm xúc hoảng hốt.

Nhìn thấy người đàn ông này, những ký ức đau thương cố gắng chôn sâu trong lòng bấy lâu nay của Vân Hi lại ùa về.

Hai mắt nàng đỏ hoe, cơ thể bất giác run rẩy, Hàn Vũ thấy vậy liền ôm lấy Vân Hi để nàng có thể bình tĩnh lại.

Bọn Thiếu Du hai người cảm thấy khó hiểu, Ngọc Linh quay sang hỏi Hàn Vũ:“Vũ ca, kia là?”“Một người quen, không ngờ hắn lại ở đây.

”Nói rồi Hàn Vũ bước tới trước mặt người đàn ông kia nhỏ giọng:“Lâu ngày không gặp, Đoạn trại chủ.

”.

Bình Luận (0)
Comment