Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 54

Ra cửa không xem hoàng lịch ___Đây là phản ứng đầu tiên của An Tiệp.

Có một số người trời sinh đã mang số làm tang môn tinh, tỉ dụ như thằng cha lang băm khoác áo bác sĩ tâm lý Tống Trường An kia kìa. Mỗi lần An Tiệp nhìn thấy cái mặt xanh rớt của tên đó thì đều tức đến nghẹn lời.

Tống Trường An chào xong một câu chả đâu vào đâu thì ngồi thẳng phắt dậy, trợn mắt há mồm mà nhìn y chằm chằm, cặp kính mắt trên sống mũi cũng trượt thẳng xuống.

“Nhìn gì mà nhìn? Nhìn nhiều chỉ tổ làm cho cậu tự ti hơn thôi, không dưng tự làm khổ mình thế làm cái gì?” An Tiệp nóng máu, bất luận là ai bị người khác nhìn bằng ánh mắt trần trụi cứ như chỉ hận không thể dùng mắt mà bóc quần áo của mình ra để ngắm thì tâm tình cũng chẳng thể nào tốt được.

Tống Trường An đứng lên, đi vòng quanh An Tiệp mấy vòng, trong đôi mắt lờ đờ buồn ngủ lóe lên ánh sáng xanh lè như mắt sói, nhìn chòng chọc khiến người ta sởn hết cả da gà da vịt. Nửa ngày sau, anh ta mới hỏi một câu mang theo hưng phấn không biết ở đâu ra: “Cậu là…… An Tiệp? An Ẩm Hồ?”

Mới mẻ quá, An Tiệp trợn trắng mắt oán thầm, đổi thành người khác mà bị chú mày nhìn kiểu ấy thì đã sớm gọi điện báo cảnh sát xừ nó rồi.

Tống Trường An xoa xoa hai bàn tay, xuýt xoa: “Kỳ tích, thật sự là kỳ tích! Không thể tưởng tượng được thực sự có người cải lão hoàn đồng… Vẻ ngoài này quá lừa người đi mà, ông anh ngồi xuống, ngồi xuống đây…” Anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến ý nguyện cá nhân của An Tiệp mà một nhát tóm chặt tay người ta ấn xuống ghế salon, rồi chả biết lôi đâu ra một quyển sổ,“Qua đây nói tôi nghe chút, khi vẻ ngoài và nội tâm hoàn toàn không phù hợp với nhau, tâm lý của anh có biến hóa nhiều không? Đừng căng thẳng, cứ từ từ…”

An Tiệp hít vào một hơi thật sâu, tự nói với chính mình, thế giới rất lớn, cuộc sống còn dài, loại người này không đáng cho y chấp nhặt. Y đứng lên, lười chả buồn liếc Tống Trường An nữa mà xoay người rời đi.

Tống Trường An cười tủm tỉm tháo kính xuống, buông một câu bâng quơ sau lưng y: “Cô bé kia…” Thế là An Tiệp thành thật ngồi trở lại. Tống Trường An nở một nụ cười bỉ ổi,“Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, đạo lý này mà ông anh còn không hiểu, bao nhiêu năm nay tung hoành kiểu gì không biết ?”

An Tiệp làm tổ trong sofa, bộ dạng rất bất lực xòe tay ra với Tống Trường An: “Hỏi đi.”

“Trong ba tháng gần đây ông anh có ra ngoài không?” Tống Trường An nhìn y,“Ý tôi là du lịch ấy.”

An Tiệp thở dài, chuyển mắt sang một bên, nói bằng giọng mềm nhũn: “Trường An, sao cậu cứ cắn mãi cái vấn đề này không buông thế, anh cảm thấy……”

Tống Trường An khép sổ, khuôn mặt luôn có vẻ không khỏe mạnh nghiêm hẳn lại: “Anh không thể trốn tránh trị liệu cả đời được.”

“Anh đây là ca thất bại duy nhất chứ gì, đã nói một trăm tám mươi lần rồi mà không thấy mệt sao?” An Tiệp ngắt lời anh ta,“Anh bây giờ ăn được ngủ được cực kì bình thường, làm gì có ai không có chút tật xấu kì quái cơ chứ ? Nói nghe một chút xem chuyện gì xảy ra với Mạc Cẩn nào.”

Tống Trường An không nói gì, rũ mắt xuống, bưng chén nước trên bàn lên, bả vai buông thõng. An Tiệp biết rõ, đây là biểu hiện tên bạn cũ này thất vọng rồi.

Trầm mặc một hồi, Tống Trường An nói: “Khi anh bảo cậu bạn nhỏ kia gọi điện cho tôi, trong nháy mắt đó, tôi cứ nghĩ là anh đã nguyện ý tin tưởng tôi.”

“Đương nhiên là anh tin tưởng cậu..”

“Người bác sĩ không có cách nào có được lòng tin của người bệnh, chuyện này làm cho tôi cảm thấy vô cùng thất bại.” Tống Trường An căn bản không để ý tới y mà cứ thản nhiên tự lẩm bẩm. Anh ta đương nhiên không thể coi là cao lớn thô kệch, thế nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, cái lúc trưng ra biểu cảm cún nhỏ bị bỏ rơi thực sự làm An Tiệp nuốt không trôi.

“Rốt cuộc là Mạc Cẩn bị làm sao?”

“À, không sao nữa rồi.” Tống Trường An không mấy hào hứng đáp một tiếng,“Bị người ta hạ vài ám hiệu tâm lý, tố chất tâm lý của con bé không được tốt lắm, giờ thì ổn rồi.”

“Vậy…”

Tống Trường An liếc nhìn một góc băng vải lộ ra bên ngoài trên bụng An Tiệp, có chút không kiên nhẫn bĩu bĩu môi: “Chẳng có chướng ngại gì đâu, anh cho là tôi muốn kiếm chác chắc? Có điều hình như anh trai của cô bé…” Anh ta liếc nhìn An Tiệp, ngũ quan của người này cứ như nặn bằng bùn, biến hóa còn nhanh hơn lật sách, khi anh ta nói câu ấy thì nheo mắt lại, nhìn qua cặp kính trông bỉ ổi đến bất thường,“Cậu bạn nhỏ kia của anh hình như là gay hả?”

An Tiệp khựng lại một chút: “Làm sao? Anh nhớ cái này không thuộc phạm vi tâm lý mà.”

“Anh đừng có câu nào cũng bám chặt lấy nghề chính của tôi thế,” Tống Trường An xua xua tay,“Ẩm Hồ, tôi hỏi anh nhá, nhóc con đó nó thích anh, anh định thế nào? Tiếp nhận hay là từ chối?”

An Tiệp nghẹn họng, cau mày nghiên cứu xem tên Tống Trường An trước mặt được làm từ cái gì.

Tống Trường An vui mừng: “Tuyệt đối không được hoài nghi năng lực chuyên môn của tôi, hai mắt tôi nhá…khụ, lạc đề, đại loại là anh định làm thế nào?”

“Đây người ta gọi là nói nhảm.”

“Không tiếp nhận nó à? Vì tuổi? Không thích nó? Hay là không thích đàn ông? Nếu như nó không phải là đàn ông thì sao?” Tống Trường An hăng tiết vịt hỏi hết câu này đến câu khác, ánh mắt nhìn An Tiệp giống y như một con chuột châu Phi nhìn thấy miếng pho mát lớn, đói khát cực kì.

An Tiệp bị mấy vấn đề rối rắm của anh ta nện cho sững sờ, trong lòng dường như có gì đó chợt lóe lên, nhanh đến nỗi không tài nào bắt kịp.

Không tiếp nhận chính là không tiếp nhận, từ trong tiềm thức y đã cho đây là chuyện vớ vẩn, là không đúng. Y nghĩ mình và Mạc Thông ngoại trừ quan hệ chăm lo và được chăm lo, giáo dục và phản nghịch ra, còn có thể có cảm giác gì nữa hay sao? Mạc Thông cũng chỉ là một thằng nhóc, một thằng ôn con mới đầu hai mươi tuổi, là con trai của lão Mạc, cho dù gọi mình là anh hay là chú cũng vẫn thấy không mấy tự nhiên. Cho dù không phân lớn nhỏ gọi thẳng tên cũng không phải là vấn đề gì lớn, có điều…

Y chợt nhớ tới đôi tay ấm áp của Mạc Thông, chúng có lực đạo cực kỳ dịu dàng mà phụ nữ không thể có, chúng khiến người ta có cảm giác được trân trọng nâng niu, cái cảm giác dù chẳng để tâm cũng có thể cảm nhận được.

Tống Trường An đột nhiên dùng thanh âm trầm thấp hư ảo như dụ dỗ mà nói: “Anh không muốn có một người bất luận về sau có chuyện gì cũng vẫn ở bên cạnh anh sao? Lúc nóng, lúc lạnh, khi dừng chân một chỗ, khi lang thang khắp nơi…”

An Tiệp đứng bật dậy: “Bác sĩ cứ ngồi thong thả, tôi có việc phải đi trước.”

Tống Trường An nện cái chén lên bàn trà đánh rầm một tiếng: “An Ẩm Hồ! Anh là cái đồ quỷ nhát gan ngay cả bản thân cũng không dám đối mặt, anh…” Lúc này cửa chính đột nhiên bị người đẩy ra, Tống Trường An lập tức câm miệng, móc khăn tay ra tỉ mỉ lau hết nước bắn vung vãi trên bàn, biểu hiện như không hề có chuyện gì.

Cơ mà cho dù đã làm thế thì lúc Mạc Thông bước vào liếc mắt một cái vẫn phát hiện ra không khí có chút bất bình thường. Hắn dừng bước ở cửa ra vào, đầu tiên là gật đầu với Tống Trường An, sau đó quay sang nhìn An Tiệp: “Làm sao thế?”

Không ai trả lời hắn, An Tiệp thoạt nhìn có chút xấu hổ, Tống Trường An thì ném ra một nụ cười rõ là hèn mọn. Ánh mắt Mạc Thông đảo một vòng quanh hai người, cực lực xem nhẹ cái vị dấm chua chua manh nha bốc lên trong nội tâm. Sau đó hắn lấy một chiếc cốc thủy tinh trong tủ bát, rót đầy nước ấm đặt trước mặt An Tiệp, còn đưa tay áp trán y thăm dò: “Đêm qua anh hơi sốt, giờ đỡ nhiều rồi, cần uống thuốc không ?”

Tống Trường An dùng tư tưởng không thuần khiết của anh ta ra sức phủ một tầng đen tối lên câu nói rất thuần khiết này rồi tự nhiên không nhịn được phụt cười ra tiếng, mập mờ nhìn An Tiệp. An Tiệp vốn chả thấy làm sao, vừa trông thấy Tống Trường An nháy mắt dâm ô không có tí hảo ý nào thì xanh mét cả mặt.

Mạc Thông nhíu mày khó hiểu nhìn Tống Trường An: “Bác sĩ Tống làm sao vậy?”

“Lên cơn động kinh.” An Tiệp rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng rồi xoay người đi,“Quen biết một thằng bại hoại như cậu đúng là vết nhơ cả đời của ông đây.”

“Ẩm Hồ, Ẩm Hồ đừng mà,” Tống Trường An vừa cười vừa kéo y,“Tôi còn chưa nói……”

Chữ “nói” anh ta ngậm trong miệng còn chưa nhả hết ra thì ánh mắt bất cẩn rơi trên cầu thang phòng khách đột nhiên khựng hẳn, nụ cười trên mặt lạnh xuống trong nháy mắt, bàn tay vốn đang vui đùa nắm lấy tay áo An Tiệp buông lỏng ra, theo động tác của anh ta, cặp kính mắt lóe lên ánh sáng lãnh liệt.

An Tiệp quay đầu lại theo đường nhìn của anh ta, có cảm giác như bị sét đánh.

Hà Cảnh Minh đứng ở khúc ngoặt cầu thang đang nhìn y chăm chú. Lúc này Mạc Thông âm thầm đi lên phía trước hai bước, đứng ngay bên cạnh An Tiệp.

Hà Cảnh Minh khẽ hỏi: “Cậu gọi y…gọi y là gì? Ẩm Hồ?”

Tống Trường An cười lạnh, thoạt nhìn anh ta còn thâm thù đai hận với Hà Cảnh Minh hơn cả An Tiệp: “Tôi gọi anh ta là cái gì thì liên quan quái gì đến các hạ?”

Hà Cảnh Minh chầm chậm lia mục quang về phía anh ta như đang cẩn thận đánh giá hồi lâu, hình như hiểu ra điều gì, hắn ‘À’ một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là học sinh năm đó từng được Ẩm Hồ giúp đỡ, tên là Tống…”

Tống Trường An ngắt lời hắn: “Ngài là quý nhân bận rộn, làm sao có thể nhớ được một tên tép riu như tôi, ngài dư hơi đến thế thì chẳng bằng nhốt thêm mấy người vào lồng sắt, bức điên thêm vài kẻ, đến lúc đó cho tôi ké tí hào quang, tốt xấu cũng có việc mà làm.”

Khóe mắt Hà Cảnh Minh giật mạnh một cái, cơ mà hình như đúng là có chút mặt than cho nên biểu cảm gì cũng cứng còng còng. Hắn đi từng bước xuống khỏi cầu thang, mà cánh tay vịn trên lan can lại run rẩy kịch liệt. Mạc Thông liếc nhìn An Tiệp, lúc này, cái người hẳn phải không bình tĩnh nhất thì lại bình tĩnh một cách bất thường, hắn không biết có phải An Tiệp đang thất thần hay không, trên mặt y dường như phủ một bức màn, khoảng cách rất gần mà lại tựa hồ rất xa, lẳng lặng như thể Hà Cảnh Minh chỉ là người dưng nước lã. Trong lòng Mạc Thông đột nhiên hơi thắt lại, do dự một chút, hắn không hề để ý đến phản ứng của An Tiệp mà bước lên phía trước một bước, nghiêng người, dùng tư thái bảo vệ che khuất nửa người y, sau đó gật đầu với Hà Cảnh Minh: “Chủ tịch Hà.”

Mãi đến lúc Hà Cảnh Minh đi tới trước mặt Mạc Thông thì mới liếc nhìn hắn một cái, ánh nhìn như cái dùi tựa hồ muốn khoét thủng một tầng da thịt hắn: “Cậu?”

Mạc Thông ngoài cười trong không cười nói: “Trí nhớ của chủ tịch Hà thật sự không kém.” Hắn đứng thẳng người, trở thành thần giữ cửa ngăn đường Hà Cảnh Minh,“Gần đây không phải ngài rất bận rộn sao, không ngờ còn có nhàn tâm đến chỗ này của Túy Xà…ôn chuyện.”

“Mạc Thông.” An Tiệp trầm giọng gọi một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, trên tay mang theo khí lực rất lớn, không cho phản kháng mà đẩy hắn sang một bên,“Tôi nghe người ta gọi ngài là cái gì ấy nhỉ ? Chủ tịch Hà?” Y nhướng mày như thể đang đùa cợt ba chữ này, hai tay ôm trước ngực,“Mười năm chưa gặp ngài rồi ấy nhỉ? Người ngợm còn khỏe mạnh chứ?”

Toàn thân Hà Cảnh Minh chấn động dữ dội: “Ẩm…Hồ?” Hắn chậm rãi vươn tay, nhưng đến cách khuôn mặt An Tiệp tầm mười phân thì không dám lại gần thêm nữa. Trong nháy mắt đó, Tống Trường An cảm thấy hắn gần như sắp khóc lên, giữa hai người như thể cách nhau một tấm màng ngăn vô hình trong suốt. Vẻ mặt Hà Cảnh Minh mang thần sắc như là tuyệt vọng, hắn nói: “Cậu là Ẩm Hồ?”

An Tiệp hơi ngừng một chút, sau đó hời hợt gật đầu: “Đúng vậy, An Ẩm Hồ là tên đã dùng, ông anh còn nhớ rõ sao?”

Hà Cảnh Minh như không nghe thấy mà chỉ ngơ ngác nhìn y. Trong ấn tượng của Mạc Thông, người này không hổ danh là “Độc Lang”, bất cứ lúc nào cũng mang tới cho người ta cảm giác hắn vô cùng âm độc. Chưa bao giờ hắn bộc lộ một mặt dịu dàng yếu ớt lại mang theo hối hận cùng điên cuồng không nói nên lời như lúc này.

Đó là thần sắc phức tạp mà nếu như chưa nghe An Tiệp nói rõ những gút mắc lúc trước thì tuyệt đối không thể nhìn ra. Mạc Thông siết chặt tay, gắt gao nhìn Hà Cảnh Minh không rời.

Mà ngay cả lúc Túy Xà xông vào gây ra tiếng động kinh thiên động địa cũng không hề ảnh hưởng đến Hà Cảnh Minh. Trong mắt hắn lúc này không dung được bất cứ thứ gì khác nữa.
Bình Luận (0)
Comment