Tưởng Jim là một tên thích làm ra vẻ, vụ này An Tiệp vừa tới chỗ hắn ở đã hiểu ngay.
Đây là một tiểu viện rất lịch sự tao nhã nằm ở nơi vắng vẻ, phạm vi cũng không lớn. Trong sân chất một đống vật dụng ly kì cổ quái, đồng hồ mặt trời không rõ niên đại, núi rác nghệ thuật xếp bằng vô số bình bình lọ lọ đủ màu sắc, ổ nhỏ cho mèo chó lang thang, bên cạnh còn có một cái bát ăn cơm… An Tiệp nhìn kỹ, sứ Thanh Hoa, thật lãng phí, nhìn cái hình dạng kia thì chẳng biết đã bị lũ súc sinh nhỏ đạp đổ bao nhiêu lần lại vá lại bao nhiêu lần nữa.
Trong sân rất im ắng, An Tiệp mang theo vài người giải Trần Phúc Quý vào, tìm trong nhà một lượt, không có ai. Chiếc đồng hồ trong đại sảnh phát ra âm thanh tích tắc quỷ dị. An Tiệp bóp chặt cổ Trần Phúc Quý khiến cho mắt lão trợn trắng: “Người đâu?”
Trần Phúc Quý xanh cả mặt, vừa giãy dụa vừa ngắc ngứ nói: “Tôi tôi…tôi biết……”
An Tiệp hơi hơi thả lỏng tay: “Nói.”
Không khí nháy mắt tràn vào phổi khiến Trần Phúc Quý ho lên sù sụ: “Khụ…… Jim…… Tính tình của hắn rất quái lạ, không thích tiếp xúc với người khác, chỉ ở đây có một mình thôi, đồ dùng sinh hoạt đều là tôi phái người đưa tới…… Hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài.” Lão thở dốc một hồi, ngực phập phồng kịch liệt, ngừng lại một chút, lão chỉ vào cái đồng hồ đặt dưới đất,“Hắn có một tầng hầm ngầm, hẳn là ở gần chỗ đó, để…để làm thí nghiệm……”
Mạc Thông cẩn thận nhìn nhìn cái đồng hồ bằng gỗ, đưa tay gõ gõ lên trên, sau đó lại sờ sờ vách tường rồi quay đầu lại cười cười: “Có một cửa ngầm, đúng thật là tạo ra một phòng thí nghiệm ẩn à. Sức tưởng tượng của vị này đúng là quá phong phú, xem nhiều phim Hollywood quá đây mà?”
An Tiệp nghĩ nghĩ một chút, cắt dây thừng trói tay Trần Phúc Quý, nhận lấy khẩu súng ngắn được người bên cạnh đưa tới mà gí vào lưng lão. Y hất cằm: “Làm thế nào? Còn không dẫn đường đi, muốn chờ tôi đây mời ngài nữa chắc?”
Trần Phúc Quý run rẩy liếc nhìn y, cả rắm cũng không dám đánh. Lão hơi còng lưng xuống, dò dẫm đi lên phía trước như thể lão có chướng ngại tâm lý với cái phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Jim vậy. Lão nhẹ nhàng linh hoạt gảy mấy cái đằng sau đồng hồ, chiếc đồng hồ cồng kềnh không ngờ lại xê dịch vị trí, cánh cửa ngầm chỉ vừa một người đi qua hé mở, bên trong là lối đi nhỏ hẹp dẫn xuống cầu thang sâu hút.
Trần Phúc Quý quay đầu nhìn An Tiệp. An Tiệp phân phó vài người lưu lại, gọi một anh em phụ trách soi đèn pin mở đường, tự mình áp giải lão giặc Tây, chui vào. Mạc Thông theo sát phía sau.
Không biết đi vào đã bao lâu, đi hết khúc ngoặt này đến khúc ngoặt khác, đường ngầm cứ hướng mãi xuống, dần dà nhóm người thậm chí còn cảm giác được bùn đất dưới chân âm ẩm, không gian vô cùng chật hẹp. An Tiệp phải hơi hơi cúi đầu xuống mới có thể đi qua, nơi này giống hệt như con đường tên họ Thẩm dẫn y đi trong đại sa mạc khiến cho y rất không thoải mái, lại cộng thêm từ sâu trong tâm tưởng không thích hoàn cảnh giam cầm, thực sự phiền ghét cực kì. Y thúc súng vào lưng Trần Phúc như xả giận: “Thằng ranh họ Tưởng kia tuổi chuột à, thủ hạ của lão có ai bình thường hơn một tí không? Mẹ nó chứ y như phòng thí nghiệm cơ thể người của lính Nhật ngày xưa ấy.”
Trần Phúc Quý là người nước ngoài, đại khái không thể hiểu được cái gọi là tinh thần dân tộc, lão lắp bắp nói: “Tưởng là con lai Trung Nhật, mẹ hắn là người……”
An Tiệp càng phiền: “Câm, ai tra gia phả nhà nó làm gì? Có phải tìm bạn trăm năm cho nó đâu! Đi mau!”
Mạc Thông dò được một ít tình trạng của An Tiệp từ chỗ Tống Trường An, biết rõ có lẽ y bị không gian bịt kín này làm cho khó chịu, vì vậy hắn tận lực nhỏ giọng nhắc y một câu, “An Tiệp, chú ý dưới chân.”
Bước chân của hắn rất nhẹ, An Tiệp tinh thần bất ổn cơ hồ không hề chú ý thấy hắn đi ngay phía sau mình. Y nghe thấy câu này thì sửng sốt một chút, quay đầu lại nương theo ánh đèn mà nhìn Mạc Thông, tựa hồ có chút nghi hoặc hỏi: “Sao cậu cũng chui xuống đây?”
Không hiểu vì lý do gì trong lòng y nổi lên cảm giác an tâm mà chân thật. Sự khó chịu bị hoàn cảnh ảnh hưởng gọi về những hồi ức không thoải mái dường như tiêu tán đi không ít chỉ bằng hai câu đối thoại này. An Tiệp tập trung tinh thần, thực sự làm theo lời Mạc Thông mà để ý dưới chân mình.
Y đã sống trong bóng tối rất lâu, khả năng nhìn trong bóng tối cũng vì thế mà trở nên cực tốt, đối với y mà nói, hoàn cảnh xung quanh dưới ánh sáng lờ mờ cũng không khác mấy so với ban ngày. An Tiệp vừa cúi đầu xuống thì dừng ngay bước lại, túm chặt lấy vai Trần Phúc Quý, trầm giọng quát lớn một tiếng: “Đứng lại.”
Trần Phúc Quý giật nảy mình: “Sao, làm sao vậy?”
Người anh em cầm đèn pin đi phía trước cũng dừng lại, cậu ta là một trong số ít những người nhìn thấy lão đại Địch Hải Đông nhà mình quỳ xuống trước mặt An Tiệp, tuy không biết rõ tình huống cụ thể nhưng cũng thừa hiểu vai trò của người trẻ tuổi này rất không tầm thường. Cậu ta có chút nghi kị hỏi một câu: “An tiên sinh, chuyện gì thế?”
“Trên mặt đất có vết máu.” An Tiệp giận tái mặt lườm Trần Phúc Quý, Mạc Thông ở phía sau rút di động ra, bật sáng màn hình chiếu lên bậc thang bọn họ đang giẫm lên. Vết máu tối màu kéo dài một đường, không phải là từng giọt từng giọt như người ta chảy máu mũi nhỏ tí tách, mà là vệt máu thật dài như bị góc áo hay vật gì đó quết xuống, có chỗ còn tràn ra từng mảng lớn loang lổ. Bọn họ như đang đạp chân lên hiện trường một vụ giết người.
“Tôi tôi tôi không biết…… Tôi không biết gì hết……” Trần Phúc Quý sợ hãi, lão ngây ngốc nhìn vết máu trên mặt đất rồi lại bối rối lắc đầu với An Tiệp,“Believe me! I know nothing, I I I…[ Tin tôi đi! Tôi không biết gì hết… ]”
Lão vừa sốt ruột lên một cái là đã phun tiếng chim, An Tiệp hung hăng lườm lão rồi đi vượt qua vết máu: “Đi tiếp, nhanh lên!”
Trần Phúc Quý vội vàng phóng ba bước thành hai bước đuổi theo. Lão làm gì có cặp mắt nhìn đêm như An Tiệp, vừa chạy thì dưới chân đã đạp phải khoảng không, kêu thảm một tiếng lăn lông lốc xuống dưới. May cho lão là con đường này cũng sắp xuống đến đáy rồi, cầu thang rộng ra không ít, bằng không vị thủ hạ cầm đèn đằng trước kiểu gì cũng bị lão lao cho lộn cổ xuống.
Nhóm người theo sát phía sau, bên dưới có một cái chiếu nghỉ rộng, bên cạnh là một cánh cửa nhỏ, không phải là cửa bình thường mà kín mít cứ như bên trong là kho tiền ngân hàng. Lão giặc Tây tí nữa thì gặp Diêm vương vì cú ngã ban nãy, quỳ rạp trên mặt tru tréo nhất quyết không đứng lên, kiên trì oang oang nói lão ngã gãy chân rồi. Mạc Thông vốn định đạp cho lão một cái hù dọa để lấy động lực, ai ngờ chưa đợi hắn giơ chân, Trần Phúc Quý đột nhiên lại phát ra một tiếng gào kinh thiên động địa cứ như vịt đực bị bóp cổ cắt tiết.
Khi lăn lóc trên mặt đất lão không để ý, phần lưng đập vào một thứ gì đó vốn đặt trong góc tường. Thứ kia nguyên bản vẫn lẳng lặng ở trong bóng tối, bị lão va vào liền đổ xuống, ập ngay lên người lão.
An Tiệp cũng chau mày, thứ vừa đổ xuống là một cỗ thi thể đang trong tư thế ngồi.
Mạc Thông dùng chân mũi chân đá văng thi thể ra cho nó ngửa mặt lên trời, lật mặt của nó lên, ánh đèn pin chiếu lên khuôn mặt kẻ xấu số. Đó là người đàn ông trưởng thành thoạt nhìn giống người Trung Quốc, có lẽ là con lai, nếu như còn sống thì mặt mũi cũng có thể coi là sáng sủa dễ nhìn, có điều lúc này trông dữ tợn cực kỳ. Động mạch cổ và yết hầu của hắn đều bị cắt đứt, cũng là nguyên nhân vì sao máu chảy nhiều như vậy. Miệng vết thương bằng phẳng, hung thủ xuống tay vô cùng lưu loát, hơn nữa hung khí hẳn phải là vật cắt sắc bén.
Trần Phúc Quý dựa vào tường co ro cúm rúm, chỉ vào thi thể lí nhí nói: “J! Tưởng Jim!”
Thi thể Tưởng Jim đã cứng ngắc, con mắt trợn trừng nhìn về một hướng. An Tiệp do dự một chút, vẫy Mạc Thông tới hỗ trợ đặt lại cái xác vào vị trí cũ, lúc này mọi người mới phát hiện hướng mà Tưởng Jim chú mục vào chính là phiến cửa nhỏ kia.
Sau khi nhận được cái gật đầu của An Tiệp, cậu em mở đường lấy công cụ trong túi đeo tùy thân ra bắt đầu khám phá cánh cửa kia. Một tiếng cạch khẽ vang đánh vỡ sự yên lặng của mọi người. Cậu ta lùi về phía sau một bước, một cước đá văng cánh cửa đã mở khóa, đồng thời cẩn thận lùi sang bên cạnh, cầm súng chỉ vào bên trong. Thấy rõ cảnh tượng bên trong, cậu ta ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Rất khó có thể hình dung đây là cảnh tượng gì, đằng sau cánh cửa vô cùng quỷ dị. Bất luận là ánh sáng đèn pin hay đèn điện thoại trong tay Mạc Thông lúc này đều trở nên ảm đạm, mặt đất dường như chảy xuôi một dải Ngân Hà chói sáng rực rỡ. Ánh sáng kia như ánh trăng mềm mại không hề chói mắt, chậm rãi dao động sang bốn phía, từng tầng từng tầng dập dờn như bọt nước, nhưng lại yên tĩnh không chút âm thanh.
Không gian tối om bỗng chốc sáng bừng lên như sông Ngân, cho dù bây giờ có bay ra một đám hỉ thước tạo thành cầu hỉ thước, có tiên nữ với Ngưu Lang đi bên trên cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Quang cảnh này không nên có ở trần gian, có lẽ trong cảnh mộng của cô bé hay mơ màng cũng không thể đẹp đẽ đến thế.
An Tiệp cứng đơ người, có điều không phải vì kinh diễm mà là vì kinh sợ. Y thất thanh hô lên: “Lui ra phía sau, lùi ra sau cho tôi! Nhanh lên!”
Người mở cửa sững sờ địa quay đầu lại nhìn y một cái, đang lúc mơ hồ không biết làm sao. Đột nhiên, cậu ta cúi đầu như vừa cảm giác được cái gì, dải “Ngân Hà” kia đã chậm rãi chảy tới, tràn qua hai chân cậu ta. Lúc ấy cậu ta mới nhận ra trong “Ngân Hà” chập chờn những đốm sáng rất nhỏ rất nhỏ.
Trùng đốm sáng… Cậu ta vội phản ứng lại, thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Mạc Thông cùng An Tiệp trơ mắt nhìn cái kẻ đang ngây người rồi bất chợt hoa tay múa chân sung sướng cười rộ lên như động kinh trước mặt, trong miệng cậu ta không ngừng nhiễu nước dãi, quay sang bọn họ nở nụ cười quái quỷ: “Thật sáng, thật sáng……” Sau đó cái đầu treo trên cổ cậu ta rơi xuống như dưa chín, phần óc không biết chảy ra từ chỗ nào hòa tan vào “Ngân Hà”, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi, chỉ còn sót lại một cái đầu lâu teo tóp lại với tốc độ mắt thường thấy được. Thân thể còn đứng nguyên tại chỗ, trên cổ lan ra một vòng màu sáng bạc giống như vòng kim cương của các phu nhân.
Mùi hôi thối xộc tới, Trần Phúc Quý ngơ ngác há to miệng, giữa đũng quần từ từ lan ra một vòng chất lỏng.
Mạc Thông chưa từng thấy cảnh tượng như thế bao giờ, trong nháy mắt đó, hắn thấy như hô hấp của mình đã ngừng lại.