Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 64

Mộ bia dày đặc, ảnh chụp trắng đen lạnh lẽo với nụ cười giả dối vĩnh viễn đọng lại. Bầu trời âm u tối, tia nắng mặt trời cuối cùng bị cắn nuốt nơi đường chân trời, đôi ba đám người thấp giọng thì thầm, thảng hoặc đâu đây âm thanh nức nở đè nén hòa quyện với luồng gió khô nóng mà thê lương của buổi chiều xuống.

Đóa hoa chờ đợi phút lụi tàn, một mùa một đời, cứ thế trôi mất.

An Tiệp hốt hoảng cảm thấy mắt mở không ra, rất nhiều cảnh tượng lướt qua như ảo ảnh trong đại não trống rỗng.

Ánh mắt ghen ghét mà y xem nhẹ rất nhiều năm trước; kẻ trung niên tiều tụy máu đầm đìa trán sám hối nhiều năm sau; lồng giam tối như bưng, người đàn ông ôm mối tình cảm nồng nhiệt điên cuồng như dã thú; cô gái nhỏ vĩnh viễn tuổi hai lăm nằm lại đầu thu năm ấy; còn có một đôi mắt màu lam xám vô cùng ôn nhuận trên gương mặt nhạt nhòa…

Mạc Yến Nam, Tống Trường An, Túy Xà, Mạc Cẩn, Mạc Du… Còn có Mạc Thông.

Y uể oải cực kì, mọi cảm xúc dường như đều theo nhau ngủ say, ngốc đần náu mình nơi thẳm sâu trong ý thức, ngơ ngẩn nhìn hết thảy trôi qua.

Trên người thật ấm áp, mơ hồ cảm thấy bàn tay lộ ra bên ngoài của mình được cái gì ấp lấy, sau đó cảm xúc nhẹ mềm từ trên trán lưu luyến đến vành môi___Quý trọng đến gần như thành kính, du di nơi lông mày, dừng lại trên mí mắt, tựa hồ đọng lại ở đó hồi lâu, cuối cùng bên tai truyền đến một tiếng thở dài không rõ nghĩa.

An Tiệp rốt cục mê mang mở to hai mắt, choán đầy tầm mắt là mái nhà quen thuộc của căn nhà thuê, cùng với khuôn mặt bình tĩnh lại bi thương gần trong gang tấc.

Ánh nắng giữa trưa đong đầy trong phòng qua khung cửa sổ, An Tiệp đột nhiên có cảm giác một thứ gì đó trong sinh mệnh mình vừa vĩnh viễn mất đi. Y hơi há miệng, phát hiện đầu óc vẫn còn trống rỗng chậm chạp, lời đến bên môi mà không biết hỏi cái gì.

Mạc Thông ngồi bên cạnh y, nắm lấy tay y, lưng dựa vào tường, đầu nghiêng bên vai. Mãi hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: “Bệnh viện gọi điện thoại tới, đêm qua, bác sĩ Tống đi rồi……”

An Tiệp nhìn Mạc Thông không hề chớp mắt, hiện tại y khẳng định chắc chắn mình bị hạ thứ thuốc mê thổ tả nào đó rồi, bằng không làm sao có thể dốc hết sức lực ra chỉ để duy trì mỗi động tác mở to mắt nhìn Mạc Thông được chứ?

Tống Trường An, Tống Trường An……

Vành mắt Mạc Thông hơi đỏ lên, hắn dùng sức chớp hai cái, sắc mặt rất khó coi, hai gò má hõm sâu vào, bên khóe miệng thậm chí còn có một vòng râu nhàn nhạt. Hắn cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào ga giường: “Thật xin lỗi, tôi……” Hắn nói không nổi nữa, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, tay hung hăng xoa xoa mặt,“Tôi…tôi không nghĩ đến……”

An Tiệp vẫn không dùng nổi một chút sức lực nào, y nhớ cảm giác này hình như trước đây từng có, hình như là thuốc hỗ trợ trị liệu mà Tống Trường An dùng thì phải. Nó không giống thuốc mê bình thường chỉ làm cho người ta mất đi quyền khống chế cơ thể, mà khiến cho cả người chìm sâu vào ủ rũ mệt mỏi, không có bất cứ ý muốn động đậy nào.

Tống Trường An chết rồi, ý nghĩ này quanh quẩn mãi trong đầu óc y ngơ ngác. Y đột nhiên rũ mắt cười rộ lên, không tiếng động, cũng cực kì bình tĩnh, sau đó y nhẹ nhàng bảo Mạc Thông: “Lúc nào?”

“Sắp giữa trưa rồi, anh ấy, anh ấy đi đêm qua, sau khi chúng ta đi chẳng bao lâu…”

“À.” An Tiệp đáp khẽ một tiếng, nhắm mắt lại, lặng nghe một người khác trong phòng dường như đang liều mạng đè nén tiếng thở dốc nức nở. Y lên tiếng, chậm rãi, nhẹ như tơ nhện,“Tìm một tiệm áo liệm tốt với thợ giỏi một chút, bảo người ta làm một cô nàng ngực bự, mặt xấu cũng không sao, đốt cho tên kia đi…Hậu sự cũng không còn cái gì để chuẩn bị nữa.”

An Tiệp dừng lại một hồi, rồi nói như nói mơ: “Hai mươi tám…… còn chưa tròn hai mươi chín, theo lệ cũ tính là chết non phải không? Tôi cũng không rõ lắm……”

Mạc Thông siết chặt tay y: “Xin lỗi, tôi không biết, tôi thực sự không biết…..” Hắn sống đến lớn thế này mà còn chưa bao giờ bất lực đến như thế, khi nhận điện thoại của bệnh viện đầu óc hắn trong chớp mắt như nổ tung ra, nhớ tới người kia khuôn mặt mang ý cười, lúc gần đi còn vui đùa ái muội… Mạc Thông chưa bao giờ biết thì ra có người sống được bỉ ổi như thế, cũng chết được bỉ ổi như thế, bình thường…đến thế.

An Tiệp tựa hồ đang nở nụ cười, y không mở mắt: “Xin lỗi cái gì, tôi đây chẳng phải cũng bị thằng cha mặt người dạ thú kia đánh thuốc cho gục đó sao? Mấy ngày trước tôi đã gọi điện cho bác sĩ riêng của tên đó, đồ nhóc thối, biết bản thân là cái đồ châu chấu sau thu chẳng còn mấy ngày để nhảy nhót mà còn dốc lòng đến chỗ tôi làm loạn, con mẹ nó rõ là không còn gì để nói mà. Tôi cho địa chỉ, phỏng chừng chỉ mấy ngày nữa là di thư của tên đó gửi tới đây thôi… Mấy ngày nữa…” Y chậm rãi nói như một ông lão đang  tự thuật đôi câu chuyện cũ. Một dòng nước mắt lấp lánh lăn khỏi khóe mắt nhắm nghiền, rơi xuống trên gối đầu. An Tiệp từ từ gác tay lên che mắt, khóe miệng còn lộ ra vẫn mỉm cười như trước.

Lặng im một hồi, Mạc Thông đột nhiên thô lỗ kéo tay y, cúi người xuống, đôi môi chẳng phải dịu dàng hôn y, khóe mắt, viền môi… mang theo cảm xúc mà dùng ngôn ngữ biểu đạt không ra, trầm mặc mà đau xót. Hắn chưa bao giờ biết trên thế gian còn có tình cảm thuần túy đến thế, cũng chưa bao giờ biết trên thế giới này còn có một loại giao tình, là có thể dễ dàng giao phó cả sinh tử.

Có những lời không thể nói ra, chỉ có thể biểu hiện thông qua hành động.

Nếu như xin lỗi và tiếc thương đều không cần thiết, hắn phải làm thế nào mới có thể phúng điếu người kia, một người chỉ có thể coi là bình thủy tương phùng?

An Tiệp không đẩy hắn ra, có lẽ là vì không có sức lực, cũng có lẽ do tác dụng của thuốc khiến cho y không thể đối mặt nổi bao nhiêu tâm tư khúc mắc mờ mịt trong lòng, y thậm chí còn hơi mở mắt ra, dùng tình cảm chính y không rõ mà mơ hồ đáp lại.

Không biết tên lang băm kia hạ thuốc gì cho y mà cứ như đã thanh trừ hết thảy những thứ luôn luôn ảnh hưởng giam hãm y ra khỏi linh hồn, suy nghĩ bay bổng nổi trôi không nơi đậu lại, cũng chẳng có gì phải dây dưa nữa, chỉ có một người trẻ tuổi dùng những nụ hôn kịch liệt mà biểu đạt hết thảy tâm tình nồng nhiệt của mình.

Trong nháy mắt đó, An Tiệp cảm thấy chính mình cực kì ngu xuẩn.

Y không cần tưởng tượng cũng có thể hình dung ra ánh mắt khinh bỉ của Tống Trường An ở ngay phía sau mình, sau đó cái miệng chó không phun được ngà voi kia sẽ lải nhà lải nhải: “An Ẩm Hồ, cái đồ bỏ đi chỉ số thông minh vô hạn tiệm cận 0 như anh, còn sống chính là lãng phí tài sản nhân dân, giày xéo lương thực của xã hội chủ nghĩa, ô nhiễm nguồn nước cộng đồng, thở ra chính là làm nhục không khí Trái Đất, mục đích sống duy nhất là làm ra những việc khiến người khác không thoải mái, không khác một tí nào với phần tử khủng bố sất… Ngoại trừ dây dưa mấy chuyện vớ vẩn thì chả làm ra tẹo cống hiến nào cả, sao không ai đập anh một phát cho chết bất đắc kì tử mẹ nó luôn đi. Bao nhiêu người không bệnh trên thế giới này đều bị đồ bỏ đi như anh hành cho thành bệnh, bao nhiêu bác sĩ tâm lý đều là sản phẩm phụ từ cái lũ biến thái như anh mà ra cả…”

Cánh tay của y không biết từ khi nào đã quấn lên cổ Mạc Thông, kéo cơ thể ấm áp của thanh niên về phía mình, đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt như một cuộc chinh phục lẫn nhau mà không một ai có thể nắm quyền khống chế, nước mắt lặng lẽ rơi, không ngừng không ngừng rơi___

Đàn ông không dễ gì rơi lệ, là vì chưa đến lúc thương tâm.

—————————————————-

Hẳn là vì tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tan, khi Mạc Thông đỡ An Tiệp từ trong phòng tắm ra thì hai mắt y đã sắp dính vào nhau. Mạc Thông nhẹ tay đặt y lên giường rồi chỉnh điều hòa ấm lên hai độ, An Tiệp hàm hồ lẩm bẩm gì đó rồi nặng nề ngủ thiếp đi, một vài dấu vết ái muội lộ ra dưới lớp áo ngủ.

Mạc Thông phủ ngón tay lên dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh của y, nhẹ nở một nụ cười. Hắn kéo kín tấm rèm, kéo cái ghế qua, ngồi ở một bên lẳng lặng ngắm người này. Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường tích ta tích tắc, thời gian trôi qua kẽ tay yên tĩnh mà an bình đến mức khiến người ta bải hoải. Có lẽ đây chỉ là một hồi phát tiết của hai kẻ bị qua nhiều cảm xúc phức tạp bức bách bùng nổ, không nói có gì tốt đẹp, càng không có gì ngọt ngào.

Hắn nhớ tới Tống Trường An từng nói, An Tiệp không quen được đối đãi cẩn trọng nâng niu, y chưa bao giờ đứng ở vị trí của người được bảo hộ, mình quả thực đã vượt quá giới hạn rồi.

Con người này không phải là một đứa trẻ có vẻ ngoài sáng sủa và tâm tư đơn thuần đến gần như nhu nhược, y là một người đàn ông dám một mình xông vào đại sa mạc, lúc lâm nguy luôn có tinh thần mạo hiểm rất không đáng tin, có lẽ trong xương tủy còn tiềm tàng tố chất của dân liều mạng. Y là kẻ sống thỏa thuê mặc sức, sau đó một mình liếm vết thương.

Ngón tay Mạc Thông quấn quýt trên mái tóc vì thời gian dài không tỉa mà đã hơi dài của An Tiệp, người ta nói ai có chất tóc mềm thì tính tình thường ôn hòa, cơ mà vị này hiển nhiên là ngoại lệ. Mi nhãn y thật sự rất đẹp, lại khiến người ta khó lòng nhìn thấu khi nào y đang nghiêm túc, khi nào y đối phó qua loa.

Mới vừa nãy thôi, hắn nếm thấy vị nước mắt của người đàn ông này, đắng ngắt, giống như nước biển ngàn năm không ngừng không nghỉ.

Sự bất cam và khao khát chinh phục của tuổi trẻ đã bị vô số mạo hiểm và bi hoan trong thời gian rất dài rất dài tẩy rửa nhạt phai, Mạc Thông đột nhiên cảm thấy cõi lòng tràn đầy những dị thường bình tĩnh.

Tống Trường An đã nhắc nhở hắn___Kẻ này là người đàn ông của trời cao biển rộng, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thuộc về bất cứ kẻ nào, thế nhưng chí ít hắn vẫn có hi vọng có thể làm bạn với y.

Người đàn ông mặt mày xanh xao tươi cười bỉ ổi kia thì ra chính là kẻ cơ trí nhất, Mạc Thông có cảm giác như Tống Trường An đã nhìn thấu được tất cả chân tướng.

Khi thuốc mê triệt để mất tác dụng đã là chiều muộn ngày hôm ấy, An Tiệp cảm giác mình đã ngủ đến sắp ngu cả người, vừa cựa một cái thì xương cốt vang lên răng rắc. Y cau mày nhìn Mạc Thông cứ đảo mắt như rang lạc từ lúc mình tỉnh đến giờ: “Có gì ăn không?”

“A? Có, tôi đi lấy.” Mạc Thông vội vàng hấp tấp đứng lên, thiếu chút nữa thì đẩy ngã cả ghế dựa.

An Tiệp kéo quần áo đứng lên, lảo đảo đi vào phòng bếp: “Lấy cái gì mà lấy, cái chỗ bé bằng lỗ mũi chứ có phải Tử Cấm thành đâu?”

Mạc Thông khép nép đi sau y như cô vợ nhỏ, thấp giọng hỏi: “Nè, trong lò vi sóng có súp, nguội rồi thì anh làm nóng lên nhé?”

“Giữa mùa hè nóng sốt nỗi gì.” An Tiệp ngáp một cái, bưng bát ra ngồi cạnh bàn ăn,“Có ăn không?”

“À…… Tôi……”

“Muốn ăn thì lấy bát đi.” An Tiệp liếc xéo,“Đừng có ở đó được lợi còn khoe mẽ nữa, cậu là trai tân hả?”

Mạc Thông đỏ bừng mặt, An Tiệp đang ăn tí nữa thì chết sặc. Y nghiêng đầu ho khù khụ nửa ngày mới cổ quái liếc hắn thêm cái nữa: “Không phải chứ?”

Được rồi, An Tiệp thúc thúc, không phải ai cũng lưu manh được đến đẳng cấp của ngài. Về phương diện nào đó mà nói thì bạn nhỏ Mạc Thông vẫn còn ngây thơ lắm. An Tiệp sờ sờ cái mũi, trầm giọng nói thầm một câu: “May mà mình không…khụ……” Mạc Thông chạy bán mạng chui vào phòng bếp.

Bữa cơm tối giản dị trôi qua trong lương tâm được an ủi bằng lý do “trai tân trong sáng” ra tay với mình chứ không phải ngược lại của một người, và trong sự căng thẳng không rõ nguyên nhân của một người khác.

Sau khi ăn xong, Mạc Thông tự giác phụ trách dọn bàn rửa bát, những bóng đèn ngoài cửa sổ vừa sáng. Hai người trong phòng không ai nghĩ đến việc bật đèn, An Tiệp ngồi ở trong phòng khách, một chân gác lên bàn ăn như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên mở miệng: “Hôm qua có phải Tống Trường An lừa cậu rời đi không?”

Mạc Thông khựng lại: “Ừm.”

“Bệnh viện gọi điện đến nói thế nào?”

“Hôm qua bác sĩ kia không trực ca đêm, ông ta nói bệnh tình của bác sĩ Tống buổi tối đột nhiên lại tái phát, tình hình ngay lúc đó trông anh ta có vẻ rất khó chịu, giãy dụa gay gắt mà không hiểu sao lại không chịu nhấn chuông gọi y tá…” Mạc Thông cau mày quay đầu lại nhìn An Tiệp rồi tiếp tục mở vòi nước rửa đống bát toàn bọt xà phòng,“Bác sĩ cũng thấy rất kì lạ.”

“Đương nhiên là kì lạ, là tên kia muốn chết.” An Tiệp nhìn đau đáu vào một góc, ánh mắt rất lạnh,“Để nói với chúng ta một chuyện___”

“Chuyện gì?” Mạc Thông đột nhiên có dự cảm không lành, suy nghĩ của hắn phản ứng cực nhanh, chỉ trong phút chốc, đầu đuôi những chuyện xảy ra gần đây hiện lên mồn một trong đầu hắn. Toàn thân hắn cứng đờ, thiếu chút nữa không cầm nổi cái bát trên tay,“Ý anh là, trong chúng ta…có…” Hắn chưa nói hết mà nương theo ánh đèn mờ ảo quan sát biểu cảm của An Tiệp, khuôn mặt hắn trắng bệch, miệng khô đắng: “Chỉ có khả năng, là người kia……”

Hắn đột nhiên vọt tới bên chiếc điện thoại trong phòng khách, hối hả gọi đi: “Tiểu Du, hai đứa đang ở đâu?”
Bình Luận (0)
Comment