Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 87

No.15 trừng mắt nhìn người đàn ông mặt mũi bình thường nhưng chưa một lần lộ vẻ kinh hoảng kia ngã xuống. Miệng vết thương đỏ tươi trên cổ gã máu chảy như suối. Hắn nghĩ, đến tận lúc chết mà “Bác sĩ” vẫn giữ nguyên cái bộ dạng bình tĩnh, như thể gã đã sớm biết, lại như là…đã quên hết những biểu cảm khác rồi.

Ánh mắt gã bình thản tựa như ngay từ lúc sinh ra đã chờ đợi kết cục này. No.15 có chút sững sờ, hắn đứng trong chỗ khuất mai phục một ngày mới đợi được Bác sĩ, không phải do hắn quá mức cẩn thận, mà là vì hắn không yên tâm.

Trừ lần đối phó với bác sĩ tâm lý ốm yếu kia ra thì hắn chưa từng thấy “Bác sĩ” ra tay. Người đàn ông trung niên này dường như vẫn theo sau R?Lý mà không mang tới chút cảm giác tồn tại nào. Gã biết tất cả, cũng có lẽ, không hề biết bất cứ chuyện gì.

No.15 thở dài, có người hiểu rõ chính mình là loại người nào, sẽ đi lên con đường nào. “Bác sĩ” không hề phản kháng, thế nhưng hắn tinh tường thấy được khi bản thân xông đến, gã đã quay người đối mặt với mình, vẻ mặt hoàn toàn sáng tỏ. No.15 nghĩ An Ẩm Hồ bọn họ nói đúng, kẻ có tội và người vô tội chung quy là không giống nhau.

Nếu như bọn họ còn lương tâm, vậy thì càng không ổn, “Bác sĩ” hẳn là đang chờ đợi.

Chờ đợi hình phạt của chính mình.

No.15 cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mắt cho “Bác sĩ”, sau đó đi nhanh về phía sau.

Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên nhuộm nửa bầu trời trong ánh đỏ, hết thảy mọi chuyện, cuối cùng cũng kết thúc.

Bởi vì địa thế hoang vu lại không có ai báo nguy, khi xe cứu hỏa đến nơi thì đã quá muộn, mọi thứ biến thành tro tàn, tiếng còi báo động réo vang khắp chốn, không một ai chú ý đến chiếc xe màu đen không hề nổi bật chầm chậm ra khỏi đó từ một nơi không xa. No.15 nhìn nơi đang bốc cháy qua kính chiếu hậu một lần cuối cùng.

R, tôi không nợ ông gì nữa. Hắn đeo kính râm, nhẹ nở một nụ cười. An Ẩm Hồ, nếu tôi học theo anh bước lên con đường lưu lạc chân trời, in bước chân mình trên mọi ngóc ngách thế gian, có phải sẽ có một ngày, tôi cũng tìm được đường về cho riêng mình không?

Tiếng gió vang bên tai vẫn như ngày xưa cũ, trận chiến kịch liệt mà âm thầm này, có lẽ đã thực sự chấm dứt.

===========================================

Tiết Thanh Minh, mưa bụi giăng giăng.

Hôm ấy rất nhiều người đi tảo mộ, hoa tươi không tài nào cung cấp đủ. Ông lão trông hàng khó chịu lắm, nghĩ bụng trước kia còn có thể đầu cơ một tẹo, giờ thì hay rồi, nhà nước thống nhất giá cả, nghiêm lệnh không cho tư nhân tăng giá, đây chẳng phải là làm xáo trộn thị trường hay cung cầu sao? Đúng là cắt đường tiền tài nhà người ta mà.

Mắt thấy sắc trời tối dần, cơ hồ không còn ai vào nữa, người tới thăm mộ cũng đều lần lượt đi khỏi, ông cụ chậm rãi ngả một chén trà nóng cho mình, ngày thì chợt nóng chợt lạnh, nghĩa địa vốn đã nặng âm khí, mấy ngày nay còn mưa tí tách liên miên, xương cốt đều đau nhức hết.

Ông cụ đang thổi trà phù phù, lại thấy cách đó một quãng có chiếc xe đậu lại, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mở cửa xe đi xuống, đảo mắt qua tiệm nhỏ một vòng rồi chỉ chỉ lẵng hoa tít trong góc cùng, rút một tờ nhân dân tệ.

Ông cụ tưởng hắn không biết tiếng Trung, liền vui vẻ dùng thứ tiếng Anh chẳng biết là khẩu âm vùng nào để chào hỏi hắn, bụng nghĩ đứa nhóc ngoại quốc này thế mà hiểu truyền thống nước mình ghê, cũng biết thanh minh đi tảo mộ cơ đấy. Nhận lấy lẵng hoa và tiền lẻ, người đàn ông ngoại quốc cười cười nói một câu cảm ơn tiêu chuẩn rõ ràng, sau đó mặc kệ ông lão đang ngẩn cả người mà đi vào bên trong.

Ông lão nâng tách trà bốc khói, lẩm nhẩm một khúc ca xưa, tâm nói người nước ngoài này cười lên thật là đẹp quá mà, vẫn là mấy đứa nhóc mắt to hai mí khiến người yêu thích nha.

Người đàn ông tóc vàng ôm lẵng hoa đi vào nghĩa trang. Trong tay hắn có cầm ô, thế nhưng vẫn có giọt mưa thi thoảng bắn lên ống quần, chẳng mấy chốc đã ẩm ướt một mảng lớn. Những tấm bia mộ cùng lẵng hoa được mưa phùn tẩy rửa trở nên mờ mịt mà nhu hòa khác thường, xa xa trông qua, trong bóng tối dần xuống, chúng phảng phất như được bao phủ bởi một màn sương mỏng. Bỗng nhiên, hắn ngừng bước, nhìn tấm bia trước mắt một cách kinh ngạc.

Đây là một tấm bia không có tên cũng không khắc chữ, nghe nói là thi thể vô danh được tìm thấy trong cơn hỏa hoạn một năm nào đó, chôn ở nơi này. Theo lý mà nói, ắt hẳn là không ai đến mới đúng, thế nhưng dưới bia lại đặt một lẵng hoa nho nhỏ, hoa còn tươi rói, tựa như có người vừa mới đến qua.

Người đàn ông rũ mắt, khe khẽ thở dài. Hắn ngồi xổm xuống, buông lẵng hoa, vươn ngón tay trắng nõn mảnh dài nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ. Đôi mắt xanh biếc không biết đang chất chứa điều gì, như là hồi ức, lại mang vài phần mơ hồ khó tả.

Bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng bước chân, người tóc vàng hồi phục tinh thần, chậm rãi đứng lên, xoay người sang phía đó.

Gã đàn ông mặc một cây đen từ trên xuống dưới bung dù đứng cách hắn vài bước chân. Gã có làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, kính đen móc trên cổ áo để lộ đôi mắt đen thẫm, nơi bị tóc che có thể thấy được vết sẹo lờ mờ. Gã nhìn hắn, nhẹ nở một nụ cười: “Thập Ngũ, về rồi đấy à?”

“Không còn nơi nào hay để đi, liền về.” No.15 cũng cười, “Chẳng qua tôi không nghĩ anh lại ở nơi này, Túy Xà, kẻ nằm dưới này là kẻ thù lớn của anh đấy.”

Túy Xà bật cười, cùng hắn đứng song song. Gã hơi cúi đầu nhìn chính mình trên mộ bia loang loáng: “Tính danh không biết, ngày sinh không rõ, ngày chết không ghi… Kẻ thù cái gì? Người đã không còn nữa, thù cái rắm ấy mà thù, còn thù, chẳng phải anh làm khó dễ chính mình rồi sao?” Gã tùy tiện lôi cái ô của No.15 qua, bá vai hắn, “Đi thôi, mấy ngày quỷ quái này lạnh lắm. Năm đó cậu quăng một ngọn đuốc thiêu xương cốt lão già thành tro, phỏng chừng người ta cũng chẳng quý hóa gì cậu đâu, đừng ở chỗ này cho người ta ghét, anh mời cậu đi ăn cơm.”

No.15 nhìn cánh tay khoác vai mình tự nhiên như ruồi, hơi hơi nhíu mày, có chút không quen, thế nhưng hắn cũng ngại không dám vứt tay người ta xuống.

“Đi nhiều năm như thế mới mò về, cậu đi những đâu thế?”

“Học theo người anh em Ẩm Hồ của anh, đi chu du thế giới.”

“Nó đi vì nó có bệnh, cậu thì vì cái gì?”

“Tôi cũng có bệnh mà.” No.15 nói, “Cũng là tâm bệnh đấy.”

“Khỏi chưa?”

“Không biết, tôi đâu có người bạn nào là bác sĩ tâm lý cao cấp đâu. Có điều đi nhiều nơi, cũng nhìn thoáng hơn nhiều.”

Túy Xà khựng lại một chút, quay đầu nhìn khuôn mặt người kia gần trong gang tấc, bỗng nhiên “Hừ” một tiếng, “Giọng điệu này sao càng ngày càng giống thằng nhóc An Ẩm Hồ kia thế, nghe quái quái thế nào___Cậu đi được những chỗ nào rồi?”

“Rất nhiều…”

“Có chỗ nào thích hợp để đi tuần trăng mật không?”

“Anh hỏi cái này làm gì? Sao thế? Mấy năm không gặp, tên đàn ông độc thân mãn kiếp nhà anh sắp lấy vợ đấy à?”

Túy Xà xấu hổ ho khan: “Anh…thuận miệng hỏi thôi, vợ con phiền toái bỏ xừ, lấy đâu ra hơi sức mà đối phó. Một người ăn no cả nhà không đói vẫn là hay nhất.”

No.15 cười rộ lên, khóe mắt cong cong hằn dấu tang thương năm tháng, khí thế bộc trực nóng nảy khó lòng ngăn cản năm xưa đã sớm biến mất không còn lại mảy may. Ngũ quan vốn xinh đẹp của chàng trai tóc vàng mềm mại nhu hòa hơn trong ý cười tĩnh lặng, trong làn mưa giăng giăng mờ ảo trở nên gợi cảm một cách trí mạng. Trong lòng Túy Xà hoảng hốt một chút, cư nhiên không nhịn được mà ngây ngẩn cả người.

“Nói đến nơi thích hợp để đi tuần trăng mật và hẹn hò thì tôi thích nhất là trấn Phượng Hoàng, bốn phía núi non bao bọc một thị trấn nhỏ, trung tâm có một con sông dài nhìn mãi không thấy điểm cuối, đường đi rất nhỏ rất hẹp. Lúc tôi đến đó cũng mưa dầm thế này, ngồi trong phòng, có thể thấy song cửa khắc hoa ngoài nhà khách rơi xuống từng hạt từng hạt mưa.”

“Quê hương của Thẩm Biên Thành ấy hả?” Túy Xà nghĩ suốt nửa ngày mới lục được ra từ bộ óc quả nho một chút tế bào văn hóa.

“Thẩm cái gì cơ?” No.15 sửng sốt một chút.

“Thẩm Biên Thành? Ơ, không phải à? Cái ông gì viết tiểu thuyết ấy, hình như anh có nghe ai nói qua mà, hay là Thẩm Phượng Hoàng?” Túy Xà chau mày.

No.15 cuối cùng không nhịn được nữa, cười ầm lên.

Túy Xà dựng thẳng lông mày giả vờ hung tợn lườm hắn, “Cười cái gì mà cười? Nhóc Tây chết tiệt, không phải cậu còn chưa nói sõi tiếng Trung sao? Dám cười anh à…” Gã dứt khoát quăng ô đi, ỷ vào dáng người cao lớn mà đè vai No.15 xuống, tay kia xoa loạn tóc hắn lên.

Mưa lâm thâm đáng ghét lúc ban ngày hiện tại có vẻ nhỏ đi nhiều lắm, mang theo ý vị đậu lại trên áo quần âm ẩm mà không ướt hẳn. Hai người đàn ông ném ô cười to, hương vị thân mật không nói nên lời toát ra từ thần sắc, tràn vào làn mưa xuân giăng mắc.

Trong một chiếc xe đậu gần đó, tài xế ôm cái máy quay cực nhỏ quay lại hai người kia, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười.

===========================================

An Tiệp lười biếng duỗi eo gửi bản thảo biên dịch đi, thấp giọng mắng một câu thời tiết quái quỷ, thuận tay với cái chăn bên cạnh bọc lên người, mắt lờ đờ ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị làm ổ trong chăn ngủ bù. Y đang định đóng máy tính thì lại liếc thấy email mới vừa nhận trong hòm thư.

An Tiệp thấy tên người gửi thì vẻ mặt lờ đờ buồn ngủ lập tức bay biến sạch sẽ, một tay y chống lên cằm, trong mắt lấp lóe ánh nhìn đầy ý xấu. Y mở email, trong đó đính kèm một tập tin video, vừa bật lên đã thấy hai con người quen thuộc kia cùng nhau…chơi đùa (?!). Người quay video vô cùng chuyên nghiệp, cận cảnh viễn cảnh đặc tả như thật, An Tiệp xem một lần đâm ra nghiện, cứ bật đi bật lại liên tục, càng xem thì nụ cười trên mặt càng quái dị hơn.

Mạc Thông vừa mở cửa, chưa kịp nói “Tôi đã về” thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật nảy mình. An Tiệp ngồi trên sô pha, trong phòng tối om tối mù không thèm bật đèn, khuôn mặt bị đèn màn hình máy tính chiếu sáng lập lòe còn mang theo nụ cười quỷ dị lạnh lẽo. Làm đặc công bao nhiêu năm mà hắn vẫn không nhịn nổi rùng mình run rẩy, ho khan một tiếng, yếu ớt hỏi, “Này… Tôi không vào nhầm nhà chứ?”

Mạc Thông vươn tay bật đèn lên, đổi giày, nhìn nhìn cái chăn trên người An Tiệp, kéo kín cửa sổ một chút, bấy giờ mới ngồi xuống bên người y. Hắn tận lực không nhìn vào màn hình của người kia mà nghiêm túc nói, “Đồng chí Tiểu An, tôi cho rằng hành vi tắt đèn tối thui ngồi xem phim ma của anh gây trở ngại trị an công cộng.”

An Tiệp quay đầu liếc hắn, “Có mà cậu xem phim ma ấy, tôi đang xem phim tình yêu thuần khiết.”

“Chuyện tình người với ma hả?”____Bị nện đệm ngồi vào mặt.

Mạc Thông rụt cổ cười lớn, vòng tay ôm chầm lấy An Tiệp, cúi đầu nhìn thoáng một cái… “Ớ?” Hắn vừa xem thì đã sững người, liền sáp vào xoa xoa mắt, “Không phải chứ?”

An Tiệp cười gian, “Cậu thấy cái gì nào?”

Mạc Thông vân vê cái cằm, châm chước một chút rồi thận trọng gật đầu, “Thấy cái hay.” Sau đó hắn mở to mắt, “Thập Ngũ với Túy Xà? Đùa hay thật?”

An Tiệp quăng laptop lên bàn, đứng lên lười nhác duỗi eo, “Đùa hay thật thì tôi không biết, cơ mà tôi biết người nào đó Thanh Minh mỗi năm đều không quản xa xôi đến cắm chốt ở nghĩa trang công cộng, bất chấp mưa gió nha.” Y vừa duỗi người một cái thì cái chăn quấn trên người lỏng ra, để lộ làn da dưới lớp áo sơmi rộng rãi cùng với cái eo xinh đẹp như ẩn như hiện.

Ánh mắt Mạc Thông đã sớm rời khỏi màn hình máy tính mà dính lên người ai đó rồi, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, “Thân ái, anh đi đâu đấy?”

“Xong bản thảo rồi, đi ngủ bù.” An Tiệp mơ hồ không hề có ý thức nguy cơ.

“Tôi đi cùng với___” Người nào đó mặt dày nhào lên, ừm, tiết Thanh Minh à, mưa gõ rèm xuân, thời tiết tốt quá ~
Bình Luận (0)
Comment