Edit & Beta: CalciumHà Thiên Lý dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, đi ra khỏi phòng, Tạ Trảm Lưu đứng ở rừng trúc, đưa lừng về phía y. Y do dự bước tớic, vẫn nhẹ giọng nói: “Tạ Trảm Lưu.”
Tạ Trảm Lưu vẫn như không hay biết, không đáp lại.
Hà Thiên Lý nhíu mày, không tình nguyện sửa miệng: “Sư huynh.”
Tạ Trảm Lưu lúc này mới nghiêng người, mặt mày thanh lãnh: “Hửm?”
Hà Thiên Lý bĩu môi, một tay chống lan can tiêu sái nhảy từ hành lang lên ngồi xổm trên lan can hỏi hắn: “Ngươi thật sự muốn kết đạo lữ với Nghê Hồng tiên tử?”
Tạ Trảm Lưu lẳng lặng nhìn y, sau một lâu hỏi: “Nếu là thật thì sao?”
Hà Thiên Lý nghe thấy hắn không trực tiếp phủ nhận, ngực có cảm giác bị đè nén. Ngay sau đó tươi cười nói: “Vậy trước tiên đệ đệ như ta nên chúc mừng ngươi, bất quá thì ra ngươi và nàng là lưỡng tình tương duyệt, vậy sao lúc trước không cùng nàng…”
Càng nói y càng cảm thấy không đúng, Tạ Trảm Lưu tuy thần sắc bình tĩnh nhưng không biết vì sao khi y nói ra câu chúc mừng, y liền cảm thấy như mình đang đối mặt với biển sâu vô tận. Cảm giác khủng bố sâu không lường được khiến trong lòng y lộp bộp lo lắng, càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng lâm vào trầm mặc.”
Tạ Trảm Lưu ôn thanh nói: “Người muốn nói gì, nói tiếp đi.”
Hà Thiên Lý căng da đầu nói: “Ừm, nếu ngươi đã muốn cùng nàng kết thành đạo lữ, nói vậy, về sau sẽ có hài tử của chính mình. Cho nên ta muốn mang hai đứa nhỏ đi, như vậy….”
“Thiên Lý!” Tạ Trảm Lưu ngắt lời y, ánh mắt bình tĩnh hiện ra tia ôn nhu. Hắn cần phải kiềm chế bản thân lúc này, nếu không chắc chắn hắn sẽ đánh ngã Hà Thiên Lý khóa ở trong phòng, khiến y từ nay về sau nằm dưới thân hắn mà hầu hạ, vì hắn mà sinh con, miệng sẽ không nói ra những câu chọc người bực tức như thế nữa mà chỉ có thể phun ra sung sướng rên rỉ.
Tạ Trảm Lưu không dám nghĩ tiếp nữa, hắn không phải là Thái Huyền Tông Vân Tiêu chân nhân tỏa sáng một phương như Hà Thiên Lý nghĩ. Hắn chỉ là Tạ Trảm Lưu, là viễn cổ thánh thú Thái Dương Chúc Chiếu, từ trước tới nay tùy tâm sở dục (làm theo ý mình), thậm chí là cố tình làm bậy. Bất quá, sống lâu nên mất đi hứng thú đối với vạn vật nên nhìn qua mới lạnh nhạt trấn tĩnh như vậy.
Tạ Trảm Lưu đưa cho hắn một vò rượu: “Thật lâu rồi không cùng nhau uống rượu, ta nhưỡng rượu, chôn dưới đất trăm năm. Hôm nay lấy ra, ngươi có muốn uống không?”
Thấy rượu ngon, Hà Thiên Lý tự nhiên sẽ không bỏ qua. Y rụt rè một chút rồi vươn tay lấy vò rượu, ngồi trên mặt đất. Mở vò rượu, hương rượu xông vào mũi, bay xa tận mười dặm.
Hà Thiên Lý lắc lắc vò rượu, ngửi hương thơm, chỉ cảm thấy hương thơm say mê: “Rượu này gọi là gì?”
“Bách Nhật Túy.”
“Tên hay.” Hà Thiên Lý tán thưởng một tiếng, tên này cũng không phải học đòi văn vẻ gì, thuần túy rượu này được gọi là Bách Nhật Túy vì uống nó có thể say trăm ngày, có thể say đến mức đó đương nhiên là rượu ngon.
Ngửa đầu uống một hớp lớn, dư vị vô cùng, quả là rượu ngon.
Hà Thiên Lý ôm vò rượu rất nhanh uống hết một nửa sau đó nghe Tạ Trảm Lưu nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không kết đạo lữ với Nghê Hồng tiên tử, ta đã có đạo lữ của mình rồi.”
Hà Thiên Lý có chút say, đầu mông lung, theo bản năng hỏi: “Là người phương nào?”
“Người trong lòng ta.”
Hà Thiên Lý sửng rốt đã lâu, gật gật đầu: “Nga.” Lại ôm vò rượu tự hỏi thật lâu sau: “Người trong lòng ngươi là ai?”
“Đang ở trong mắt ta.”
Hà Thiên Lý ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Trảm Lưu, bên trong thấy hình ảnh của mình. Y sửng sốt hồi lâu, cầm vò rượu lên tiếp tục uống, uống đến say khướt, thân thể có chút nóng lên.
Y nghe được Tạ Trảm Lưu nói bên tai: “Rượu này được gọi là Bách Nhật Túy, cũng được gọi là rượu hợp cẩn. Ta nghe nói ở nhân gian đêm động phòng hoa chúc đều phải uống rượu hợp cẩn, ý là thành hôn, từ nay về sau bạc đầu răng long, vĩnh viễn không chia lìa. Rượu này ta ủ hơn mười vò, giấu ở dưới nền đất trăm năm. Trăm năm trước ta ở Tư Mệnh Cung nhìn thấy nhân duyên của mình, suy nghĩ hồi lâu, ủ hơn mười vò Bách Nhật Túy, chôn ở rừng trúc Thanh Đô Phong. Ta không tin nhân duyên của Tư Mệnh Cung nhưng cũng mong nó thành sự thật để những vò rượu này được thấy ánh mặt trời. Nếu không thể, chắc chỉ có thể chôn mãi dưới nền đất này thôi.”
Hà Thiên Lý chỉ nghe được mấy chữ cuối, rung đùi đắc ý nói: “Hừ, phí phạm của trời. Sao, sao có thể chôn mãi dưới nền đất? Ngươi nếu không kết nhân duyên được thì có thể làm với ta.”
“Cho nên nó đã được mở ra.”
Hà Thiên Lý sửng sốt, quay đầu đi lúng ta lúng túng không nói gì: “Nga.”
“Ngươi say rồi sao?”
“Không, không có say.” Trên thực tế, Hà Thiên Lý chưa từng có một giây một khắc nào giống như hiện tại, rõ ràng ý thức được mình say. Đúng là say, say ở hương rượu.
Tạ Trảm Lưu nói: “Rượu này, là uống khi thành thân, chính là đưa cho tình nhân uống. Người có tình uống thì mới có thể say. Nếu không có tình thì khi uống chỉ giống như nước lã, vô vị.”
Hà Thiên Lý nhẹ buông tay, vò rượu rơi xuống. Tạ Trảm Lưu tiếp nhận, nhìn lăng lăng về phía y: “Thiên Lý, trong lòng ngươi có tình.”
Hắn cúi người, ôm lấy Hà Thiên Lý, hôn lên môi y, nhẹ giọng nỉ non: “Thiên Lý, trong lòng ngươi có ta.”
Hà Thiên Lý ngốc ngốc, đầu như bị nhét một tảng đá lớn, lấp kín mọi suy nghĩ lúc này của y. Sau đó tảng đá đó bỗng nhiên nổ tung, khiến đầu y biến thành một thứ hồ nhão. Y không ngừng tự hỏi, phát hiện ra Tạ Trảm Lưu đã uống xong Bách Nhật Túy, sau đó mượn răng môi giao triền mà tiến lại.
Hương rượu quanh quẩn bên mũi, căn bản không cách nào che dấu, giống như tình ý trong lòng vậy.
Hà Thiên Lý nhắm mắt lại, ngón tay bắt lầy ống tay áo của Tạ Trảm Lưu, dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng bệch.
Rượu là rượu ngon, có thể say thiên hạ, say tình nhân.
Thôi, say thì cứ say đi.