Sau khi Thu Ánh Hàn rời đi, Phó Bạch Chỉ liền thành Viện thủ Hàn tuyệt viện, nàng vốn tưởng rằng trong viện này chỉ có mấy người, dù sao ở nguyên gốc nàng cũng chưa từng cho Hàn tuyệt viện thêm bao nhiêu đất diễn.
Nhưng mà, nhìn mấy trăm tên đệ tử mặc đạo bào kia, Phó Bạch Chỉ quả thực không nghĩ tới nhân lực của Hàn tuyệt viện lại nhiều như thế, thực lực của bọn họ không tầm thường, lại còn có khả năng ẩn núp hoàn mỹ như vậy, những gì Thu Ánh Hàn làm, đúng là không đơn giản.
Hỏi qua hai người trưởng lão duy nhất quen biết với mình, Phó Bạch Chỉ biết được, thường ngày những đệ tử này cũng sẽ không ở trong viện, phần nhiều là rải rác khắp nơi, chỉ có khi gặp phải sự cố quan trọng mới có thể trở về.
Mà nay Thu Ánh Hàn đã chết, vị trí viện thủ do Phó Bạch Chỉ quản lý, cũng coi là đại sự của Hàn tuyệt viện trong mấy năm gần đây.
Sau khi chính thức tiếp quản Hàn tuyệt viện, Phó Bạch Chỉ tùy ý nói vài câu, mà đa số đệ tử trong viện tính tình đều là đạm bạc, nghe nói Thu Ánh Hàn ly khai không có hỏi nhiều, cũng chưa từng biểu hiện ra thương cảm.
Thấy phản ứng của bọn họ, Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy người của Hàn tuyệt viện tựa hồ cũng luyện băng tâm bí quyết, ở trên mặt của bọn họ, quả thực rất khó nhìn thấy chấn động.
Trở lại căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ theo thường lệ rót chút nước nóng, thả khăn mặt vào trong nước, chậm rãi đi tới bên giường.
Từ hôm chữa thương, qua tiếp ba ngày, Hoa Dạ Ngữ vẫn rơi vào hôn mê, thỉnh thoảng gần như nói mê sảng, nhưng là chẳng biết đang nói xin lỗi ai.
Thay nàng lau khô mồ hôi trên mặt, rõ ràng động tác rất nhẹ, nhưng người trên giường lại hơi hơi nhíu mày.
Thấy tay của Hoa Dạ Ngữ đặt ở bên giường hơi hơi cong, sau đó nâng lên, không ngừng hướng về phía trước chộp lấy cái gì, Phó Bạch Chỉ ngưng mắt nhìn, thấy cơ thể yếu ớt của nàng hướng mình dựa vào, như là cảm nhận được hơi thở của mình vậy, vươn tay vòng qua mình, Phó Bạch Chỉ cũng không giãy dụa, mà là an tĩnh nhìn người trong lòng có chút chật vật mở mắt.
"Ngươi đã tỉnh." Phó Bạch Chỉ tính qua thời gian, cảm giác hôm nay Hoa Dạ Ngữ cũng nên tỉnh lại, không nghĩ tới thật đúng là ứng nghiệm.
"A chỉ, thật sự là ngươi sao?" Hoa Dạ Ngữ vừa tỉnh lại, thần trí còn có chút ngẩn ngơ.
Thấy nàng ôm mình, dùng cái trán cọ cọ gò má của mình, Phó Bạch Chỉ nhẹ gật đầu, lại phát hiện sau khi nàng gật đầu cơ thể Hoa Dạ Ngữ cứng đờ, chậm rãi buông mình ra.
"A chỉ, cám ơn ngươi dẫn ta tới Hàn tuyệt viện, phí hết tâm tư chữa khỏi thương thế của ta.
Ta...!Rất vui vẻ...!Chúng ta đều không có việc gì, ngươi cũng...!Không có việc gì." Hoa Dạ Ngữ nói rất chậm, mỗi câu mỗi chữ đều giống như là cân nhắc nhiều lần mới nói ra được.
Nghe được nàng nói lời này, Phó Bạch Chỉ không có phản ứng quá mức, cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn cánh cửa cách đó không xa.
Thấy nàng như vậy, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một chút mất mác, cũng không nói nữa, mà là trầm mặc nhìn Phó Bạch Chỉ.
Hơn hai tháng không có thật tốt nhìn quá người này, nàng ốm đi rất nhiều, y phục từng vừa vặn hôm nay mặc lên người nàng, cũng hơi lớn.
Lúc trị thương cho mình, Hoa Dạ Ngữ dùng tính mạng cưỡng bức, khiến cho Thu Ánh Hàn đem tình huống của Phó Bạch Chỉ nói với mình.
Nàng thế mới biết, Phó Bạch Chỉ vì cứu mình, tu tập võ công của Hàn tuyệt viện, băng tâm bí quyết.
"Người tu tập băng tâm bí quyết, sẽ từ từ mất đi thất tình lục dục, thẳng đến sau cùng luyện thành nhất trọng vô ngã, sẽ biến thành người vô tình.
Nội công này dùng càng lâu, người sẽ càng vô tình." Lời Thu Ánh Hàn nói còn sờ sờ trước mắt, mỗi câu mỗi chữ giống như là con dao nhỏ bén nhọn, từng nhát vẽ lên lòng của Hoa Dạ Ngữ.
Nàng không nghĩ đến Phó Bạch Chỉ sẽ vì cứu mình đi luyện cái loại võ công này, biến thành người vô tình, mặc dù đạt được loại võ học mạnh nhất, còn có thể thật sự vui vẻ không? Hoa Dạ Ngữ biết không có khả năng đó, nàng càng rõ ràng hơn, sự khổ sở trong lòng Phó Bạch Chỉ, sẽ không ít hơn mình tí nào.
Trên đời này ngoại trừ chính bản thân Phó Bạch Chỉ, người hiểu rõ nàng nhất, chính là Hoa Dạ Ngữ.
Nàng biết Phó Bạch Chỉ không thích chuyện giang hồ, càng thêm ghét tất cả sự vật phiền phức.
Nàng luôn luôn ôn nhu cười, dùng để che giấu nội tâm lạnh nhạt của nàng.
Nàng nhìn giống như dễ tới gần, ngực lại có một cái tường rào bằng sắt, không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Hoa Dạ Ngữ không muốn Phó Bạch Chỉ lại tiếp nhận nỗi thống khổ mất đi mình, càng sợ sau khi mình đi, Phó Bạch Chỉ lại trở nên cô độc một người.
Đến lúc đó, sợ là sẽ không có ai giống như mình dùng khoảng thời gian hơn sáu năm đi đả động nàng, đau nàng, yêu nàng, cho nên Hoa Dạ Ngữ sợ hãi tử vong, không nỡ rời đi Phó Bạch Chỉ.
Mà nay, người này vì cứu một người không còn nhiều thời gian như mình, luyện thứ võ công rất không nên luyện.
Nàng vì mình từ bỏ thất tình lục dục, vì mình biến thành máy móc, hóa thành một cái xác không hồn.
Dù cho trên mặt của Phó Bạch Chỉ đã không nhìn ra tâm tình, Hoa Dạ Ngữ lại yêu thương không dứt.
Nàng vì Phó Bạch Chỉ bằng lòng bỏ ra mọi thứ, lại không nghĩ rằng cuối cùng để cho Phó Bạch Chỉ thống khổ nhất, lại chính là mình.
Nếu nói là không áy náy, là giả, Hoa Dạ Ngữ thậm chí căm hận mình để cho Phó Bạch Chỉ khó chịu, nếu nàng không bị thương, Phó Bạch Chỉ sẽ không luyện cái băng tâm bí quyết chết tiệt này, nếu nàng không có một thân độc, liền có thể cùng Phó Bạch Chỉ già đi, không cần sợ nàng cô độc một người.
"A chỉ, xin lỗi." Nhìn sống lưng không tính là dày rộng của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, nàng muốn ôm lấy Phó Bạch Chỉ, một ngày có niệm tưởng, cũng vô pháp nhẫn nại khát vọng muốn gần gũi trong lòng nữa.
Khi hai cánh tay chăm chú vòng quanh người kia t, trong nháy mắPhó Bạch Chỉ theo bản năng giãy dụa để cho ngực Hoa Dạ Ngữ đau nhói, nàng cố nén khổ sở, cười rộ lên.
"Đừng sợ...!Là ta...!Là ngữ nhi của ngươi đang ôm ngươi, nếu bây giờ ngươi không quen, lần sau ta sẽ nói trước với ngươi, ta chỉ là hy vọng ngươi đừng đẩy ta ra." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, lấy tay vuốt ve vai của Phó Bạch Chỉ, thẳng đến đối phương tiếp nhận cái ôm của nàng, nàng mới an tâm.
"Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều chút, ta đã sai người nấu cháo cho ngươi, còn có, vết thương trên lưng ngươi, nằm lâu lắm, thủy chung chưa từng chuyển biến tốt, sau đó sẽ có người giúp ngươi bôi thuốc."
Phó Bạch Chỉ nói liền phải ly khai, chẳng biết tại sao, nàng không thích cái cảm giác ở chung với Hoa Dạ Ngữ hôm nay.
Đối mặt với sự buồn bã của người này, nàng không cách nào cho ra phản ứng nên có.
Nàng thậm chí không cách nào vì nàng đau lòng, không cách nào làm ra bất cứ cái gì đáp trả, mình vô tình thế này làm cho Phó Bạch Chỉ cũng nghĩ buồn phiền.
Nàng rất rõ ràng, mình ở lại lâu một khắc, Hoa Dạ Ngữ sẽ khổ sở một phần.
"Đừng đi...!Lại bồi bồi ta, có được hay không? Ta hơn hai tháng không có xem thật kỹ a chỉ, a chỉ lại nhẫn tâm không muốn nhìn ta sao? Tỉnh lại có thể thấy ngươi, trong lòng ta thật là cao hứng, nhưng a chỉ lại chỉ cho ta một cái bóng lưng, ta đều không nhìn thấy mặt ngươi." Lấy tay cầm lấy vạt áo của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói.
Nghe lời nói phảng phất cầu khẩn này, Phó Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có kiên trì ly khai.
"Ta mới vừa tiếp nhận Hàn tuyệt viện, có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi có chuyện gì, nói mau đi."
"A chỉ, ta không sao, ta chỉ là muốn ở chung với ngươi lâu thêm một tí.
Ta không muốn để cho người khác bôi thuốc, ngươi giúp ta được không? Hay là nói, thân thể của ta bị người khác nhìn, ngươi cũng không thèm để ý?"
"Đều là nữ tử, có gì không thể." Nghe xong lời Hoa Dạ Ngữ nói, Phó Bạch Chỉ càng muốn rời khỏi, thế nhưng đối phương lại một lần nữa ôm lấy nàng.
"Đều là nữ tử, nhưng a chỉ chớ có quên, ta ngươi cũng là nữ tử.
Ta là thê tử của ngươi, mà nay ngươi lại muốn để cho người khác nhìn cơ thể của nương tử nhà mình, mặc dù ngươi không ngại, nhưng ta kiên quyết không làm được."
"Tốt, ta đây liền giúp ngươi bôi thuốc." Phó Bạch Chỉ nói, đứng dậy cầm lấy thuốc trị thương để trên bàn, theo cái xoay người của nàng, Hoa Dạ Ngữ cũng nhìn thấy mặt nàng.
Gương mặt này chỉ gầy đi một chút, cùng thường ngày không có gì khác nhau, nhưng cặp mắt ấy lại không có nhiệt độ như trước kia.
Trước đây vô luận Phó Bạch Chỉ làm cái gì, khóe miệng đều hơi hơi hướng về phía trên nâng lên, mang theo độ cong ôn nhu lại thân thiết, cho dù là giả vờ giả vịt, cũng khiến người ta muốn tới gần.
Nhưng hôm nay...
Trong đôi mắt kia là sự lạnh lùng và xa lánh, cánh môi mím chặc giống như là tâm tư bị nàng phong bế, khiến người ta tìm không được tí xíu khe hở.
Thấy nàng không có chút nào phản ứng nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ buồn bã cười khổ, cũng chẳng hề tuyệt vọng, hôm nay Phó Bạch Chỉ biến thành như vậy cũng là vì mình, nếu nàng không thương mình, cũng sẽ không thay đổi thành hôm nay.
Nàng vì ngươi biến thành người vô tình, đều chỉ là vì một chữ tình.
"A chỉ, ta hai tay không có khí lực, giúp ta cởi y phục xuống được không?" Hoa Dạ Ngữ thấy Phó Bạch Chỉ đứng ở bên giường, giả vờ suy yếu nói.
Nghe xong lời nói này của nàng, Phó Bạch Chỉ không chậm trễ, mà là nửa quỳ ở trên giường, cởi áo sơ mi của Hoa Dạ Ngữ ra.
Bởi vì vẫn luôn nằm ở trên giường, trên người Hoa Dạ Ngữ chỉ mặc áo sơ mi mỏng, cũng không mặc yếm, theo quần áo màu trắng xuyên thấu được cởi ra, thân trên của nàng liền □□ ở trước mặt mình.
Hoa Dạ Ngữ thủy chung nhìn chằm chằm Phó Bạch Chỉ, phát giác cho dù là nhìn thân thể của chính mình, người này cũng sẽ không có bất cứ chấn động gì.
Nàng sẽ không giống như trước đây ngượng ngùng dời mắt, cũng sẽ không giống như yêu mình say đắm, trong mắt mang theo dục vọng muốn giữ lấy mình nữa.
Nàng nhìn thân thể của mình tựa như đang nhìn một món đồ bình thường nhất vậy, không muốn cũng không cầu.
"A chỉ, ta yêu ngươi." Nằm ở trên giường, Hoa Dạ Ngữ nghiêng đầu nhìn Phó Bạch Chỉ, nhẹ giọng nói, nghe lời nói này, Phó Bạch Chỉ vẫn không có phản ứng, mà là chuyên chú bôi thuốc mỡ.
Vết thương phía sau của Hoa Dạ Ngữ không nặng, sâu nhất là trên bờ vai.
Chỉ là bởi vì nằm lâu, mới đè vết thương này, để cho chúng nó tái đi tái lại, không hề kết vảy.
Nhìn xung quanh mỗi vết thương đỏ bừng, Phó Bạch Chỉ chăm chú xức, nhưng cũng chính là phần chăm chú này, làm cho Hoa Dạ Ngữ khổ sở.
Đường nhìn của Phó Bạch Chỉ rơi vào trên từng đạo vết thương, lại không có nửa điểm yêu thương.
Sợ đã sớm biết sẽ là loại kết quả này, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không nhịn được chua mũi.
Thấy Phó Bạch Chỉ bôi thuốc xong liền muốn rời đi, Hoa Dạ Ngữ thừa dịp lúc nàng chưa đứng dậy, cúi người tiến tới, hôn lên bờ môi của nàng.
Nụ hôn này tới vừa vội vừa nhanh, Phó Bạch Chỉ không có phòng bị, liền trực tiếp bị Hoa Dạ Ngữ hôn.
Cảm thấy cái lưỡi trơn trợt của đối phương liếm môi mình, Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn Hoa Dạ Ngữ, nàng không hiểu, rõ ràng người chủ động là Hoa Dạ Ngữ, vì sao mình vẫn không nhúc nhích để cho nàng hôn, viền mắt nàng vẫn ướt.
"Ngươi hôn xong rồi? Nếu không có chuyện gì khác, ta nên đi xử lý chút sự vụ." Mới hôn xong, Phó Bạch Chỉ nhìn viền mắt hơi hơi phiếm hồng của Hoa Dạ Ngữ, thấp giọng nói.
"Ân, ngươi đi đi."
"Tận lực không nên đè đến vết thương, sau đó sẽ có người đưa cơm cho ngươi." Phó Bạch Chỉ bỏ xuống một câu nói sau cùng, cũng không quay đầu lại đi ra cửa, nhìn bóng lưng hoàn toàn không lưu luyến của nàng, Hoa Dạ Ngữ nắm chặt áo ngủ bằng gấm, rồi lại thả ra.
"A chỉ, ngươi..." Hoa Dạ Ngữ muốn hỏi Phó Bạch Chỉ khi nào sẽ trở lại, thế nhưng một chữ ngươi vừa ra, người nọ đã đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa.
Sờ đôi môi lạnh lẽo của mình, Hoa Dạ Ngữ chật vật xuống giường, mở cửa sổ ra, nhìn cái bóng đi xa của Phó Bạch Chỉ.
Ta chờ ngươi trở lại, vẫn sẽ luôn luôn chờ đợi.
-
Tác giả có lời muốn nói: ân, sau khi viện thủ chết, bắt đầu ngược ướt muội, cuối cùng là ngược sư muội, trong nháy mắt tinh thần của ta tỉnh táo, quả nhiên là, ngược vạn khuê nữ trong tay, cũng không vui vẻ bằng ướt muội...!Ta nghĩ mọi người giống như ta đều là đẩu m, ngược sư muội thật sự là tràn đầy vui vẻ a, thấy sư muội bị ngược thật giống như toàn thế giới đều xán lạn giống nhau! ← mọi người: Cáu bẩn! Cẩn thận sư muội bỏ vai.
So: Tất cả mọi người cho rằng phải thật lâu sau tiểu sư muội mới biết được võ công của sư tỷ, thực ra viện thủ đã sớm nói rồi, viện thủ ngươi cái tên miệng rộng, nga ha ha a.
Vậy nên, kế tiếp, ta chịu trách nhiệm nói cho mọi người, liên hoàn ngược tâm muốn tới rồi, quả thực là cực kỳ hưng phấn..