Từ sau khi trấn Tây Sơn bị Minh tuyệt cung diệt sạch, khí độc còn sót lại vẫn còn quanh quẩn trong những vùng lân cận gần đó, kéo mãi không tiêu tan, làm cho hơn mười dặm chu vi xung quanh đều biến thành phế tích, ai cũng không dám tới gần.
Mâu thuẫn giữa hai phái chính tà trên võ lâm ngày càng trở nên gay gắt, không ai hỏi han cũng không ai quan tâm tới cái thành trấn bị bỏ hoang này nữa, ngược lại cũng cung cấp chỗ ẩn thân cho một số người.
Trong sơn động tràn ngập mùi máu tanh liên tục truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, lúc đầu còn rất lảnh lót, nhưng càng về sau lại càng thưa thớt.
Đứng ở trước cửa động, Hách Liên Thịnh và Mộc Tử Anh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đã đứng ở chỗ này một ngày một đêm, mà bọn họ đứng bao lâu, cũng liền biểu thị cuộc tàn sát không có tính người trong sơn động kéo dài bao lâu.
Tiếng trẻ con kêu khóc gào thét văng vẳng ở bên tai không dứt, máu tươi từ trong sơn động tràn ra tới bên ngoài, thậm chí đã lan đến bên chân bọn họ.
Thời gian cứ trôi qua, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, nghe tiếng bước chân bên trong, cảm thấy lực áp bách quanh người bỗng nhiên tăng mạnh, Hách Liên Thịnh và Mộc Tử Anh không dám ngẩng đầu, rất sợ sẽ thấy cảnh tượng để cho bọn họ nhịn không được buồn nôn.
Nhưng mà, từ trong sơn động đi ra lại là một gã thiếu niên diện mạo sạch sẽ chỉnh tề.
Hắn mặc một bộ áo trắng, đội mũ màu trắng, một cái quạt xếp đặt ở trước ngực, nhìn rất có tinh thần.
Có điều khi hắn vừa mở miệng, âm thanh lại vô cùng già nua, hoàn toàn khác biệt với cái diện mạo này.
Người này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Lục Uyên đã thay hình đổi dạng.
"Sư phụ, chúc mừng ngươi đại công luyện thành, cải lão hoàn đồng." Thấy Lục Uyên đi ra, Mộc Tử Anh và Hách Liên Thịnh vội vàng chúc mừng, thấy hai người bọn họ e ngại mình, Lục Uyên hài lòng gật đầu, đi ra phía ngoài.
"Thịnh nhi, mấy ngày nay ta bế quan, bên ngoài có việc gì xảy ra không?"
"Bẩm sư phó, bên ngoài vẫn như cũ, chính phái và Minh tuyệt cung chưa có chính thức khai chiến, nhưng mâu thuẫn rõ ràng đã trở nên rất gay gắt, tất cả mọi thứ đang tiến hành theo kế hoạch của ngươi."
"Ừ, mấy ngày nay Anh nhi tiếp tục lưu ý hướng đi của Phó Bạch Chỉ, ta và Thịnh nhi đi gặp Hách Liên lão tiên sinh trước, mấy ngày nay cứ án binh bất động, chờ chỉ thị tiếp theo của ta."
"Dạ."
Sau khi điều Mộc Tử Anh đi, trấn Tây Sơn hoang phế này cũng chỉ còn lại có Lục Uyên và Hách Liên Thịnh hai người.
Bọn họ một trước một sau mà đi, độc khí còn sót lại trong này làm cho võ công hơi yếu Hách Liên Thịnh hô hấp có chút không thoải mái, thấy dáng vẻ của hắn, Lục Uyên cười cười, cánh tay giả bằng đồng thiết khẽ nâng lên, lại dùng lực phất một cái, liền thấy độc khí quanh thân hai người nhanh chóng tan ra, Hách Liên Thịnh thấy cảnh này, lòng không khỏi cả kinh, xem ra Lục Uyên quả nhiên là luyện thành u quỷ tà công, thực lực nay đã hơn xưa.
Hai người ra khỏi trấn Tây Sơn, cùng nhau vận khinh công đến nhà Hách Liên.
Thân là thương nhân thanh danh hiển hách, phủ đệ nhà Hách Liên tất nhiên là hết sức xa hoa, dường như cũng không hề thua kém hoàng cung.
Sau khi hai người vào cửa, Hách Liên Thịnh mang Lục Uyên đi về phía phòng khách chính, vừa mới bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi ở chủ vị.
Hắn nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai có vài sợi bạc, đôi mắt ưng như đuốc, người này chính là gia chủ hiện nay của nhà Hách Liên, được xưng là phú thương có khối tài sản bằng cả một quốc gia, Hách Liên Cát.
"Lục sư phụ đã lâu không gặp, hôm nay nghe Thịnh nhi nói ngươi đại công đã thành, lão phu đặc biệt bày yến hội, chờ ngươi lâu nay." Hách Liên Cát đứng dậy nghênh hướng Lục Uyên, vừa cười vừa nói, mà Lục Uyên cũng không khách khí ngồi ở bên kia.
"Hách Liên tiên sinh khen trật rồi, cũng không phải là thần công gì đó, bất quá là một ít mánh khoé bảo mệnh trên giang hồ mà thôi.
Hôm nay ta tới, là muốn cùng Hách Liên tiên sinh bàn bạc kỹ càng về kế hoạch kế tiếp của chúng ta."
"Nghe nói gần đây rừng thuốc Tây Sơn và trấn Tây Sơn bị bọn Minh tuyệt cung hủy diệt rồi, chẳng biết Lục sư phụ còn tử sĩ không?" Nếu Lục Uyên trực tiếp đi vào chủ đề chính, Hách Liên Cát đương nhiên không muốn nhiều lời.
Bây giờ giang hồ hỗn loạn, triều đình cũng không yên ổn, đúng là thời cơ tốt để nhà Hách Liên của hắn đoạt lại thiên hạ, nếu bỏ qua cơ hội này, chẳng biết còn phải chờ thêm bao lâu.
"Không sao, tuy rằng Minh tuyệt cung có chút đang xem, nhưng cũng không đủ gây ra sợ hãi.
Dược nhân trong rừng thuốc Tây Sơn bất quá là một ít thứ vứt đi, chắc hẳn Hách Liên lão tiên sinh cũng từng nghe qua cái tên Hắc Cổ Tuyệt Sát, đây từng là danh hiệu trước kia của ta, hơn mười năm trước ta thành lập Loan tà điện, khi đó Diêm La bà của Minh tuyệt cung đang ở đâu cũng không biết, mặc dù ta ngủ đông nhiều năm, nhưng thế lực của Loan tà điện vẫn nằm trong tay ta."
"Ngoại trừ Loan tà điện ra, Thương khung môn cũng có người của ta, hôm nay tử sĩ tuy rằng tổn hại một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.
Ở trong Loan tà điện còn có vạn tên tử sĩ chuẩn bị cho Hách Liên tiên sinh, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chắc chắn có thể giúp ngươi lần nữa đoạt được giang sơn quý báu này." Lục Uyên thấp giọng nói, cười đắc ý, chỉ là cặp con ngươi kia không trộn lẫn chút xíu vẻ vui mừng nào.
Trong chốn giang hồ này, hắn đếm không hết mình đã đổi qua bao nhiêu thân phận, ban đầu hắn chỉ là một gã đệ tử không có tiếng tăm gì trong một môn phái nhỏ, hắn có dã tâm, có khát vọng, nhưng khổ nổi không có nơi để thi triển quyền cước.
Lục Uyên biết nếu vĩnh viễn ở lại nơi này, cả đời hắn cũng sẽ không có triển vọng.
Vì vậy hắn ly khai môn phái kia, một người tiến vào chốn giang hồ lang bạc.
Phụ thân của Lục Uyên chính là người làm nghề y, mà lúc đầu Lục Uyên cũng không am hiểu nội công, hắn hiểu lý thuyết y học, càng biết rõ về độc hơn.
Sau khi rời khỏi môn phái, hắn sáng lập Loan tà điện, thay hình đổi dạng, lấy tư cách Hắc Cổ Tuyệt Sát hành tẩu trên giang hồ.
Hắn dùng độc giết người, cũng tu tập tà công hút nội lực và tinh khí của người khác, lúc hắn được người người trên giang hồ biết đến, Lục Uyên lại phát hiện, như vậy vẫn còn xa xa thiếu.
Thứ hắn muốn có được không chỉ là một cái danh hiệu đứng đầu tà giáo, loại trình độ này thua xa những mong muốn trong nội tâm của hắn.
Vì vậy Lục Uyên mượn danh nghĩa ẩn lui giang hồ vứt bỏ thân phận Hắc Cổ Tuyệt Sát, ẩn dấu nội lực, làm một gã đệ tử bình thường gia nhập Thương khung môn, cuối cùng ngồi lên chức vị chưởng môn Thương khung môn, một lần ngồi xuống chính là ba mươi năm.
Mấy năm nay ngoài mặt hắn là Lục Uyên Thương khung đệ nhất kiếm được mọi người kính ngưỡng, trong tối, hắn làm quen với cha con Hách Liên, đáp ứng luyện dược nhân cho bọn họ, đem trấn Tây Sơn và rừng thuốc Tây Sơn làm nơi thí nghiệm thuốc cho Loan tà điện.
Trấn Tây Sơn nơi Minh tuyệt cung tàn sát đã sớm là một mảnh phế tích, toàn bộ người trong trấn cũng đã sớm bị Lục Uyên luyện thành dược nhân, nằm vùng ở trong thành trấn, nếu như có người sống đi vào, dược nhân sẽ giết chết trước tiên.
Sở dĩ Hoa Dạ Ngữ phải tàn sát hàng loạt dân trong thành chắc là đã phát hiện trấn Tây Sơn này cổ quái, để làm suy yếu thế lực của mình, mới sẽ như vậy.
Mà toàn bộ chất độc tràn ngập ở trong trấn, chẳng qua là độc khí mà dược nhân phát ra sau khi chết.
Nghĩ tới đây, Lục Uyên không khỏi bật cười.
Trước đây Phó Bạch Chỉ ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian, hắn rất nhanh thì phát hiện đồ đệ biết thân phận chân chính của mình trước đây đã mất, mặc dù vẫn là cơ thể của Lục Quý Ly, nhưng bên trong nàng lại thay đổi hoàn toàn.
Lục Uyên không cách nào giải thích loại hiện tượng này, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn xem cái tên gọi là Phó Bạch Chỉ này có thể làm nên trò trống gì.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, vô hình trung lại sinh ra nhiều chuyện xấu như vậy, Hoa Dạ Ngữ là người hắn coi trọng, không chỉ có xương cốt kỳ lạ, thể chất đặc thù, ngay cả tâm tư và ý nghĩ cũng thật tốt.
Nếu như trước đây không bị Hoa Dạ Ngữ bắt gặp đang luyện công ở phía sau núi, có lẽ sớm muộn gì Hoa Dạ Ngữ cũng bị mình sử dụng.
Mặc dù không xác định nàng có thật sự nhìn thấy võ công của mình hay không, nhưng Lục Uyên không cho phép thân phận và kế hoạch của hắn có một chút kẽ hở, mặc dù Hoa Dạ Ngữ sẽ là một trợ thủ đắc lực, hắn vẫn thiết kế tuồng kịch trong tiệc sinh nhật, trừ khử Hoa Dạ Ngữ.
Chỉ là Lục Uyên vạn lần không nghĩ tới, lúc Hoa Dạ Ngữ chịu một chưởng hắn cố ý tăng thêm, sau đó còn có một kiếm lại không chết, thậm chí còn bị Diêm La bà dẫn về, trở thành cung chủ Minh tuyệt cung, mà Phó Bạch Chỉ cũng luyện băng tâm bí quyết, thực lực trong lúc sớm chiều liền nhảy vọt.
Nghĩ đến năm đó sơ sẩy để cho Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ trờ thành trở ngại của mình hôm nay, trong mắt Lục Uyên lóe lên một tia hối ý, sau đó tiêu tan.
Dù sao mình bây giờ, cũng đã có thể dễ dàng loại bỏ hai cái chướng ngại này.
"Hách Liên tiên sinh, hôm nay ta quả thực uể oải, chuyện ăn mừng tạm thời gác lại đi, ta đi nghỉ ngơi trước." Lục Uyên đứng dậy, hướng về phía Hách Liên Cát nói, sau đó cũng không quản đối phương giữ lại, trực tiếp rời khỏi phòng, nhìn hắn đi xa, Hách Liên Cát nháy mắt với Hách Liên Thịnh, hai người nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ Lục Uyên đã đi thật, lúc này mới mở miệng.
"Phụ thân, ngươi xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Thịnh nhi, tên Lục Uyên này nhìn qua cũng có vài phần năng lực, chỉ là rất không coi ai ra gì.
Những kẻ giang hồ vô học chính là như vậy, ngay cả chút phép tắc cũng không hiểu.
Bất quá hắn rốt cuộc là quân cờ của chúng ta, đợi sau khi chuyện thành công, loại bỏ hắn là được.
Bọn tử sĩ ở trấn Tây Sơn, có chút đáng tiếc." Hách Liên Cát nói, biểu tình trên mặt trở nên âm lệ khó dò, thấy hắn vẫn lưu ý tử sĩ trấn Tây Sơn, Hách Liên Thịnh cũng không cảm thấy có gì.
"Phụ thân, lời ấy sai rồi, ta đã thấy dược nhân trấn Tây Sơn, đích thật là thứ phẩm tồi tàn không chịu nổi một kích.
Lần này Hoa Dạ Ngữ phá hủy nơi đó, cũng vừa vặn để cho triều đình thả lực chú ý ở bên đó, chúng ta bên này càng dễ làm việc.
Một khi đại sự thành, nhà Hách Liên chúng ta có thể đoạt lại ngôi vị cửu ngũ này."
"Tốt, nói rất hay."
Hai phụ tử nhà Hách Liên cười đắc ý, không có chút phát hiện bóng người ở ngoài cửa sổ cách đó không xa.
Lục Uyên đứng ở phía sau cây, mặt không thay đổi nghe thanh âm hai người cố ý đè thấp nhưng với hắn mà nói lại hết sức rõ ràng, khinh thường cười.
Cuối cùng, ai là quân cờ của ai, còn chưa chắc đâu.
Cái loại tài trí này lại còn vọng tưởng ngôi vị hoàng đế, thật sự là buồn cười.
Bóng đêm sau khi cắn nuốt tất cả âm mưu càng trở nên âm u sâu sắc hơn, một người mặt không đổi khi sắc sau khi nhìn thấy Lục Uyên rời khỏi, cứng ngắc di chuyển cơ thể, nhảy ra khỏi sân nhà Hách Liên, một đường không ngừng nghỉ chạy tới một chỗ khác.
Đó là một cái cung điện cực kỳ xa hoa nhưng lại yên tĩnh, cung điện lấy màu đen là màu chính, trên tường và cột đều chạm trổ những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Chúng nó rực rỡ đua nở, thân màu đỏ thẫm như máu tươi ngưng tụ thành hoa văn, chắc chắn ai thấy cũng có thể tê dại da đầu.
Người nọ một đường đi vào bên trong điện, mới vừa vào cửa liền quỳ xuống, cúi đầu nhìn người phía trước.
Đó là một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nàng mặc một bộ trường bào màu đen, lười biếng ngồi ở trên giường gỗ, giơ chén rượu tự uống một mình, tóc đen sáng bóng rũ xuống bên hông, hai tròng mắt màu đỏ sậm an tĩnh nhìn chằm chằm quan tài ngọc hàn băng trước mặt.
Mặc dù có người tiến đến, nhưng đường nhìn vẫn chưa hề nhúc nhích chút nào.
Mà ở trong quan tài ấy, lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp khác đang nằm.
Mái tóc dài màu bạc của nàng mềm mại xõa tung, gò má trắng nõn trong veo trong sáng, mặt mày ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Mặc dù nàng chỉ là lẳng lặng ngủ, lại khiến người ta có một loại cảm giác giống như vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại, nhưng vẫn cứ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Ở trên cổ nàng treo một cái xích màu trắng nhạt, mà một đầu khác, chính là đeo trên cổ tay của cô gái áo đen.
"Chủ nhân, Lục Uyên đã công thành xuất quan, tụ họp với cha con Hách Liên.
Minh tuyệt cung và chính phái đánh một trận, không thể tránh được." Người tới cứng ngắc nói, nói xong, cũng không chờ cô gái áo đen trả lời liền rời đi.
Nhìn cung điện lại khôi phục yên tĩnh, Trọng Nhan Nặc đưa tay sờ cô gái ngủ trong quan tài, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của nàng.
"Ánh Hàn a, người ngươi để ý, hiện tại gặp phải phiền toái đấy.
Nhưng ta vẫn chưa quên nàng từng chọc giận ta, lần này cũng đáng đời nàng.
Thật không rõ, sao ngươi lại nhìn trúng nàng.".