Chướng khí trong rừng Quỳ Hợi không chỉ có độc, mà còn có thể tiêu hao nội lực trong người, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng để giữ gìn thể lực và thực lực, mọi người vẫn lựa chọn cưỡi ngựa đến Minh tuyệt cung.
Trên đường đi, dẫn đầu đội ngũ, Phó Bạch Chỉ dò xét những người này, tính sơ qua, có khoảng hơn ba trăm tên.
Trong đó đại môn phái chiếm đa số, một ít môn phái nhỏ chắc hẳn là tới giúp vui.
Ngoại trừ mấy người lớn tuổi có chút bản lĩnh, còn lại những người bằng tuổi mình, cơ bản không đủ gây ra sợ hãi.
Nghĩ đến cho dù dùng cứng đối cứng với Minh tuyệt cung, cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.
"Minh chủ, lập tức sẽ đến vùng phụ cận Minh tuyệt cung, đoàn người muốn xuống ngựa nghỉ ngơi tại đây, mặt trời lập tức xuống núi, ban đêm đi vào rừng Quỳ Hợi cũng không phải là thượng sách.
Ở chỗ này có thể ẩn nấp hành tung, ngày mai tiến đánh bọn họ cũng trở tay không kịp." Trong lúc Phó Bạch Chỉ ngẩn ngơ, có người cưỡi ngựa qua đây nói bên cạnh nàng.
Đối với trận chiến lần này nàng không có bất kỳ kiến nghị gì, căn bản cũng không ôm ý nghĩ bỏ ra một phần lực giúp sức mà tới.
Dĩ nhiên là mọi người nghĩ nên làm cái gì, thì nàng làm cái đó.
Vì vậy, Phó Bạch Chỉ tung người xuống ngựa, nhìn đám người xung quanh, nàng cau mày tự mình đi tới địa phương tương đối hẻo lánh, dùng khinh công bay lên cây, yên lặng nằm trên đó.
Mặc dù không biết ngày mai gặp nhau sẽ thế nào, nhưng Phó Bạch Chỉ phát hiện lòng của mình đặc biệt bình tĩnh, loại bình tĩnh này là đã rất lâu nàng chưa từng có, có lẽ là con người đến lúc mất đi tất cả mọi thứ, mới có cảm giác nản lòng thoái chí đi.
"Cung chủ, bọn họ đã đến, chỉ có điều dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không tính đêm nay khai chiến." Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trong điện, cô gái váy đỏ nằm lỳ ở trên giường, nàng không có mặc quần áo chỉnh tề, mà là để lộ làn da trong trắng bóng loáng phía sau lưng, trên mảnh lưng vốn không có một vật rõ ràng là xuất hiện nhiều đóa hoa tươi đẹp màu đỏ.
Không ai biết tên loài hoa này, mà Hoa Dạ Ngữ cũng chỉ là tạm thời cao hứng, dùng bút mực vẽ ra, tìm người xăm lên lưng mình.
Máu tươi vẫn còn đang không ngừng chảy xuống, nhưng nàng cũng không thèm để ý nỗi đau nho nhỏ này.
Nghe người kia đã tới, nàng nhẹ giọng cười, tùy ý không mặc y phục, ngồi dậy.
Nàng chờ đợi ngày này đã lâu, thật vất vả đợi được Phó Bạch Chỉ đến, không nghĩ tới còn muốn ngày mai mới có thể gặp lại.
Nghĩ đến những người đó sợ Minh tuyệt cung và mình như vậy, Hoa Dạ Ngữ khinh thường cười, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nạ lạnh lẽo trên mặt.
"Truyền lệnh xuống, ngày mai nhất định phải giải quyết hết bọn chính phái nhân sĩ ngay trong rừng Quỳ Hợi, kiên quyết không thể để cho bọn họ vào cung."
"Dạ, cung chủ." Nhận chỉ thị của Hoa Dạ Ngữ, thám tử kia vội vàng lui xuống đi an bài, Hoa Dạ Ngữ cho thị nữ lui, liếc nhìn đại điện an tĩnh, cởi y phục ra, đi qua gương nhìn hình xăm đỏ rực trên lưng mình.
Những đóa hoa này không có tên, lại đỏ như lửa, sinh sôi nảy nở không ngừng, cũng mượn đó để che đi cơ thể đang dần suy bại của mình.
Hoa Dạ Ngữ thật sự hy vọng mình cũng có thể giống như những đóa hoa này, nhưng với nàng mà nói, ước nguyện này chỉ là hy vọng xa vời.
Lần nữa thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Hoa Dạ Ngữ vận khởi khinh công, một mình ra khỏi Minh tuyệt cung.
Nàng đi qua mật đạo lướt qua rừng Quỳ Hợi, đi tới chỗ đám người chính phái nhân sĩ nghỉ ngơi.
Từ xa nhìn quanh một vòng, nàng không phát hiện ra bóng dáng của Phó Bạch Chỉ, liền biết người này rất có thể là trốn đến nơi không người, không tự chủ được nâng lên khóe môi.
Mặc dù qua lâu như vậy, a chỉ chỉ sợ cũng chán ghét những tên gọi là chính phái nhân sĩ này đi.
Bất luận nàng tránh tới chỗ nào, mình cũng sẽ dễ dàng tìm được.
Quả nhiên, không mất bao lâu, Hoa Dạ Ngữ liền tìm được thân ảnh màu trắng trên cành cây cao vót.
Cho dù ngày mai phải khai chiến, nàng vẫn như trước ung dung nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không gặp nửa phần ngưng trọng.
Thấy nàng rõ ràng là nhận ra mình lại còn giả vờ ra vẻ ngủ say, Hoa Dạ Ngữ cũng không tiến tới, cứ như vậy đứng dưới tàng cây, im lặng nhìn nàng.
Từ lúc Hoa Dạ Ngữ đứng ở dưới tàng cây Phó Bạch Chỉ liền phát hiện người vừa tới có lẽ là nàng, vào thời điểm này, nàng không biết nên dùng loại biểu tình và thái độ gì để đối mặt Hoa Dạ Ngữ.
Vết thương trên cánh tay còn quấn băng vải, từ sau đêm đó tan rã trong không vui, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Đáng tiếc là, lại ở nơi này, vào loại thời điểm này.
"Ngươi đã đến rồi." Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ đứng dưới tàng cây, nàng còn mang mặt nạ màu bạc, che khuất dung nhan mà mình quen thuộc, có vẻ lạnh lùng vô tình.
Thấy hai tròng mắt nàng mỉm cười, lấp lánh nhìn mình, Phó Bạch Chỉ còn muốn nói gì đó, Hoa Dạ Ngữ đã phi thân lên đây, ngồi trên bắp đùi nàng, vùi vào lòng nàng.
"Ngày mai sẽ khai chiến, Phó minh chủ thật đúng là có nhiều nhã hứng, nếu như có rượu, ngươi cần phải uống hai chén?" Để không cho những người chung quanh nghe được, Hoa Dạ Ngữ nói rất khẽ, vả lại còn đem miệng tiến tới bên tai Phó Bạch Chỉ, cuối cùng còn không quên liếm liếm vành tai của nàng.
Bị ôm thân mật như vậy, cảm giác được sức nặng trên người, Phó Bạch Chỉ không có động tác gì, mà là đưa tay sờ lên mặt nạ của Hoa Dạ Ngữ, nhẹ nhàng ma sát phía trên.
"Ta vốn không có ý định cùng ngươi đối chiến, qua đây chỉ là vì nhìn ngươi.
Hoa Dạ Ngữ, ngươi làm những điều này rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi không phải là người yêu thích sát phạt, nếu như giết ta có thể làm ngươi buông bỏ mối hận trong lòng, ta..."
"Phó minh chủ, lời này hình như ngươi đã nói qua rồi.
Mà ta cũng đã nói với ngươi, ngươi căn bản không xứng trở thành người để cho ta hận.
Giết ngươi, là bởi vì ngươi cản đường ta."
"Đã như vậy, đêm đó vì sao ngươi không trực tiếp giết ta, lại muốn hướng mũi kiếm ra khỏi quỹ đạo?" Phó Bạch Chỉ hỏi ngược lại, tay phải của nàng dùng sức, không trở ngại chút nào cầm mặt nạ trên mặt Hoa Dạ Ngữ, làm cho dung nhan của người này lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày trôi qua, dường như khuôn mặt nhỏ nhắn này lại gầy hơn một chút.
Bất quá Phó Bạch Chỉ lại rất vui mừng, đối phương cư nhiên ngoan ngoãn như thế để cho mình gỡ mặt nạ này xuống.
"Phó minh chủ đừng có hiểu lầm, hôm đó ta không giết ngươi, chỉ là bởi vì ta muốn giữ mạng của ngươi cho tới hôm nay.
Thử hỏi, còn có cái gì có lực uy hiếp hơn chuyện giết minh chủ võ lâm trước mặt mọi người? Nếu ngươi chết đi, toàn bộ võ lâm chính là vật trong túi ta."
"Hoa Dạ Ngữ, ta xem không hiểu suy nghĩ của ngươi.
Ngươi cũng biết cho dù ngươi giết ta, còn có thật nhiều chính phái nhân sĩ muốn giết ngươi, nếu như ta chết đi, liền không có người bảo vệ ngươi, nếu ngày sau có người gây bất lợi cho ngươi, ta sợ là chết cũng sẽ không yên lòng."
"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc Phó minh chủ muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập vào Minh tuyệt cung của ta lần nữa? Cũng tới làm người thân mật của ta? Lại nói tiếp, mấy ngày nay mặc dù có người hầu hạ, nhưng kỹ thuật của các nàng quả thực không bằng ngươi.
Dù sao ngày mai cũng sẽ đấu đến một sống một còn, sao đêm nay không vui sướng một phen?"
Hoa Dạ Ngữ không thèm để ý nói, Phó Bạch Chỉ nghe xong sắc mặt trầm xuống.
Hoa Dạ Ngữ này làm cho nàng cảm thấy xa lạ, dù cho có dung mạo như cũ, nhưng lại nói những lời khác với trước đây, ngay cả nụ cười cũng mang theo tà ý.
Nghĩ đến sự uy hiếp của chính phái, còn có những thế lực tiềm tàng.
Phó Bạch Chỉ đột nhiên cảm giác được, cái ý định chết ở trong tay Hoa Dạ Ngữ để cho nàng bình an thoái ẩn giang hồ của mình lúc đầu, có phải là quá ngây thơ rồi hay không?
Thứ mình nên làm, không phải là như vậy, nàng hẳn là làm cho Hoa Dạ Ngữ hoàn toàn bỏ đi ý tưởng đối nghịch với võ lâm chính phái.
Cho dù cưỡng ép trói nàng đi, cũng phải làm cho nàng ly khai mảnh đất thị phi này.
"Hoa Dạ Ngữ, ta nguyện ý cùng ngươi ly khai, từ nay về sau, ngươi không còn là cung chủ Minh tuyệt cung, mà ta cũng không phải là minh chủ võ lâm.
Chỉ cần ngươi ra đi cùng ta, vẫn ở cùng với ta, ta nguyện ý phế bỏ võ công, để cho Phó Bạch Chỉ của trước đây trở về." Nói xong lời này, Phó Bạch Chỉ rất chăm chú nhìn Hoa Dạ Ngữ, cặp mắt kia không còn là băng lãnh vô tình, trái lại có vài phần mong đợi không dễ phát hiện.
Nếu nói là vô tình, nhất định là không có khả năng, Hoa Dạ Ngữ nghe những lời này, ngực lại hiện lên nỗi bất lực chua xót.
Không hỏi tới chuyện của giang hồ nữa, chỉ có nàng và Phó Bạch Chỉ hai người bình thản sống qua ngày, Hoa Dạ Ngữ rất mong muốn cuộc sống như thế, dù là hiện tại cũng chưa từng thay đổi.
Thế nhưng, nàng lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy để làm việc này đây?
Nỗi đau khi phế bỏ võ công, Hoa Dạ Ngữ làm sao không rõ, cái loại cảm giác đan điền vỡ vụn, toàn thân giống như bị vắt lại, nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu.
Băng tâm bí quyết khác với các loại võ công, nó càng mạnh mẽ, thì lúc phế bỏ nguy hiểm càng cao.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Thu Ánh Hàn dùng nội lực trị thương cho mình lại kiệt lực mà chết, cho dù Phó Bạch Chỉ phế đi võ công vẫn còn sống, tuổi thọ của nàng nhất định sẽ bị hao tổn, cơ thể cũng sẽ không như bây giờ.
Hoa Dạ Ngữ không muốn Phó Bạch Chỉ vì mình hi sinh đến nước này, nếu thời gian của nàng còn có mấy chục năm, có lẽ nàng sẽ vì thế mà mạo hiểm, đáng tiếc, nàng không cho Phó Bạch Chỉ được thời gian, làm sao chịu để cho Phó Bạch Chỉ lấy nửa đời sau làm tiền đặt cuộc.
"Phó minh chủ, ngươi nói không khỏi rất ý nghĩ kỳ lạ chút.
Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi bây giờ, với ta mà nói bất quá chỉ là một cái công cụ dùng để nổi danh mà thôi.
Bất luận là ngươi của trước đây hay là ngươi của hiện tại, ta đều không cần.
Nếu ta thống nhất giang hồ, còn sợ không có nữ nhân sao?"
"Hoa Dạ Ngữ, ngươi đây là đang hồ đồ."
Nghe xong lời Hoa Dạ Ngữ nói, sắc mặt của Phó Bạch Chỉ càng trở nên khó coi, nàng cảm thấy ngực rất không thoải mái, rõ ràng loại tình cảm tiêu cực này đối với nàng mà nói là đáng quý, nhưng nàng lại thà rằng mình không có.
Như bây giờ, rốt cuộc tính cái gì? Nàng vẫn luôn mang theo ý nghĩ Hoa Dạ Ngữ chẳng qua là giận dỗi nàng, nhưng hôm nay, người này lại nói, nàng cũng không quan tâm mình...!Như là để chứng minh điều Hoa Dạ Ngữ nói là lời nói dối, Phó Bạch Chỉ kéo Hoa Dạ Ngữ, dưới sự kinh ngạc của nàng gỡ bỏ quần áo của nàng, đưa tay dò xét vào bên trong.
Đã lâu chưa từng thấy qua Phó Bạch Chỉ kích động như vậy, Hoa Dạ Ngữ có chút ngây người, rồi lại cười khổ, có điều nụ cười này chớp mắt lại biến mất, rất nhanh nàng liền đổi lại biểu tình câu người.
Nàng đem cơ thể tiến đến trước mặt Phó Bạch Chỉ, cầm tay nàng để ở trước ngực.
"Phó minh chủ phải nhẹ chút, ta mới vừa cùng người trong cung vui sướng xong, thắt lưng còn mệt mỏi." Lời này vừa nói ra, Hoa Dạ Ngữ rõ ràng cảm giác được cơ thể Phó Bạch Chỉ dừng lại, ngay sau đó, nàng bị đối phương dùng sức đẩy ra.
Hai người động tĩnh lớn như vậy dẫn tới sự chú ý của bọn người chính phái, Hoa Dạ Ngữ cười cười, hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt đóng băng của Phó Bạch Chỉ.
"Phó minh chủ, chúng ta..."
"Ngày mai tiếp tục."
-
Thứ động lại trong lòng mị chỉ có hình ảnh ướt muội ngồi trong lòng sư tỷ, hai người vắt vẻo trên cành cây hoang vắng, rồi hun hun, rồi sờ sờ, mị chỉ liên tưởng tới hình ảnh 2 mẻ tung tăng đùa giỡn ở trễn hoi à, huhu..