Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 166


Lần thứ hai bước vào nơi quen thuộc, nhìn những người quen thuộc tới lui, Tử Linh ngơ ngác đứng ở trong góc nhỏ, rõ ràng là nàng biết mình hẳn là nên nhanh chóng tránh đi, không thể để cho người khác phát hiện sự tồn tại của mình, nhưng hai chân lại giống như là bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Lần trước, cũng vào một đêm thế này, nàng từ nơi đây chạy trốn, mà nay, cũng là đêm, chính mình lại trở về Dược tiên cốc.
Suy tư suốt ba ngày, nàng vẫn quyết định trở lại thăm Liễu Tĩnh Mạt một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù trong lòng có nhiều lo lắng, nhưng nàng lại không có biện pháp lờ đi tin tức người nọ gặp nguy hiểm đến tánh mạng.

Ở ngoài nửa năm, không có ngày nào nàng không suy tư về mối quan hệ của nàng và Liễu Tĩnh Mạt, từ tự hỏi đến nhớ nhung, gần như để cho Tử Linh điên mất.
Nàng không cách nào quên đi phần tình cảm dành cho Liễu Tĩnh Mạt, cũng không phải là dục vọng, mà là một tình yêu tha thiết nóng rực.

Nghĩ đến những chuyện mình làm với Liễu Tĩnh Mạt lúc rời đi, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt đẹp của nàng dưới thân mình, còn có dáng vẻ nàng xâm chiếm mình.

Mỗi khi Tử Linh nghĩ đến, đều sẽ cảm thấy xấu hổ lại tự trách, nhưng lòng lại hiện lên chút ngọt ngào.
Có lẽ, Liễu Tĩnh Mạt nói rất đúng, thể xác và tinh thần của mình vốn là nàng cho, ngay cả sinh mệnh cũng như vậy.


Những thứ này chỉ tồn tại tạm thời trong cơ thể mình, nhưng sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở lại bên người Liễu Tĩnh Mạt.

Tựa như lúc này, thân thể của mình nhung nhớ những cái ôm cái đụng chạm của Liễu Tĩnh Mạt, tim của mình điên cuồng bị nàng ăn mòn.

Kết quả là, bất kể nàng chạy thế nào, trốn thế nào, cho dù đi đến chân trời góc biển, cũng không thể thật sự buông xuống Liễu Tĩnh Mạt.
Có lẽ, đây chính là yêu đi.
Bởi vì biết rõ địa hình của Dược tiên cốc, thêm nữa Tử Linh là có chuẩn bị mà đến, nàng thận trọng đến cửa phòng của Liễu Tĩnh Mạt, phát hiện không có người nào giữ cửa, liền ngừng thở, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Tựa như lúc nàng rời đi, căn phòng này vẫn tràn đầy hương thơm thảo dược nhàn nhạt trên người Liễu Tĩnh Mạt, làm cho Tử Linh nghe thấy được có chút không tự chủ đỏ mắt, nàng từng bước đi tới bên cửa sổ, còn cách thật xa, liền thấy người nằm trên giường.
Nàng không giống như trước thấy mình liền vội vã chạy tới ôm lấy mình, mà là yên lặng nằm ở trên giường.

Bên giường để chén thuốc nàng mới vừa uống xong, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, so với dáng vẻ trong trí nhớ của mình đâu chỉ là gầy đi một ít, Tử Linh an tĩnh nhìn, thậm chí không dám tiến lên phía trước chạm vào Liễu Tĩnh Mạt, nàng sợ mình sẽ quấy rầy người này, càng sợ mình nhìn thêm vài lần nữa, sẽ không nỡ ra đi.
Nhưng cuối cùng, mong muốn vẫn chiến thắng lý trí, Tử Linh chậm rãi đi lên trước, quỳ gối bên giường, lấy tay vuốt ve gò má trắng nõn của Liễu Tĩnh Mạt.


Nàng nhớ kỹ khi mình khó chịu, lúc nào Liễu Tĩnh Mạt cũng an ủi mình như vậy, khi đó mình liền suy nghĩ, nếu như có thể sống như vậy cả đời với Liễu Tĩnh Mạt, thì tốt biết bao.
"Mạt, ta tới thăm ngươi, ngươi phải cố gắng, được không?" Tử Linh sờ cổ tay của Liễu Tĩnh Mạt, tỉ mỉ dò xét mạch hướng của nàng, nhưng lại phát hiện mạch hướng của Liễu Tĩnh Mạt ổn định, không giống như là người có bệnh hay là sắp chết, Tử Linh cho là mình học nghề chưa thạo, nàng khổ sở nhíu chặc chân mày, cúi đầu hôn lên cổ tay của Liễu Tĩnh Mạt, nhưng vào lúc này, sau đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái tay ấm áp, phần xúc cảm mà nàng luôn nhớ mong này khiến cho lòng nàng run lên, nhịn không được bật khóc.
"Tử Linh, cuối cùng ngươi đã trở về, ta cho rằng, ngươi không bao giờ gặp lại ta nữa." Liễu Tĩnh Mạt đưa tay ôm Tử Linh, cảm giác được phần xúc cảm quen thuộc này, nàng suýt nữa cho là mình là đang nằm mơ.

Nàng biết Vương bà nói tình huống của mình với bên ngoài rất khoa trương, cũng biết rõ đối phương làm như vậy, chính là quyết định không ngăn cản chuyện của mình và Tử Linh nữa, chỉ là Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới, chỉ mới vài ngày mà thôi, Tử Linh sẽ nhanh chóng trở về.
Niềm vui trong lòng hơn bất kỳ cái loại tình cảm nào, rồi lại trộn lẫn một chút thất lạc nho nhỏ, mình gần như đã lục tung tất cả các nơi, cũng không tìm được Tử Linh, mà nay, nàng nghe được tin mình bệnh nặng, mới gấp gáp trở về.

Nhưng nếu không có chuyện này, e là mình muốn tìm được Tử Linh, còn khó hơn lên trời đi?
"Mạt, rốt cuộc bệnh của ngươi là thế nào? Vì sao các nàng nói không có cách nào chữa khỏi? Nhưng ta dò xét mạch hướng của ngươi, dường như cũng không có chuyện gì." Tử Linh thủy chung quan tâm đến bệnh tình của Liễu Tĩnh Mạt, lo lắng hỏi, nghe nàng nói như vậy, trong mắt Liễu Tĩnh Mạt lóe lên một chút mất mác, nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, đã có vài phần dứt khoác.
"Tử Linh, lời đồn bên ngoài là giả, ta không có sinh bệnh, chỉ là gần đây rất uể oải mà thôi." Liễu Tĩnh Mạt nói xong, trong phòng trở nên cực kỳ im lặng, hai người đều có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, nàng phát hiện ra Tử Linh cứng đờ, nhưng người này lại ngoài ý muốn không có giãy dụa, mà là lão lão thật thật vùi vào lòng mình.
"Mạt, ngươi còn có thể để cho ta đi sao?" Qua hồi lâu, Tử Linh mới chậm rãi mở miệng, thanh âm của nàng mang theo vài phần run rẩy, giọng mũi cũng rất nặng, Liễu Tĩnh Mạt không có trả lời ngay, mà là sờ lên gương mặt đầy nước mắt của nàng, tựa cằm lên trán của nàng.
"Tử Linh vẫn còn muốn đi sao? Nếu như ngươi thật sự có thể buông bỏ ta, thì hôm nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này."
"Mạt luôn như vậy, ngươi rất thích dùng phương pháp bá đạo thế này ép ta đi vào khuôn khổ.


Ngươi có biết không, khi ta nghe nói ngươi bị bệnh, trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở, ta rất sợ ngươi bởi vì ta mới bị bệnh, ta rất sợ bởi vì ta nhát gan mà tổn thương ngươi, ta càng sợ nếu như lần này không quay lại xem ngươi, e là sẽ không còn được gặp ngươi nữa."
"Tử Linh, xin lỗi." Nghe lời Tử Linh nói, lòng Liễu Tĩnh Mạt nổi lên từng đợt đau xót, nàng làm sao không biết nàng tổn thương Tử Linh bao sâu, trước đây cưỡng bức nàng, đã tạo thành tổn thương trong lòng người này, nửa năm không gặp, gầy đi một vòng lớn đâu chỉ có mình, sờ lên lưng người trong lòng một chút thịt cũng không có, từng cái khớp xương cấn vào người nàng đến phát đau.
"Mạt luôn luôn nói xin lỗi, thế nhưng lần nào cũng sẽ tái phạm." Tử Linh nói, liền muốn từ trong lòng Liễu Tĩnh Mạt giãy dụa thoát ra, lúc này đây lại dễ dàng hơn dự kiến, nàng nhanh chóng khôi phục tự do, nàng nhìn Liễu Tĩnh Mạt trên giường, xoay người muốn rời khỏi, đúng lúc này, ống tay áo bị Liễu Tĩnh Mạt nắm lại, mặc dù lực đạo đó rất nhẹ, nàng lại giãy không được, cũng không nỡ giãy ra.
"Tử Linh, ta biết ngươi còn đang trách ta, thế nhưng, ta muốn ngươi nghe xong những lời này.

Liễu Tĩnh Mạt ta cho tới bây giờ đều không phải là người xử trí theo cảm tính, nếu như không có ngươi, đừng nói là ái tình, ngay cả thân tình ta cũng sẽ không quan tâm.

Tử Linh, ta rất bá đạo, thế nhưng chỉ có đối với ngươi, ta mới không có biện pháp tiếp tục phần bá đạo này.

Trước đây là ta ép buộc ngươi, cái gì cũng là do ta không tốt.

Thế nhưng ta thực sự không có cách nào ngừng phần tình cảm dành cho ngươi lại, nhưng hiện tại ta nghĩ rõ, nếu ngươi thực sự không muốn ở lại bên cạnh ta, ta cũng vô pháp cưỡng cầu cái gì."
"Ta chỉ hy vọng ngươi đừng chạy xa như vậy, nếu như ngươi không muốn chấp nhận tình yêu mà Liễu Tĩnh Mạt ta dành cho ngươi, thì xin ngươi chí ít đừng cự tuyệt phần thân tình mà một người mẫu thân như ta muốn đưa cho ngươi.

Mặc kệ ngươi đi bao xa, hoặc là ngươi thuộc về ai, tìm một chút thời gian, trở về xem ta một cái, được không?"

Dưới ánh nến, hình ảnh bàn tay hai người nắm lấy nhau rọi vào trên tường, Tử Linh cúi thấp đầu, nàng đã dùng răng cắn môi dưới đến chảy máu, nhưng vẫn không chịu buông ra.

Nước mắt theo vành mắt của nàng rơi xuống y phục, nàng đã quên mất lần cuối mình khóc đến lợi hại như vậy là khi nào, thế nhưng hiện tại nàng thực sự rất khó chịu, những giọt nước mắt này nàng càng không thể khống chế.
Giống như là đã quyết tâm, nàng dùng sức một chút, giãy khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình của Liễu Tĩnh Mạt, chật vật đi ra ngoài.

Vào khoảnh khắc đẩy cửa ra, nàng nghe được tiếng Liễu Tĩnh Mạt xuống giường, cũng không dám dừng lại lâu không dám quay đầu lại, mà là có chút chật vật đi ra ngoài.

Nàng biết Liễu Tĩnh Mạt đứng ở cửa nhìn mình, nhưng nàng cũng không biết, cái sân này lại dài như vậy, khó đi như vậy.
Một bước lại một bước, khó chịu như là đao cắt, lúc sắp ra khỏi viện, cuối cùng Tử Linh nhịn không được, quay đầu lại nhìn về phía Liễu Tĩnh Mạt, lại phát hiện người nọ cũng chỉ im lặng đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình, dù cho nước mắt của nàng đã chất đống trong mắt, nhưng vẫn còn tích tụ ở bên trong, không hề rơi xuống.

Tử Linh nhớ lại, trước đây rất lâu, mỗi khi mình muốn cùng những tiểu đệ tử khác đi ra ngoài chơi, lúc nào Liễu Tĩnh Mạt cũng đứng ở cửa như vậy, mỉm cười nhìn theo mình rời đi.
Nàng từng không hiểu ánh mắt như thế là có ý gì, hôm nay mới hiểu được, trong một ánh mắt, lại tụ tập bao nhiêu thâm tình.
"Ta, dường như đi không nổi nữa." Qua hồi lâu, Tử Linh mới xoay người nói, nàng nhìn Liễu Tĩnh Mạt, dần dần đi trở về, người kia làm như đã nhận ra ý đồ của nàng, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng nỡ rộ, thấy Liễu Tĩnh Mạt có chút lảo đảo chạy về phía mình, luôn luôn ưu nhã nàng, lại ba lần bốn lượt suýt té ngã, Tử Linh tiến lên vài bước ôm chặt lấy nàng, vào giờ khắc này, nàng không bao giờ quản cái gì luân lý trời phạt nữa, nàng không có biện pháp rời khỏi Liễu Tĩnh Mạt, không có biện pháp rời đi người con gái mà nàng yêu này.
Nàng và nàng, vẫn luôn là máu thịt tương liên, thân hình một thể, ai cũng không có biện pháp ly khai ai.
"Mạt, ta yêu ngươi, cũng không chạy trốn, không nhát gan nữa.".

Bình Luận (0)
Comment