Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 169


Sau khi rời khỏi Dược tiên cốc, Phó Bạch Chỉ không có giống như con ruồi mất đầu đi khắp nơi tìm hành tung của Hoa Dạ Ngữ, mà là cẩn thận suy nghĩ một chút, về khoảng thời gian hai người ở chung không lâu.

Nàng nhớ kỹ, Hoa Dạ Ngữ luôn nói hy vọng các nàng có thể tách khỏi giang hồ, không bao giờ quản cái nơi thị phi này nữa, hai người có thể tìm một chỗ bốn mùa như xuân mà ở, kề bên hồ, có núi có nước.
Thỉnh thoảng có thể trở về Thương khung môn nhìn một cái, tuy rằng Thương khung môn để lại cho hai người những hồi ức không mấy ngọt ngào, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại xem Thương khung môn như là nhà của nàng, bởi vì ở chỗ này, nàng và mình mới có thể gặp nhau.

Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ không cho là bây giờ Hoa Dạ Ngữ sẽ mạo hiểm đến Thương khung môn, nói vậy nàng nhất định là đến nơi trước đây hai người rất muốn tới.
Phó Bạch Chỉ dự định từ Lạc Thành tìm trước, nơi đó là quê nhà của Hoa Dạ Ngữ, trước đây Lục Uyên và Lục Quý Ly cũng là ở nơi đó tìm được Hoa Dạ Ngữ.

Mà chủ yếu nhất là, khoảng thời gian này trong nguyên gốc, Hoa Dạ Ngữ và vai nam chính trước kia Hách Liên Thịnh chính là mới vừa đánh bại Diêm La bà, tuy rằng thắng, nhưng bản thân cũng bị trọng thương ở Lạc Thành tu dưỡng, rất nhiều nguyên nhân tụ chung vào một chỗ, để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy mình nên đi Lạc Thành một chuyến.
Nàng cưỡi ngựa đến bên bờ, vừa định tìm chủ thuyền, lại được biết con thuyền cuối cùng đi Lạc Thành trong ngày hôm nay đã bị một cái cô gái mướn đi, mới đi được không lâu, nếu nàng đang vội, có thể hỏi một chút có thể đi ké thuyền hay không.

Phó Bạch Chỉ dĩ nhiên là vội vã, cho nên nàng liền nhìn về hướng con thuyền ở cách đó không xa, nhưng mà, cũng chính là cái nhìn này, lại làm cho ánh mắt mất mác của nàng nỡ rộ hào quang.
Phó Bạch Chỉ đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như mình gặp lại Hoa Dạ Ngữ, sẽ có biểu tình như thế nào, sẽ kích động đến rơi lệ, hay là sẽ mừng rỡ như điên.

Nhưng mà, đợi cho đến khi nàng thật sự thấy, lại phát hiện ra tâm tình của mình hoàn toàn không đủ để dùng bất kỳ cái từ ngữ gì để hình dung.
Lâu như vậy không gặp, Hoa Dạ Ngữ đúng là lại gầy đi rất nhiều, y phục đã từng vừa người giờ mặc lên người nàng, lại có chút cảm giác chống đỡ không nổi.

Nàng đứng ở đầu thuyền đón gió, mái tóc dài màu tím sẫm bị gió thổi tán loạn, rối tung che lại nửa khuôn mặt của nàng, nhưng không cách nào che khuất vẻ đẹp của nàng.

Dường như nàng đang chuyên chú nhìn cái gì đó, mãi đến khi phát hiện đường nhìn của mình rơi vào trên người nàng, cơ thể có chút run nhẹ,
Nàng không quay đầu lại, nhưng Phó Bạch Chỉ biết, nàng hẳn là có thể cảm giác được mình, sau một khắc, khi Hoa Dạ Ngữ xoay người lại, Phó Bạch Chỉ cũng thẳng tắp nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt Hoa Dạ Ngữ Phó Bạch Chỉ thấy được sự đè nén mừng rỡ, còn có chút kinh hoảng không cẩn thận lộ ra ngoài, trong lúc vô tình, Phó Bạch Chỉ đã đỏ vành mắt.
Nàng phát hiện mình căn bản không cách nào buông Hoa Dạ Ngữ, một khi nàng khôi phục lại tình cảm, thì nàng cũng không cách nào buông tha cô gái quá mức tốt đẹp này.

Hai người từ khi gặp nhau đến hiểu nhau, rồi đến khi Hoa Dạ Ngữ nảy sinh tình yêu với mình, bởi vì sự nhút nhát của mình buộc các nàng tách ra, lại bởi vì sự vô năng của mình để cho Hoa Dạ Ngữ một lần lại một lần bị thương tổn, mặc dù sau đó hai người ở cùng một chỗ, người này vẫn bởi vì mình mà nhận hết đau khổ.
Phó Bạch Chỉ không có quên lúc ban đầu ở rừng Quỳ Hợi, mũi kiếm dứt khoát mà Hoa Dạ Ngữ đâm vào mình.


Phó Bạch Chỉ hiểu nguyên nhân vì sao nàng làm vậy, nhưng lúc đó lại không cách nào trở nên khổ sở.

Nhưng bây giờ nhìn Hoa Dạ Ngữ, nghĩ đến nàng vì mình làm những chuyện như vậy, nước mắt của Phó Bạch Chỉ đã không còn cách nào nhẫn nại nữa, nàng cũng không muốn nhẫn nại cái gì.
Ngữ nhi, là thê tử của mình, nàng làm sao nỡ vứt bỏ nàng, lại tổn thương nàng.

Cái tên Phó Bạch Chỉ trước đây luyện băng tâm bí quyết, rốt cuộc là có bao nhiêu vô sỉ? Mới để cho Ngữ nhi suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy thoát đi chứ?
Tình cảm của hai người các nàng, dường như vẫn luôn là Hoa Dạ Ngữ liều mạng đi bảo vệ, đến loại thời điểm này, Phó Bạch Chỉ không đành lòng để cho bờ vai gầy yếu của nàng chống đỡ gì thêm nữa, đây là thời điểm nàng nên dựa vào năng lực của mình mà dũng cảm, tuy rằng hiện tại nàng chỉ là một người võ công gà mờ.
"Vị cô nương này, vị trên bờ cũng là muốn đến Lạc Thành, chẳng biết ngài có bằng lòng mang theo nàng một đoạn hay không?" Người lái đò tất nhiên là không có nhìn ra gút mắt giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, liền đi tới hỏi Hoa Dạ Ngữ, thế nhưng đợi đã lâu mà đối phương cũng không có phản ứng, lúc đang buồn bực, Hoa Dạ Ngữ lại xoay người, cúi đầu nói với hắn câu lái thuyền.

Thấy Hoa Dạ Ngữ không muốn cùng thuyền với người khác, chủ thuyền cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thủ thế xin lỗi Phó Bạch Chỉ, liền chèo thuyền đi.
Nhìn mái chèo tạo nên gợn nước trên mặt hồ, Hoa Dạ Ngữ biết lòng mình sợ là còn rung chuyển hơn mặt nước.

Nàng chẳng bao giờ hy vọng xa vời ở trước lúc rời đi còn có thể gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, thế cho nên nàng thậm chí cho rằng mọi thứ lúc nãy đều là một hồi ảo giác.

Hoá ra a Chỉ thực sự không có việc gì, nàng phế đi võ công, khôi phục tình cảm, cứ như vậy đến tìm mình.
Nghĩ tới đây, viền mắt Hoa Dạ Ngữ phiếm hồng, khóe miệng lại nhịn không được giương lên.

Nàng thực sự không biết đây là ông trời cho ban cho hay là trừng phạt nàng, nàng nằm mơ cũng muốn gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, mà nay cứ như vậy bỗng nhiên biến thành hiện thực.

Đáng tiếc là, nàng nào có nhiều thời gian có thể bầu bạn với a Chỉ, nàng làm nhiều như vậy, chính là không muốn để cho a Chỉ thấy dáng vẻ trong khoảng thời gian cuối cùng này của mình, nhưng thật sự vẫn là phí công vô ích sao?
Cơ thể Hoa Dạ Ngữ run rẩy, nàng biết tâm tình của mình không thể chấn động quá lớn, như vậy sẽ tăng tốc độ phát độc, thế nhưng nghe tiếng nước im lặng ở phía sau, nàng lại không nhịn được muốn quay đầu nhìn Phó Bạch Chỉ một cái.

Đè nén lại dục vọng, cơ thể Hoa Dạ Ngữ trở nên có chút cứng ngắc.

Bỗng nhiên, nàng nghe được người lái đò trên bờ bỗng nhiên hô to cái gì, ngay sau đó đúng là nghe được từng đợt tiếng gió thổi.
Hoa Dạ Ngữ vội vàng nhìn về phía sau, chỉ thấy Phó Bạch Chỉ đúng là vận khinh công, bay về phía chiếc thuyền của mình.


Hoa Dạ Ngữ nhíu mày, cũng không phải là bởi vì Phó Bạch Chỉ tự chủ trương, mà là bởi vì, nếu nội công của người này đã phế, khinh công tự nhiên cũng không còn như trước.

Thuyền đã đi được một khoảng cách, ngay cả mình muốn đuổi theo cũng là miễn cưỡng, huống chi là Phó Bạch Chỉ.
Quả nhiên, lúc còn cách một đoạn, Phó Bạch Chỉ cứ như vậy mà rơi vào trong nước, dù cho biết nàng nắm rõ kỹ năng bơi lội, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Nàng có bao nhiêu mong muốn để cho chủ đò dừng thuyền, hoặc là mình nhảy vào trong nước ôm lấy Phó Bạch Chỉ, nhưng Hoa Dạ Ngữ không thể làm như vậy, nàng nắm thật chặc đỉnh thuyền, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại Phó Bạch Chỉ đang giãy dụa ở trong nước, ngực đau đến mức như là bị xé rách, không để cho nàng biết đến tột cùng là độc phát tạo thành cơn đau, hay là vậy phần tình cảm dành cho Phó Bạch Chỉ đau.
"Vị cô nương này, ngươi xem..." Thấy Phó Bạch Chỉ bơi đến mức lao lực, mà Hoa Dạ Ngữ vẫn không quay đầu lại, người lái đò có chút do dự hỏi Hoa Dạ Ngữ lần nữa.
"Tiếp tục chèo thuyền, không cần..." Hai chữ để ý cắm ở trong cổ họng, để cho Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp nói ra khỏi miệng.

Nàng không ngừng hít sâu, hai tay run rẩy trắng bệch, mà vào lúc này, chủ thuyền lại mở miệng.
"Vị cô nương kia giống như là sặc nước, ta xem hay là..." Còn chưa đợi chủ thuyền nói xong, trên thuyền đã không còn bóng dáng của Hoa Dạ Ngữ, nàng nhảy vào trong hồ, lo lắng tìm Phó Bạch Chỉ, liền thấy người này thật sự là uống nước, đang hết sức thống khổ bưng cổ họng.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của đối phương, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy ngực lại thêm đau, nàng vội vàng bơi tới bên người Phó Bạch Chỉ, không hề nghĩ ngợi liền hôn lên cánh môi đang mở ra của nàng.
Nụ hôn lâu ngày không có làm cho hai người đều run lên, Hoa Dạ Ngữ đem không khí trong miệng mình truyền cho Phó Bạch Chỉ, sau khi người này khôi phục, lại ôm nàng không chịu buông tay, thậm chí còn làm nụ hôn này thêm sâu.

Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không cùng Phó Bạch Chỉ thân mật như vậy, Hoa Dạ Ngữ căn bản không nhớ được.

Cảm thấy cái lưỡi mềm mại của đối phương dò xét vào trong miệng mình, cảm giác quen thuộc đó để cho Hoa Dạ Ngữ có chút trầm luân, lại không thể sa vào.

Nàng nhẫn tâm đẩy Phó Bạch Chỉ ra, xoay người bơi lên thuyền, mà sau đó một khắc Phó Bạch Chỉ cũng lên theo.
Bây giờ đang là mùa đông, hồ nước lạnh buốt, hai người lại ở dưới nước ngây người lâu như vậy, cơ thể đã sớm ướt đẫm, bây giờ bắt đầu bị gió thổi qua, Phó Bạch Chỉ cóng đến lạnh run, mà sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ cũng không coi được.
"Ngữ nhi, ngươi sao rồi, có phải rất lạnh hay không?" Điều đầu tiên Phó Bạch Chỉ nghĩ đến không phải là mình, mà là Hoa Dạ Ngữ, y phục của nàng sau khi dính nước dán chặc vào cơ thể, bày ra đường cong lả lướt dịu dàng.

Nàng vội vàng cỡi y phục của mình ra đắp lên người Hoa Dạ Ngữ, tuy rằng đều là ướt đẫm, nhưng nhiều một tầng vẫn tốt hơn là không có.
Ai biết, Phó Bạch Chỉ vừa mới đem y phục khoác lên trên người Hoa Dạ Ngữ, gương mặt liền truyền đến một cơn đau rát, sau khi bị đánh Phó Bạch Chỉ mới phản ứng được, lại là Hoa Dạ Ngữ đánh nàng.


Tuy rằng Phó Bạch Chỉ kinh ngạc, nhưng cũng không tức giận, nàng cũng cảm thấy mình nên bị đánh, dù sao nàng tổn thương Ngữ nhi sâu như vậy, đánh thêm vài lần nữa cũng không sao.
"Ngữ nhi, xin lỗi, hiện tại ta đã mất đi băng tâm bí quyết, ta là Phó Bạch Chỉ mà ngươi nhận biết, ta...!Bốp!" Lúc này đây, Phó Bạch Chỉ còn chưa nói xong, cái tát thứ hai của Hoa Dạ Ngữ theo nhau mà tới.

Cảm thấy trên mặt đau đớn, Phó Bạch Chỉ trái lại nở nụ cười."Ngữ nhi, nếu ngươi tức giận, vậy thì đánh thêm vài cái, bên trái chưa đủ, bên phải cũng có thể đánh."
Phó Bạch Chỉ là quyết tâm muốn giở trò vô lại, nghe được lời này của nàng, Hoa Dạ Ngữ nhàn nhạt liếc nàng một cái, vẻ mặt bất động dò xét mạch hướng của nàng.

Phát hiện cơ thể của Phó Bạch Chỉ dường như vẫn chưa bị việc phế trừ võ công gây thương tích, chỉ là nội lực phù phiếm, trong đan điền một mảnh trống không, hiển nhiên là tất cả nội lực toàn thân đều giải tán hết.

Nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ có chút áy náy, ngẩng đầu nhìn gương mặt bị mình đánh đỏ ửng của Phó Bạch Chỉ, xoay người không nhìn nàng nữa.
"Ngữ nhi, vết thương ở ngực ngươi khỏi chưa?"
"Ngữ nhi, vì sao trước đây ngươi muốn bỏ đi một mình mà không nói với ta?"
"Ngữ nhi, ôi chao, ngươi đi đâu vậy a, đừng bỏ ta lại một mình."
Dọc theo đường đi, Phó Bạch Chỉ luôn miệng hỏi han Hoa Dạ Ngữ không ngừng, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không để ý tới nàng.

Thật vất vả lên bờ, Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ đứng dậy liền đi, để ý cũng không thèm để ý đến mình, nàng vội vàng đuổi theo, hai người cứ như vậy toàn thân ướt nhẹm làm nhảm mà bước, chỉ để lại một mình người lái đò trợn mắt há mồm nhìn hai cái người hình như có quen biết nhưng cũng không quen biết này.
Lạc Thành phồn hoa hơn một năm trước rất nhiều, mấy ngày trước Hoa Dạ Ngữ cũng đã thuê được phòng ở một nơi yên tĩnh, nàng không nghĩ tới hôm nay mình nhất thời cao hứng muốn đi ngồi thuyền, đúng là sẽ đánh bậy đánh bạ đụng phải Phó Bạch Chỉ.

Là ý trời trêu chọc cũng tốt, là trúng mục tiêu đã định trước cũng được, Hoa Dạ Ngữ bước nhanh đi ở phía trước, nghe Phó Bạch Chỉ ở sau lưng kêu gọi mình.

Cho dù ngực đau hơn nữa, khóe miệng vẫn vô ý thức nâng lên.
Hoa Dạ Ngữ biết, đã lâu rồi mình không vui vẻ như vậy.
"Ngữ nhi, đây là nhà của ngươi sao? Mang ta vào được không? Toàn thân ta đều ướt đẫm, lạnh quá." Thấy Hoa Dạ Ngữ đi vào một gian nhà nhỏ liền muốn đóng cửa, Phó Bạch Chỉ vội vàng chen tới, làm bộ đáng thương nói.

Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, Hoa Dạ Ngữ nghĩ đến y phục nàng khoác lên người mình, có chút tức giận mắng trả lại cho nàng, ai biết Phó Bạch Chỉ không những không mặc, còn ném y phục ra ngoài thật xa.
"Ngữ nhi, y phục kia cũng đã ướt đẫm không thể mặc, còn rơi trên mặt đất dơ bẩn, ngươi cũng không giữ ta lại tắm rửa một chút thay quần áo khác sao?" Hiện tại Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc đã biết, Phó Bạch Chỉ chính là đang ăn vạ với mình, nhìn ra mình không có biện pháp bỏ lại nàng.

Nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ cau mày, giơ tay lên muốn đánh Phó Bạch Chỉ.

Nàng đánh nàng không phải là bởi vì nàng đổ thừa mình, mà là bởi vì lúc này Phó Bạch Chỉ rất không quan tâm tới thân thể của chính mình.

Bản thân nàng không đau lòng, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại yêu thương.

Nhưng mà, tay này còn chưa có hạ xuống, Phó Bạch Chỉ đã trước một bước nhắm hai mắt lại.

Nhìn dáng vẻ tùy ý để mình đánh của nàng, Hoa Dạ Ngữ làm sao nỡ xuống tay.

Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Phó Bạch Chỉ, thật muốn đưa tay sờ một cái, cuối cùng lại bởi vì ngực quặn đau, chậm rãi buông.
Phó Bạch Chỉ không có đợi được cơn đau trong dự liệu, ngược lại là cảm thấy Hoa Dạ Ngữ không muốn.

Nàng mở mắt ra, hai tròng mắt dẫn theo chút phấn hồng.

Nhìn Hoa Dạ Ngữ ở hoảng cách gần như vậy, Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy ngực rất chua xót rất đau.

Nàng và Ngữ nhi trải qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay vô luận là cái gì, nàng cũng sẽ không sợ hãi nữa, lại càng không rời bỏ Hoa Dạ Ngữ.
"Vào đi." Cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ vẫn không thể nào đánh đuổi Phó Bạch Chỉ, may mà trong sân khá lớn, nàng cũng có thể không cần liên tục mặt đối với người này.

Hoa Dạ Ngữ chuẩn bị hai thùng nước nóng, một cái đặt ở phòng khách, một cái đặt ở trong phòng của mình.

Thấy Phó Bạch Chỉ thành thật đến phòng khách tắm rửa, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới trở về phòng, có chút thống khổ ôm cái bụng đang phát đau.
Mấy ngày nay, mỗi lần độc phát đều dẫn tới một vài chỗ đau đớn kịch liệt, có đôi khi là đầu, có đôi khi là ngực, ngay cả bụng và dạ dày bộ cũng không buông tha.

Hoa Dạ Ngữ có chút chật vật cởi đồ ướt, nàng nhìn dấu vết màu xám ở trên đùi lại nhiều hơn trước một chút, nghĩ tới Phó Bạch Chỉ, khổ sở nhắm mắt lại.
A chỉ, vì sao ngươi phải tới tìm ta, vì sao lại để cho nỗi lòng chết lặng của ta dấy lên hy vọng.

Thân thể này của ta bây giờ ngay cả chính ta cũng ghét bỏ, ta nên đối mặt với ngươi thế nào.

Hoa Dạ Ngữ cười khổ, đi tới cạnh thùng nước, nhìn gương mặt phản chiếu trong nước, nàng chậm chạp đưa tay sờ, bỗng nhiên nghiêng đầu ho khan vài tiếng, máu đỏ sậm liền theo kẽ tay của nàng tràn ra.

Thông qua mặt nước nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ si ngốc nở nụ cười.
"Thật tốt, gương mặt này còn xinh đẹp."
Bạn Chỉ giờ đến mức giả điên ăn vạ vậy luôn:)))
Dự là ngọt ngào sắp tới rồi các cậu ạ:3.

Bình Luận (0)
Comment