Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 178


"A Chỉ, vì sao chỉ mới hai năm không gặp, lại cảm giác khí thế của Dược Tiên Cốc đã lớn hơn rất nhiều?" Đứng ở cửa chính nguy nga lộng lẫy, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ đeo mạng che mặt, hai người ngơ ngác nhìn từng nhóm người mang theo lễ vật đi tới Dược Tiên Cốc, trên mặt đều mang theo vẻ cung kính, không khỏi có chút khó hiểu.

Tuy rằng Dược Tiên Cốc vẫn luôn là đối tượng mà nhân sĩ võ lâm muốn lấy lòng, nhưng hôm nay nhiều người tới Dược Tiên Cốc tặng quà như vậy, cũng không tránh khỏi có chút lợi hại.
"Làm sao ta biết, chắc là Liễu Tĩnh Mạt lại làm cái gì đó, bên kia có người, ta đi hỏi một chút." Phó Bạch Chỉ nhìn cách đó không xa có một người nhìn qua cũng gấp gáp muốn đến Dược Tiên Cốc tặng quà, liền dẫn Hoa Dạ Ngữ đi tới.
"Vị đại hiệp này, xin hỏi những người này đều là tới Dược Tiên Cốc tìm y sao? Cốc chủ hiện tại của Dược Tiên Cốc, vẫn là Liễu Tĩnh Mạt sao?" Phó Bạch Chỉ tò mò hỏi, ai biết nàng vừa hỏi xong, nam tử kia lại nhìn nàng như là nhìn quái vật, để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ có phải nàng nói sai cái gì rồi hay không.
"Vị cô nương này, nếu như ngươi đi cầu y, ta khuyên ngươi hôm nào hãy trở lại.

Hôm nay là giao thừa, Dược Tiên Cốc không tiếp bất cứ bệnh nhân nào, những nhân sĩ võ lâm này, đương nhiên đều nhận ân huệ của Dược Tiên Cốc, nên hôm nay mới tới đưa một phần quà mọn.

Còn có, nếu ngươi vào Dược Tiên Cốc, thì không thể gọi thẳng tên họ của Liễu thần y." Người nọ có lòng tốt khuyên nhủ, cũng để cho Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ mơ hồ đoán được một ít tình hình hôm nay.
Hai người ở dưới sơn cốc sinh sống hơn hai năm, đã sớm không có khái niệm về thời gian ở bên ngoài, các nàng không nghĩ tới vừa xuất cốc đi đến Dược Tiên Cốc lại đúng lúc giao thừa, trách không được Dược Tiên Cốc từ trước đến nay lấy trắng làm màu chủ đạo hôm nay lại trang trí tươi vui như vậy.

Chỉ là hai người không nghĩ tới, bây giờ ngay cả tên họ của Liễu Tĩnh Mạt cũng không được gọi, còn phải gọi là Liễu thần y, xem ra hai năm qua, Dược Tiên Cốc kiếm không ít tiền a...
"Cảm tạ vị đại hiệp này đã báo, chúng ta lên thôi." Phó Bạch Chỉ nghe được Liễu Tĩnh Mạt còn ở nơi này, tự nhiên cũng yên lòng, thấy các nàng hai tay trống trơn cứ như vậy mà đi tới, nam tử kia thấp giọng nói câu bệnh tâm thần, rồi lại cúi đầu sửa sang đồ đạc mình mang đến.
Đúng như dự đoán, sau khi vào Dược Tiên Cốc, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ liền phát hiện người ở trong đây còn nhiều hơn bên ngoài, thấy đệ tử của Dược tiên cốc đang kiểm kê lễ vật, Phó Bạch Chỉ liền đi tới.
"Tiểu huynh đệ, xin hỏi Liễu cốc chủ Liễu Tĩnh Mạt có ở đây không? Ta là một vị bạn cũ của nàng, hôm nay muốn tụ họp với nàng một chút." Phó Bạch Chỉ nói rất rõ ràng, nhưng tiểu đệ tử kia nghe nàng nói xong, mặt lộ ra vài tia bất mãn."Ngươi cái người này, đã không mang lễ vật tới, còn nói nhảm cái gì vậy.

Liễu thần y đã không làm cốc chủ từ lâu, cốc chủ bây giờ là Tử Linh tiểu thư, ngươi hỏi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"
Tiểu đệ tử hiển nhiên là bất mãn Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ tay không mà đến, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn nhiều.

Nghe hắn hoàn toàn không muốn giúp mình bẩm báo, Phó Bạch Chỉ liền lôi kéo Hoa Dạ Ngữ muốn trực tiếp xông vào, tiểu đệ tử kia vội vàng chặn ở trước mặt các nàng.

Cùng lúc đó, một cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh lá từ trong phòng chậm rãi đi ra, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đều lộ vẻ cung kính.
Hai năm không gặp, Liễu Tử Linh đã trưởng thành hơn dáng vẻ trong trí nhớ rất nhiều, dường như nàng lại cao thêm một ít, nét ngây ngô giữa trán biến mất, thay vào đó là vẻ trang nghiêm và trang nghiêm.

Nàng mang trên mặt nụ cười nhu hòa, đường nhìn đảo qua đám người, cuối cùng rơi vào người mình và Hoa Dạ Ngữ, sau đó liền bước nhanh về phía các nàng, Phó Bạch Chỉ liền biết, nàng nhận ra mình và Hoa Dạ Ngữ.
"Phó tỷ tỷ, a Cửu tỷ tỷ, ta biết các ngươi không có việc gì mà." Liễu Tử Linh cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được hai người này, vừa rồi nàng và Liễu Tĩnh Mạt ở trong phòng nói chuyện phiếm, ai biết Ám Ảnh lại nói ngày hôm nay Ban Xi rất xao động, lúc nào cũng giống như là muốn bay ra ngoài, không khỏi hiếu kỳ.

Trong hai năm qua, Ban Xi vẫn được nuôi nấng trong Dược tiên cốc, trước đây Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ cùng nhau biến mất, các nàng phái người đi tìm, cũng chỉ dò được địa điểm sau cùng mà các nàng xuất hiện là Lạc thành, nhưng không tìm thấy người.
Liễu Tĩnh Mạt không biết Hoa Dạ Ngữ còn sống hay không, nhưng lại rất xác định Phó Bạch Chỉ không có rời bỏ nhân thế.

Nếu nàng chết, Ban Xi sẽ không sống đến bây giờ, nên cũng chỉ có thể ôm chút hy vọng suy nghĩ hai người các nàng bình an vô sự.


Ai biết vào cái ngày ăn mừng như hôm nay, Ban Xi lại khác thường khiến cho Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy không yên, nàng bảo Liễu Tử Linh ra ngoài xem thử, thật đúng là không ngờ tới Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ mất tích thật lâu nay đã trở về.
Hai người đi theo Liễu Tử Linh đến nội viện của Dược Tiên Cốc, mới vừa bước vào, liền thấy cả một phòng người quen.

Ngồi ở chủ vị là Liễu Tĩnh Mạt, mà bên cạnh là bé Ban Xi nhí nha nhí nhảnh, Ám Ảnh vẫn an tĩnh như trước, ngay cả Tiêu Y và Mộc Tử Anh cũng ở đây, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Thấy ở đây đều là người quen, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cũng không cần che giấu, liền gỡ khăn che mặt xuống.
"A Cửu, độc của ngươi đã giải hết rồi sao?" Đã lâu không gặp Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt tất nhiên là có rất nhiều lời muốn nói với nàng, chuyện thứ nhất chính là giúp nàng bắt mạch, phát hiện mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ bình ổn, không hề có độc tố, lúc này mới yên tâm.

Xem ra hai năm qua nàng và Phó Bạch Chỉ nhất định là gặp được kỳ ngộ, hiện tại mới có thể bình an vô sự.
"Tĩnh Mạt, ta và a Chỉ tìm được cỏ lung mê, trong hai năm qua chúng ta tu dưỡng dưới chân núi, gần đây mới ra ngoài."
Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa giải thích nhiều lắm, nhưng Liễu Tĩnh Mạt đại khái đã đoán được câu chuyện.

Ám Ảnh thấy Hoa Dạ Ngữ bình an vô sự, kích động hồi lâu viền mắt đúng là mơ hồ đỏ lên, thấy nàng đứng ở một bên nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Phó Bạch Chỉ đứng xem có chút bất mãn cau mày, xoay người nhìn Mộc Tử Anh cùng Tiêu Y.

Hai người dường như cũng không quá bất ngờ khi nàng còn sống, hơn nữa nhìn các nàng nắm tay, dường như cũng đã hòa nhau rồi.
"Hôm nay khó có được mọi người có thể tụ chung một chỗ, vừa lúc là ngày cát lợi, a Cửu, ta muốn đưa các ngươi một món quà." Qua không bao lâu, Liễu Tĩnh Mạt gọi Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ vào hậu viện, khi nàng lấy ra hai bộ giá y màu đỏ, không chỉ là Phó Bạch Chỉ, ngay cả Hoa Dạ Ngữ cũng kinh ngạc nhìn nàng, không rõ Liễu Tĩnh Mạt muốn làm cái gì.
"Hai người các ngươi, hôm nay xuất hiện rất đúng thời điểm, hôm nay ta vốn định thành hôn với Tử Linh, không nghĩ tới các ngươi sẽ tới.

Giá y này dư hai bộ, vóc người của các ngươi cũng không kém chúng ta bao nhiêu, không bằng liền cùng nhau hoàn thành tâm nguyện này đi." Liễu Tĩnh Mạt nói, quay đầu lại nắm lấy hai tay của Liễu Tử Linh, có chút dính người dựa lên vai Liễu Tử Linh, nhìn động tác càng ngày càng ngây thơ của nàng, Liễu Tử Linh chỉ dịu dàng cười.

Trong hai năm qua, mình càng thành thục, thì lại càng cảm thấy Mạt ngây thơ, bất quá bất luận là Liễu Tĩnh Mạt biến thành thế nào, nàng đều thích.
"A Chỉ, chúng ta..." Hoa Dạ Ngữ nhìn hai bộ giá y trên bàn, ngẩng đầu nhìn Phó Bạch Chỉ, lại thấy Phó Bạch Chỉ cũng đang nhìn nàng cười.
"Ngữ nhi, ta luôn muốn thành thân với ngươi, vốn định lần này ra ngoài liền làm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới rồi.

Hôm nay, chúng ta liền thành thân đi."
Thương lượng xong xuôi, Liễu Tĩnh Mạt liền phái người sửa sang lại giá y của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự đêm nay.

Bởi vì các nàng đều là nữ tử, mà quan hệ giữa Liễu Tĩnh Mạt và Liễu Tử Linh đặc biệt, mà Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ đối với người bên ngoài mà nói là người đã chết, cho nên người chứng hôn cho các nàng, cũng chỉ có Ám Ảnh cùng Vương bà.
Ngồi ở trước gương đồng, Hoa Dạ Ngữ nhìn Ám Ảnh giúp mình chải tóc, búi xong mái tóc dài, lâu rồi nàng chưa thấy qua dáng vẻ búi tóc của mình, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn có thói quen xõa tung, lúc này đúng là có chút hoang mang cùng luống cuống.

Cảm thấy thị nữ bôi son lên mặt mình, rồi lại vẽ mi và môi.


Khi Hoa Dạ Ngữ mở mắt ra, từ trong ánh mắt của Ám Ảnh thấy được sự kinh diễm, cũng nhìn thấy mình trong gương.
Đó là một người khiến cho Hoa Dạ Ngữ vừa quen lại vừa không quen, mái tóc tím búi đơn giản lên đỉnh đầu, dùng một cái trâm phượng màu vàng trang trí.

Mày liễu bay lượn, mắt phượng hẹp dài hơi hơi nâng, chỉ cần một cái ánh mắt cũng giống như là đang câu dẫn người bên ngoài.

Đôi môi vốn ướt át sau khi bôi nhắm rượu hồng càng tăng thêm một tia mị hoặc, từng cái giơ tay nhấc chân, đều đẹp như yêu như lửa.
"Ám Ảnh, nhìn ta thế này, khó tránh khỏi để cho ta sinh ra một ít cảm giác không có thực." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, lại nở nụ cười.

Hai năm trước, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý một mình rời đi, an tĩnh mà chết.

Không ảnh hưởng đến bất kỳ kẻ nào, không cho a Chỉ vì nàng mà thương tâm khổ sở, cứ một mình len lén ly khai thế giới này.
Nhưng mà, trời cao lại cho nàng cơ hội, để cho nàng tìm được cỏ lung mê, giải được một thân độc, thậm chí hôm nay còn cho nàng cơ hội thành thân với a Chỉ.

Mọi thứ tốt đẹp đều tới rất đột nhiên, để cho Hoa Dạ Ngữ có chút không thể tin tưởng.

Thẳng đến khi Ám Ảnh đở nàng dậy, khoác khăn voan màu đỏ lên trên đầu nàng, nàng mới dần dần hoàn hồn.
"Cung chủ, mọi thứ bây giờ đều là thật, ngươi sắp cùng Phó Bạch Chỉ thành hôn, sau đó sẽ không có ai có thể khiến cho các ngươi xa nhau nữa." Ám Ảnh biết nỗi lòng của Hoa Dạ Ngữ, cũng biết nguyên nhân nàng không thể tin được.

Thấy người này ngơ ngác đứng ở đó, Ám Ảnh cười mang người ra khỏi cửa, nhìn ba người khoác khăn voan hồng khác trong nhà, cười tiến lên.
"Được rồi, kế tiếp chính là bái thiên địa, hôm nay liền do lão bà ta làm người chứng hôn một lần đi." Vương bà là người có trải nghiệm thâm sâu nhất lại lớn tuổi nhất, tự nhiên là đảm nhận chức vụ này.

Nàng ngồi ở chủ vị, nhìn bốn cô gái quỳ ở trước mặt, trong lòng không khỏi xúc động.

Mà thôi mà thôi, chỉ cần các nàng nguyện ý, luân lý lẽ trời còn là cái gì đâu.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái." Sau ba cái bái lạy, trận hôn lễ giản dị này liền kết thúc.

Bên ngoài Dược tiên cốc đang phóng pháo hoa đêm giao thừa, soi sáng bốn người đứng ở trong sân, mặc dù khăn voan màu đỏ che khuất gương mặt của các nàng, nhưng vẻ mặt của bọn họ, nhất định là mừng rỡ và xinh đẹp.

Cùng người bên cạnh nắm tay cả đời, phần đời còn lại có nàng làm bạn, không cần cầu thêm gì nữa.
"Được rồi được rồi, đưa vào động phòng." Vương bà thấy bốn người đã đứng không yên, vốn còn muốn nói gì đó, cũng đành phải thôi, nhưng mà, đúng lúc này, vẫn luôn không thấy bóng dáng Ban Xi bỗng nhiên bay đến.


Thấy nó bay loạn khắp nơi ở trong sân, một vài thị nữ không khỏi bị nó hù dọa ngã nhào xuống đất, rượu và món ăn trên bàn cũng bị Ban Xi lật úp, lộn xộn ngổn ngang.
Rất sợ Ban Xi lại làm ra chuyện gì nữa, thị nữ vội vàng kéo tân nương tử bên cạnh đi vào trong phòng, cũng không kịp xác nhận ai là ai, mà mọi người cũng đã quên mất điểm ấy.

Phó Bạch Chỉ rất muốn xốc lên khăn voan xem tình hình, thế nhưng nàng chưa kịp giơ tay lên, đã bị lôi kéo đi vào trong một căn phòng, nên đành phải thôi.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tiếng bước chân cùng tiếng tim đập đều có thể nghe thấy rõ ràng, Phó Bạch Chỉ xốc khăn voan lên, nhìn người ngồi ở bên giường, nhịp tim đúng là chậm rãi tăng nhanh rất nhiều.

Người này, hôm nay đã là vợ của mình, các nàng đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, cuối cùng cũng đi tới này bước.

Vui sướng trong lòng để cho viền mắt Phó Bạch Chỉ có chút phiếm hồng, tay nàng run run, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, bóc khăn voan màu đỏ của người trên giường ra, nhưng mà...
"Tử Linh? Tại sao lại là ngươi?"
"Phó tỷ tỷ? Mạt đâu?"
Phó Bạch Chỉ tuyệt đối không nghĩ tới sau khi xốc lên khăn voan sẽ thấy Liễu Tử Linh xuất hiện ở trong phòng, nàng kinh ngạc nhìn khăn voan trong tay, lúc này mới nhớ tới, có lẽ là trong lúc rối loạn, tân nương tử bị thị nữ dẫn vào lộn phòng rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của hai người đều có chút không tốt, nghĩ đến căn phòng bên kia, cũng không đoái hoài đến lễ nghi gì nữa, vội vàng qua bên kia.
Ánh nến bị gió thổi có chút chập chờn, dần dần lụi tàn, lúc này trong gian phòng khác thật ra có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.

Liễu Tĩnh Mạt luôn cảm thấy thường ngày mình rất chủ động, hôm nay nàng hẳn là nên rụt rè một chút, liền chờ Liễu Tử Linh động thủ trước.

Hoa Dạ Ngữ từ trước đến nay đều chờ Phó Bạch Chỉ chủ động, nhất là hôm nay, mình gả về làm vợ a Chỉ, đương nhiên là muốn để a Chỉ xuất thủ trước.
Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, "Đối phương" mà hai người chờ đợi đều ngồi im như vậy, mãi không nhúc nhích, nghĩ đến có lẽ là do ngượng ngùng, nên đều giật giật tay, sờ lên bả vai của đối phương.

Cũng không biết là ai vạch khăn voan của ai trước, càng không biết là ai hôn ai trước, khi đôi môi chạm vào nhau, Hoa Dạ Ngữ lại cảm thấy có chút không đúng lắm, mà Liễu Tĩnh Mạt cũng phát hiện dị thường, hai người chợt tách ra, vội vàng đốt nến, nhìn gương mặt của nhau, trong nháy mắt đều bị mắc nghẹn nói không ra lời.
"A Cửu, tại sao là ngươi? Tử Linh của ta đâu?"
"Ta...!Ta cũng không biết, có lẽ là thị nữ dẫn lộn người rồi..."
Hoa Dạ Ngữ cùng Liễu Tĩnh Mạt đều cảm thấy lúng túng muốn chết, hai người là bằng hữu, nhưng vừa rồi lại hôn nhau, còn thiếu chút nữa là tiến thêm một bước.

Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, Liễu Tĩnh Mạt bẹp bẹp miệng, tuy rằng cánh môi của Hoa Dạ Ngữ cũng rất thơm, nhưng so với Tử Linh chính là thiếu chút nóng lòng, quả nhiên là người nằm dưới nhiều, hoàn toàn không có một chút khí thế của công.
"Ta đã nói, nụ hôn vừa rồi sao lại sai sai, Tử Linh nhà ta thế nhưng rất gấp gáp, mỗi tối đều muốn ta nhiều lần mới bằng lòng bỏ qua." Liễu Tĩnh Mạt nói, trên mặt tràn đầy dư vị, nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ khẽ nhíu mày, cũng mở miệng."Vừa rồi ta cũng cảm thấy không đúng, thường ngày a Chỉ cũng rất gấp gáp, lần nào cũng không thèm cởi quần áo, trực tiếp xé liền động thủ động cước với ta."
"A Cửu, ngươi nói như vậy cũng không đúng, Tử Linh nhà ta được gọi là săn sóc, một khi nghiêm túc, thì rất lợi hại.

Đêm qua nàng muốn nhiều lần, bây giờ thắt lưng của ta còn mỏi nhừ."
"A Chỉ mỗi ngày đều muốn ta nhiều lần, mỗi ngày rời giường ta đều phải đỡ thắt lưng mà đứng lên."
Phó Bạch Chỉ cùng Liễu Tử Linh đứng trước cửa, nghe thấy đoạn đối thoại bên trong, bốn mắt nhìn nhau, rồi lại lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hai người vốn tưởng rằng Liễu Tĩnh Mạt và Hoa Dạ Ngữ cũng sẽ giống như các nàng đi qua bên kia tìm, ai biết...!hai người này lại ở bên trong trò chuyện rất cỡi mở.
"A Cửu, ngươi nói như vậy, chính là nói Tử Linh không bằng a Chỉ của ngươi? Tay của Tử Linh thường ngày dùng để hái thuốc, vả lại còn có thể bắt một ít thú vật quý hiếm, lần nào ngón tay của Tử Linh cũng tiến vào rất sâu, tốc độ cũng cực nhanh."

"Nội lực của A chỉ cũng rất lợi hại, mỗi một lần đều làm cho ta muốn ngừng mà không được, ta còn xem qua, ngón tay của a Chỉ, so với Tử Linh còn muốn dài hơn một chút."
"Dài không nhất định sẽ tốt, mỗi lần Tử Linh đều có thể duy trì liên tục vài canh giờ, còn đem ta bày thành các loại tư thế." Liễu Tĩnh Mạt nói, sắc mặt ửng đỏ, nghe nàng nói lời này, ngoài cửa Liễu Tử Linh nhận thấy được ánh mắt sâu xa của Phó Bạch Chỉ, cả gương mặt đều đỏ rần.
"A Chỉ không dùng tay, cũngcó thể khiến cho ta tuỳ tiện lên đỉnh, lần nào a Chỉ cũng muốn uống nước của ta, ta..."
"Các ngươi nói xong chưa?" Lời của Hoa Dạ Ngữ mới nói đến phân nửa, hai người ngoài cửa đã không nhẫn nại được tiến vào.

Thấy Phó Bạch Chỉ cùng Liễu Tử Linh, suy nghĩ lại một chút hai người bọn họ đã nghe hết, lúc này Liễu Tĩnh Mạt và Hoa Dạ Ngữ mới cảm thấy từng hơi nóng hừng hực tràn lên mặt, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Nhận ra Hoa Dạ Ngữ xấu hổ, Phó Bạch Chỉ cười ôm nàng, dẫn vào một phòng khác, mà Liễu Tĩnh Mạt thì lại như con tôm cọ vào lòng Liễu Tử Linh, cầm lấy vạt áo của nàng không nói lời nào.

Cuộc nháo kịch này cuối cùng đã hạ màn, trong phòng, Phó Bạch Chỉ bóc khăn voan của Hoa Dạ Ngữ ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của người này, nàng nhẹ nhàng gỡ trâm phượng trên đầu nàng xuống, kéo nàng nằm xuống giường.
"Ngữ nhi mới vừa nói, ta rất lợi hại." Phó Bạch Chỉ cười trêu ghẹo nói, liền thấy sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ tăng thêm một tia đỏ bừng.

Nàng cười cởi bỏ quần áo của người này, nhìn cơ thể vô cùng mỹ lệ người này, chậm rãi đè lên.
"A Chỉ, hôm nay ta rất vui vẻ, có thể trở thành vợ của ngươi."
"Ừ, ta cũng rất vui vẻ, hôm nay là ngày vui vẻ nhất từ khi ta tới thế giới này.

Ngữ nhi, ta sẽ đem những lời ngươi vừa nói, làm hết một lần." Phó Bạch Chỉ nói, thấy Hoa Dạ Ngữ nghiêng đầu không dám nhìn mình, nàng nhẹ nhàng hôn lên nàng, tiến vào nơi đã sớm thành sông của người này.
Ngày thứ hai, hai cặp cô dâu, chú rể đều dậy cực trễ, Phó Bạch Chỉ thần thanh khí sảng nhìn Liễu Tử Linh cũng như mình rất có tinh thần, mà Hoa Dạ Ngữ và Liễu Tĩnh Mạt thì rất lâu sâu mới đỡ thắt lưng đi ra, vừa nhìn thấy cái ghế liền không nhẫn nại được ngồi xuống.
"Tử Linh, đây là tiền lì xì cho ngươi." Phó Bạch Chỉ nói, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bao lì xì đưa cho Liễu Tử Linh, theo lý thuyết nàng và Hoa Dạ Ngữ cũng coi như là trưởng bối của nàng, cho tiền lì xì cũng là hợp tình hợp lý.

Dĩ nhiên, tiền trong bao lì xì này là tiền hôm qua Liễu Tĩnh Mạt cho Hoa Dạ Ngữ, chẳng qua là nàng lấy một chút trong đó để vào bao mà thôi.
"Cảm tạ Phó tỷ tỷ, a Cửu tỷ tỷ." Liễu Tử Linh cười nhận lấy bao lì xì, lúc này Liễu Tĩnh Mạt cũng đã đi tới.
"Tử Linh, tiền lì xì phải giao cho mẫu thân bảo quản mới đúng."
"Nga? Mạt muốn lấy tiền lì xì này sao? Tiền tiêu vặt thường ngày ta cho ngươi còn thiếu sao?"
"Tử Linh, cho ta nha." Nghe Liễu Tử Linh nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt lại làm nũng.

Hôm qua nàng bị Phó Bạch Chỉ lấy đi một số lớn bạc, hiện tại đã thành người nghèo rớt mồng tơi.

Nàng đường đường là một danh y, trong túi thậm chí ngay cả một trăm lượng cũng không có, làm sao ăn nói đây.
"Mạt, tuy rằng tiền lì xì giao cho mẫu thân là đúng, nhưng mà ta có nghe nói, giao cho nương tử bảo quản cũng không sai.

Cho nên...!tiền lì xì này ngươi còn muốn sao?" Liễu Tử Linh nói, cười liếc nhìn Liễu Tĩnh Mạt, nghe nàng nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng lắc đầu, không muốn cái bao đỏ đó.

Thấy hai người như vậy, Hoa Dạ Ngữ cười rúc vào trong lòng Phó Bạch Chỉ, nhẹ nhàng hôn lên trán Phó Bạch Chỉ.
"Ngữ nhi, ngươi cho Tử Linh bao nhiêu tiền lì xì?"
"Hở? Có năm trăm lượng mà thôi, sao vậy?"
"Năm trăm lượng? Ngữ nhi, ngươi có biết, Liễu Tĩnh Mạt tổng cộng chỉ cho chúng ta một ngàn lượng mà thôi!".

Bình Luận (0)
Comment