Sợi tóc lưu luyến quấn quít lấy nhau, bởi vì là bất đồng nhan sắc, nên rất dễ phân biệt cái nào là thuộc về mình, cái nào là thuộc về người trong lòng.
Giật giật tay phải mỏi nhừ, cũng không dám có động tác quá lớn, rất sợ đánh thức người vẫn còn ngủ say trong khuỷu tay.
Rơi vào đường cùng, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể dùng tay kia sửa sang lại mái tóc tím xốc xếch của người nọ, nhìn gần nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của nàng.
Tối qua là một đêm điên cuồng, Phó Bạch Chỉ thậm chí nhớ không rõ lúc ban đầu mình là dựa vào thế nào rung động cùng (cua đồng) muốn người này.
Nàng chỉ biết là, ngay lúc đó toàn thân mình đều nóng như là hỏa thiêu, dường như không đụng vào đối phương, mình sẽ bị đốt thành tro bụi.
Từ sau khi Hoa Dạ Ngữ rời khỏi, Phó Bạch Chỉ cũng không biết mình còn có thể sản sinh mãnh liệt cua đồng với người nào như vậy.
Muốn chiếm làm của riêng, muốn cho nàng vui sướng, muốn (sao sao đát), muốn lại thêm thân mật (sao ba sao ba).
Những niệm tưởng này đã hóa thành thực thể vào tối qua, để cho nàng đối với a cửu muốn làm gì thì làm.
Mà nay ngủ một giấc đến sáng sớm, nhưng thanh âm đêm qua của đối phương, từng tiếng mềm nhẹ bất lực rồi lại tràn ngập vui sướng hô hoán phảng phất vẫn còn ở quanh quẩn bên tai, nghĩ đến khi nàng vì mình nỡ rộ thân thể trở nên vô lực, Phó Bạch Chỉ trìu mến đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, ở trong chăn khẽ xoa vòng eo mãnh khảnh của nàng.
Có lẽ là cảm giác được mình đụng vào, người nhạy cảm này lại giật giật, đầu nhỏ ở trong lòng ngực mình khẽ cọ.
Lúc này Phó Bạch Chỉ mới chú ý tới, tay phải của Hoa Dạ Ngữ tựa hồ vẫn luôn siết chặc, đêm qua nàng không có chú ý, bây giờ mới phát hiện, ở trong tay nàng, đúng là nắm một cái ngọc bội màu xanh lá.
Tuy rằng chỉ lộ ra một góc nhỏ, nhưng hình dạng ngọc này quá mức quen thuộc, ngay cả dáng vẻ hư hại bên mép đều là Phó Bạch Chỉ không cách nào quên.
Nàng theo bản năng sờ sờ ngọc bội nửa mảnh trăng khuyết trên cổ mình, lại phát hiện khối kia thuộc về mình còn đeo tốt trên cổ, như vậy...
Ý nghĩ trong lòng để cho Phó Bạch Chỉ hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, đôi môi nàng run nhè nhẹ, gắt gao nhìn chòng chọc a cửu nửa ngày, cuối cùng đem đường nhìn trả về đến khối ngọc chỉ lộ ra một chút trong tay nàng.
Phó Bạch Chỉ không dám xác định ý nghĩ trong lòng của mình, huống chi khối ngọc này nàng cũng chỉ thấy một chút.
Để xác nhận, nàng vươn tay, muốn mở nắm tay phải đang siết chặc của Hoa Dạ Ngữ ra, nhưng cái ý nghĩ này mới dậy, người nọ lại khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt ra.
"A chỉ." Bởi vì tối hôm qua thân mật, tiếng nói của Hoa Dạ Ngữ có vẻ đặc biệt khàn khàn, cổ lười biếng cùng câu người thường ngày vào thời khắc này phát huy đến mức tận cùng.
Dưới chăn bông là thân thể (cua đồng) còn có (đại tôm hùm) của hai người ở chung với nhau, Phó Bạch Chỉ thậm chí có thể cảm nhận được đường cong hoàn mỹ (cua đồng) của đối phương đang dán sát trên người mình.
Nhìn đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của nàng, bởi vì thân thể hoạt động mà lộ ra xương quai xanh, phía trên còn lưu lại vết hôn màu hồng nhạt của mình.
Phó Bạch Chỉ ngắm nhìn có chút mê mẩn, liền quên mất mờ ám trong tay phải của Hoa Dạ Ngữ, chỉ nhìn đôi mắt dưới mặt nạ của nàng.
"Tỉnh a, còn mệt hơn không?" Tuy rằng tối hôm qua mới thân mật qua, nhưng giờ phút này quan hệ của hai người thực có chút lúng túng.
Các nàng đều không phải người yêu, thậm chí ngay cả một câu thích đối phương cũng không có nói qua, lần đầu quấn quít cũng hiếp bức mà hoàn thành.
Phó Bạch Chỉ hôm qua hoàn toàn bị xung động cướp sạch ý nghĩ, hoàn toàn không nghĩ tới xấu hổ lúc sau.
Mà nay, nhìn người trong ngực mình, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, bỗng nhiên có chút hối hận mình không khống chế được, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Không mệt, a chỉ hôm qua rất ôn nhu, ta rất thoải mái." Hoa Dạ Ngữ nói, lần thứ hai dúi đầu vào lòng Phó Bạch Chỉ, trong mắt lại hiện lên vẻ rầu rỉ.
Chuyện đêm qua không chỉ là Phó Bạch Chỉ, ngay cả Hoa Dạ Ngữ cũng là không có nghĩ tới.
Nàng không cách nào chống cự những gì người này mang đến, cho nên dù sớm quyết định muốn dần dần xa lánh, lại vẫn không nhịn được tới gần Phó Bạch Chỉ, thậm chí lại một lần nữa cùng nàng có cá nước thân mật.
Thân thể còn lưu lại vui sướng hôm qua, để cho Hoa Dạ Ngữ nghĩ toàn thân đều là tê dại.
Nhưng chưa từng nghĩ, mình sẽ sơ suất như vậy, rốt cuộc đã quên giấu ngọc bội trong tay.
Nếu như không phải nàng đúng lúc tỉnh lại, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng biết, việc này chỉ sợ giấu diếm không được bao lâu.
Phó Bạch Chỉ ánh mắt muốn nói lại thôi nhắc nhở nàng, ngọc bội kia, bị thấy được.
"Ta nghĩ hỏi ngươi một việc." Phó Bạch Chỉ không biết nên trả lời Hoa Dạ Ngữ như thế nào, chỉ có thể ngồi dậy đem y phục mặc tốt, ở một bên nhìn nàng.
"A chỉ muốn hỏi cái gì?" Có lẽ là đã sớm đoán được Phó Bạch Chỉ sẽ mở miệng, Hoa Dạ Ngữ cũng chuẩn bị xong câu trả lời.
Nàng nằm nghiêng thân thể, nhìn thân thể bên trong y phục của Phó Bạch Chỉ, trong mắt tràn đầy si mê.
"Vừa rồi ta thấy trong tay ngươi cầm một vật, chẳng biết cho ta xem có được không?" Phó Bạch Chỉ lời này vừa nói ra, Hoa Dạ Ngữ có chút bất đắc dĩ cười.
Ngọc bội trong tay vẫn bị người này phát hiện.
Như vậy bây giờ nên làm gì? Lão lão thật thật đưa ngọc bội cho nàng nhìn sao? Cái ý nghĩ này vừa ra, Hoa Dạ Ngữ liền ở trong lòng gạt bỏ.
Nàng không thể để cho Phó Bạch Chỉ biết thân phận thật sự của mình, như vậy không chỉ làm Phó Bạch Chỉ khó chịu, lại thêm để cho những cố gắng mà mình làm trở thành uổng phí.
Hoa Dạ Ngữ không muốn để cho Phó Bạch Chỉ lần thứ hai thấy mặt mình, không muốn để cho nàng biết người nàng từng chán ghét đã cùng nàng có phu thê chi thực, càng không hi vọng...!Phó Bạch Chỉ lại đối với nàng có bất kỳ bận lòng nào.
"A chỉ nói vật gì? Ta không rõ." Hoa Dạ Ngữ cười trả lời, giọng điệu rất có ý vô lại.
"Ta là nói thứ gì đó trong tay ngươi lúc nãy, ngươi tựa hồ cầm cả đêm." Phó Bạch Chỉ tự mình đi tìm tay của Hoa Dạ Ngữ, ở trong chăn sờ tới sờ lui, lại không cẩn thận sờ tới một chỗ tròn trĩnh mềm mại, dẫn tới đối phương run rẩy một cái, Phó Bạch Chỉ ngược lại cũng hơi sững sờ.
"A chỉ nhiệt tình như vậy, để cho ta có chút khó mà chống đỡ." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, nhiệt khí thở ra thổi bên tai mình, ngữ tốc rõ ràng rất chậm, nhưng từng lời khiến người ta nghĩ yêu mị thấu xương.
Nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ có chút ngượng ngùng, nàng vừa muốn tiếp tục truy vấn, lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người dùng lực đẩy ra.
Cách bên giường màu đỏ sa trướng, Hoa Dạ Ngữ vừa định hỏi là ai như thế lỗ mãng, chỉ thấy ám ảnh trầm mặt đi đến.
Phó Bạch Chỉ nhìn nàng tới đây, mặc dù có liêm trướng che chắn, nhưng vẫn là cố kỵ dùng chăn bông đem thân thể không mảnh vải của Hoa Dạ Ngữ đắp kín, nhìn thấy động tác của nàng, người nọ thỏa mãn cười.
"Cung chủ." Trên mặt ám ảnh mang theo sự luống cuống hiếm thấy, thấy nàng như vậy, Hoa Dạ Ngữ biết chắc chắn là xảy ra đại sự gì, bằng không nàng cũng sẽ không lộ ra loại vẻ mặt này.
"Làm sao vậy?"
"Hồi cung chủ, căn cứ thám tử báo lại, chính phái nhân sĩ đã phá giải quỳ hợi lâm bẫy rập, lúc này đang chuẩn bị đi qua cánh rừng, hướng minh tuyệt cung tới gần."
"Có bao nhiêu người?" Nghe ám ảnh nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ cũng không có vô cùng kinh ngạc bọn họ có thể phá hỏng kỳ môn độn giáp mình bày ra, nếu chính phái nhân sĩ ngay cả cánh rừng đều vào không được, chỉ sợ cũng quá vô dụng đi.
"Nhân số đại khái trên mấy trăm, ngoại trừ tam đại chính phái ra, các môn phái võ lâm nhỏ khác cũng tụ tập mà đến, còn có tạ xuyên cùng hai huynh đệ hồng nghị hồng viễn, cùng với hàn tuyệt viện người."
"Ân." Nghe ám ảnh nói xong những người này, Hoa Dạ Ngữ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới ứng tiếng.
"Cung chủ, lần này chính phái võ lâm thế tới rào rạt, chỉ sợ mục tiêu chính là muốn ngươi.
Ám ảnh ở đây đại biểu tất cả thuộc hạ của minh tuyệt cung, khẩn cầu cung chủ mau từ mật đạo sau cung rời đi."
"Các ngươi muốn để ta chạy trốn?"
Nghe được ám ảnh khẩn cầu, Hoa Dạ Ngữ nhíu lông mày, tâm trạng có chút buồn vô cớ.
Từ lúc giết Diêm La bà một khắc kia nàng liền biết mình sắp sửa nhận cái gì, tà giáo cung chủ, võ lâm đệ nhất kẻ thù chung.
Hoa Dạ Ngữ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có nhiều người như vậy muốn mạng của mình.
Liếc nhìn bên cạnh Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chống đỡ thân thể mệt mỏi đứng lên, cầm quần áo mặc.
"Ám ảnh, truyền lệnh xuống, nếu chính phái đã tìm tới cửa, minh tuyệt cung ta tự nhiên không có đạo lý nhún nhường.
Nếu có người dám bước vào minh tuyệt cung địa giới, chính là chết."
"Cung chủ, thân thể của ngươi mới tốt, lúc này..." Ám ảnh liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ, quả thực không hy vọng người này lần thứ hai lấy thân phạm hiểm.
"Ám ảnh, đừng cãi lời ta."
Vừa nói chuyện, Hoa Dạ Ngữ vừa từ trên giường đi xuống, nhìn đôi chân trần trắng như tuyết của nàng giẫm trên mặt đất, ám ảnh do dự một chút, vẫn là thuận theo lui xuống.
Lúc này Phó Bạch Chỉ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, nàng từ trong tủ quần áo lấy ra một món màu đỏ áo khoác giúp Hoa Dạ Ngữ mặc, lại tỉ mỉ vì nàng mang giày, cầm lấy trường kiếm đặt ở giá vũ khí đã thật lâu.
Vì sao lại có động tác như vậy, không cần nói cũng biết.
"A chỉ, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi..."
"Thế nào? Ngươi lại muốn bỏ lại ta một người? Tuy rằng ngươi là minh tuyệt cung cung chủ, nhưng ta rốt cuộc cũng là chưởng môn thương khung môn, phát sinh loại sự tình này, ta không có khả năng như rùa đen rút đầu đi ẩn núp."
"Không, ta đều không phải ý tứ này, a chỉ." Hoa Dạ Ngữ không muốn Phó Bạch Chỉ đi theo, chuyến này chỉ sợ là nguy nan vạn phần, tràn ngập nguy cơ, Hoa Dạ Ngữ không biết mình còn có thể bình an vô sự trở về hay không, nhưng ít ra ở chỗ này, Phó Bạch Chỉ sẽ không xảy ra chuyện.
"Đừng xem thường ta." Đem lo lắng trong mắt Hoa Dạ Ngữ thu vào đáy lòng, Phó Bạch Chỉ ôm chặt nàng, vỗ vỗ sau lưng nàng.
"Ta sẽ không thừa dịp loạn chạy trốn, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ khuyên ta ở lại nơi an toàn, lý do ta muốn đi cùng, là muốn bảo vệ ngươi."
- -
Có bạn nào biết Hiểu Bạo xài từ cua đồng thay cho từ nào hông.