Phó Bạch Chỉ rất ít ngâm nước thuốc, không phải là nàng không thích, mà là thân thể này của nàng không có bệnh không có tai họa, muốn ngâm cũng ngâm không được.
Nằm ở trong ao nước ấm áp, Phó Bạch Chỉ nhìn những thảo dược màu xanh nhạt đang trôi lơ lửng quanh người, còn có ngọc thạch mượt mà trơn bóng tích tụ dưới đáy nước.
Thuốc tắm này so với ở Dược tiên cốc còn muốn thoải mái hơn một chút, giữa lúc nàng buồn ngủ, cửa bãi tắm bị khe khẽ đẩy ra.
Phó Bạch Chỉ theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, cả trái tim đều mất tự nhiên mà điên cuồng nhảy loạn lên.
Lúc này người đi tới tự nhiên là Hoa Dạ Ngữ, nhưng là dáng điệu Phó Bạch Chỉ chưa từng thấy qua.
Trên người nàng chỉ mặc một tầng váy lụa mỏng màu trắng đơn bạc, bên trong ngay cả quần lót cùng cái yếm cũng không có.
Vải vóc gần như trong suốt căn bản không thể nào che lấp phong cảnh trong đó, mơ hồ có thể thấy hai khối đầu mút phấn hồng xinh đẹp trên bộ ngực kia, còn có cánh rừng mỏng màu đen giữa hai chân bí ẩn mà cực kỳ xinh đẹp.
Xuyên thấu qua sương mù trong ao nước, Phó Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn Hoa Dạ Ngữ cười nhẹ hướng mình đi tới.
Nàng đem mái tóc dài màu tím vén lên, dùng trâm gỗ qua loa buộc ở sau ót, lộ ra cần cổ tinh tế mà thon dài, dưới da thịt trắng noãn quá phận là gân mạch màu xám xanh, dài nhỏ như hoành sơn xương quai xanh dựng thẳng dưới bờ vai, xuyên thấu qua y phục triển lộ ra dáng vẻ mê người không gì sánh được.
Phó Bạch Chỉ gặp qua đã từng non nớt Hoa Dạ Ngữ, cũng gặp qua bất lực, thâm tình, hoặc là ôn nhu nàng.
Lúc này, Hoa Dạ Ngữ rút đi trang điểm, đem bản chất nguyên thủy nhất của nàng bày ra trước mắt mình.
Nàng từng bước hướng về phía mình đi tới, đôi chân ngọc trắng nõn xinh đẹp dẫm nát trên thềm ngọc, phát sinh một vài âm thanh rất nhỏ.
Nụ cười trên mặt nàng nông cạn mà câu hoặc, dung mạo dài nhỏ kia hơi hơi nâng lên, tràn đầy khiêu khích nhìn mình.
Cái nhìn này khiến cho Phó Bạch Chỉ ngắm đến ý loạn tình mê, nếu trước đây nàng còn có thể thề son sắt nói mình là người thẳng, nhưng đến hôm nay, nàng lại cũng không dám nói như vậy nữa.
Bất luận là ở thế giới trước đây hay là ở thế giới này, ngoại trừ Hoa Dạ Ngữ, không có bất kỳ người nào có thể cho mình kích thích mãnh liệt như vậy.
Phó Bạch Chỉ nuốt một ngụm nước bọt, muốn cho cổ họng khô khan khá hơn một chút.
Nàng rất rõ ràng, dáng vẻ giờ phút này của Hoa Dạ Ngữ để cho mình mê muội, nâng lên dục vọng điên cuồng nhất của nhân loại trong người nàng.
Mượn danh tình yêu, chiếm lấy cô gái này, là chuyện duy nhất nàng muốn làm ngay lúc này.
"A chỉ như vậy nhìn ta, để cho ta có chút ngượng ngùng." Hoa Dạ Ngữ rất hài lòng phản ứng giờ phút này của Phó Bạch Chỉ, nàng thích cảm giác được này người để ý, thích dáng vẻ bị nàng nhìn chằm chằm.
Mặc dù ăn mặc như thế này làm cho nàng hết sức ngượng ngùng, nàng lại rất vui vẻ mình như vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của a chỉ.
Hoa Dạ Ngữ đứng một hồi, ở trong lòng quyết định chủ ý, nàng giơ lên hai tay xuôi bên người, khều nhẹ đai lưng của áo voan mỏng một cái, vật liệu đơn bạc kia liền tiện thể tuột xuống.
Giờ khắc này, hai người đều nín thở, lẳng lặng nhìn lẫn nhau.
Cơ thể Hoa Dạ Ngữ rất đẹp, Phó Bạch Chỉ là người rõ ràng nhất.
Thân thể kia tuy rằng gầy nhỏ mỏng manh, thon dài đùi đẹp thẳng tắp mà rắn rỏi, cơ bụng chữ 川 Phó Bạch Chỉ nhìn đến lòng bàn tay đều ngứa, hận không thể lập tức xông lên hảo hảo vuốt ve một phen.
Nàng lẳng lặng nhìn người này hướng mình đi tới, nhấc chân, bước vào trong ao nước ấm áp này, làm cho dòng nước vốn đã khô nóng suýt nữa giống như dung nham phun trào.
"Ngữ nhi thật đẹp." Hai người sóng vai ngồi chung một chỗ, đường nhìn của Phó Bạch Chỉ một khắc cũng không rời khỏi người Hoa Dạ Ngữ, nàng hoạt động thân thể, bàn tay trơn bóng dao động trên vai Hoa Dạ Ngữ, sờ phiến cơ thể so với tơ lụa gần như còn muốn hơn mềm mại kia, giống như ngay cả thân thể của chính mình cũng thoải mái lên.
"A chỉ, ta tới hầu hạ ngươi tắm rửa được không?" Một lát sau, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói.
Nhìn nàng cầm lấy khăn mặt sạch sẻ bên cạnh đỏ mũi hỏi mình, ở chung lâu như vậy, Phó Bạch Chỉ tất nhiên là biết thói quen của Hoa Dạ Ngữ, người này biểu hiện phong tình vạn chủng, kỳ thực trong xương cứ hay xấu hổ, mà dáng vẻ quyến rũ câu người vừa rồi, e rằng cũng chỉ là đóng giả.
"Ân, vậy ngữ nhi giúp ta đi." Nhắc tới cũng kỳ lạ, hình như từ sau khi xác lập quan hệ, duy nhất lòng xấu hổ về điểm này của Phó Bạch Chỉ cũng biến mất theo không thấy.
Vốn là người hiện đại nàng liền so với cổ nhân mở ra, hôm nay nếu đã cùng Hoa Dạ Ngữ trở thành người yêu, lại càng không kiêng kỵ những điều này.
Thấy Phó Bạch Chỉ không hề kiêng dè tựa vào bờ ao, nhắm mắt lại chờ đợi mình hầu hạ.
Hoa Dạ Ngữ mắc cở viền mắt có chút phiếm hồng, cắn môi dưới liếc mắt nhìn đồng thể không mảnh vải của Phó Bạch Chỉ, né tránh như là con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, sau đó lại nhịn không được đem đường nhìn quay ngược trở về.
Yêu một người là muốn cho nàng mọi thứ của mình, đồng dạng cũng chờ đợi muốn có được đối phương.
Nhìn thân thể Phó Bạch Chỉ, còn có gương mặt hơi ửng đỏ của nàng.
Hoa Dạ Ngữ vươn tay đến bả vai nàng nhẹ nhàng xoa ấn, đường nhìn cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng.
Rốt cuộc là lúc nào luân hãm vào trong sự ôn nhu của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ đã nhớ không được.
Nàng chỉ biết là, từ cái đêm sáu năm trước, nàng ở trong hối cải thất đánh mình, rồi nửa đêm lại vì nàng đưa thuốc một khắc kia, chính là lần đầu tiên mình cảm thụ được sự ấm áp từ nàng.
Khi đó Phó Bạch Chỉ cũng rất non nớt, rõ ràng là muốn bôi thuốc cho mình, nhưng lại cầm nhầm thành rượu.
Nhớ đến vẻ áy náy trên mặt Phó Bạch Chỉ lúc đó, Hoa Dạ Ngữ bất đắc dĩ cười, dùng khăn mặt nhẹ nhàng chà lau cổ của Phó Bạch Chỉ, cẩn thận từng chút nhu ấn.
A chỉ của nàng, rốt cuộc thuộc về nàng.
Đã từng, cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy, là Hoa Dạ Ngữ nằm mơ cũng không dám xa cầu, hôm nay đều thành sự thật.
Dung mạo của Phó Bạch Chỉ thực sự rất nhu hòa, lúc nhắm hai mắt lại, giống như là đem tất cả ôn nhu đều bày ra, để cho Hoa Dạ Ngữ si mê.
Nàng nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa cánh môi béo mập của Phó Bạch Chỉ, hôn một cái trên cổ nàng, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.
Mà tay của Hoa Dạ Ngữ cũng không thành thật, đã theo suối nước ấm áp lần xuống phía dưới, vuốt ve hai khối tuy rằng không lớn nhưng dựng rất thẳng rất tròn trước ngực Phó Bạch Chỉ.
Hoa Dạ Ngữ thủy chung không có quên đi phần ký ức tuyệt vời đêm đó mình giữ lấy Phó Bạch Chỉ, cũng không phải không muốn trải qua một lần nữa.
Nhưng mấy ngày nay gần đây, tựa hồ bản thân đều là bên bị động, quả thực để cho Hoa Dạ Ngữ cũng muốn thỉnh thoảng lại chủ động một lần.
"Ngữ nhi tựa hồ rất không thành thật đâu." Bộ ngực bị Hoa Dạ Ngữ vuốt ve cực kỳ thoải mái, để cho Phó Bạch Chỉ nhịn không được lên tiếng hừ nhẹ, thân thể tự nhiên cho ra phản ứng mà vậy.
Tình huống như vậy Phó Bạch Chỉ cũng không cảm thấy kỳ lạ, nàng đã từng cho rằng mình là một người cấm dục, nhưng sau khi thích Hoa Dạ Ngữ, nàng mới hiểu được, mình trước kia không phải là không thích chuyện tình dục, rõ ràng là một nửa kia không hợp, mới cảm thấy khó qua.
Hôm nay, thân thể bị Hoa Dạ Ngữ như vậy ôn nhu săn sóc chạm đến, Phó Bạch Chỉ nghĩ từng đợt nóng hổi bên trong bụng dưới bành trướng, giữa hai chân rất nhanh liền tràn ra dịch thể để cho nàng cảm thấy xấu hổ khó chịu.
"Bộ dáng bây giờ của a chỉ thực sự rất mê người, để cho ta không có biện pháp quản tay của mình.
Chỉ nhìn ngươi, nơi đó của ta liền giống như là muốn hòa tan." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, thân thể dán sát về phía trước, đem cả người đều dán vào trên người Phó Bạch Chỉ.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương so với chính mình còn muốn nóng hơn, Phó Bạch Chỉ phát hiện, so với mình động tình, Hoa Dạ Ngữ tựa hồ càng thêm nghiêm trọng.
Hai khối đầy đặn căng phồng kia bắt đầu dựng đứng cao ngất, hai đầu mút đỏ bừng như hòn đá nhỏ cọ vào ngực mình, mang tới từng đợt ngứa nhẹ để cho Phó Bạch Chỉ nhịn không được suy nghĩ gãi một chút, cuối cùng lại lựa chọn nghiêm phạt đầu sỏ gây nên, liền đưa tay tìm tới trước ngực Hoa Dạ Ngữ, hơi hơi dùng sức nhéo một cái đỉnh đứng thẳng kia.
"A chỉ...!Đừng cố sức bóp như vậy...!Hôm nay để ta ở trên một lần, được không?" Hoa Dạ Ngữ có chút giận mình vô dụng, rõ ràng muốn giữ lấy a chỉ, trái lại bị đối phương sờ soạng một chút sẽ không có khí lực.
Nghe xong lời này, Phó Bạch Chỉ có chút buồn cười nhìn đã đứng cũng không vững Hoa Dạ Ngữ, tuy rằng thân thể có nhu cầu, nhưng so với bị Hoa Dạ Ngữ giữ lấy, Phó Bạch Chỉ càng có khuynh hướng hướng người này đòi hỏi, dù sao ngữ nhi lúc này, quá mức mê người.
"Ngữ nhi vừa nói, muốn ở trên?"
"Ân, ta nghĩ đối với a chỉ, làm chuyện để cho ngươi vui sướng."
"Hôm nay ngươi có thể ở trên, bất quá không phải hiện tại.
Ngữ nhi, ngươi có thể nói cho ta biết, ngọc thạch trong ao này, là làm gì hay không?"
Phó Bạch Chỉ nắm lên ngọc thạch bên cạnh, cầm ở trong tay thưởng thức, ngọc thạch này hiển nhiên là chất liệu thượng đẳng, sáng bóng mượt mà, thậm chí còn mang theo hương thơm của thảo dược.
Mắt thấy ngọc thạch phủ toàn bộ bãi tắm, trong lòng Phó Bạch Chỉ phải cảm thán Minh tuyệt cung tài đại khí thô.
"Ngọc thạch này là thượng đẳng ngọc tài quanh năm ngâm thuốc tắm, đối với cơ thể của con người có ích, nếu a chỉ thích, ta có thể cho ngươi rất nhiều."
"Nga, kia ngậm trong miệng cũng là không có vấn đề gì?" Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ cười, hôn một cái trên ngọc thạch mượt mà màu vàng nhạt.
"Ân, đích thật là không ngại, a chỉ vì sao hỏi như vậy, nếu như ngươi..."
Hoa Dạ Ngữ nói còn chưa dứt lời, cả người lại cứng ở đó, nàng nhìn Phó Bạch Chỉ lần nữa đưa tay dò xét vào trong nước, đúng là thuận thế đi tới giữa chân mình, dưới tình huống mình không hề chuẩn bị liền đem ngọc thạch kia nhét vào trong cơ thể mình.
Khao khát thân thể bị phương thức như vậy lấp đầy, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy hai chân xụi lơ vô lực, thiếu chút nữa liền ngã ngồi ở trong ao.
May là Phó Bạch Chỉ đúng lúc ôm lấy nàng, nàng mới không đến mức chật vật như vậy.
"Ngữ nhi thoải mái sao?"
"A chỉ...!không thể...!Ngươi đã nói, để cho ta ở trên..." Hoa Dạ Ngữ phì phò thở nhẹ, đối với cách làm của Phó Bạch Chỉ vô cùng oán niệm, nàng nghĩ ngọc thạch kia ở trong cơ thể mình để cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng thật là muốn đem kia ngọc thạch lấy ra, nhưng tay của Phó Bạch Chỉ lại hết lần này tới lần khác ngăn ở giữa chân mình, khiến nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Ngữ nhi kỳ thực cũng không ghét đi, thường ngày ngươi cũng không phải là người khẩu thị tâm phi.
Ngươi thích như vậy, nếu không thì nơi này sẽ không thay đổi phải trơn dính như thế." Phó Bạch Chỉ sờ một ít nhiệt tuyền không giống với nước trong ao giữa hai chân Hoa Dạ Ngữ, đây cũng là dấu hiệu Hoa Dạ Ngữ động tình.
"A chỉ, ngươi thực sự...!Rất thích trêu chọc ta.
Ta quả thực không ghét, nhưng hôm nay ta rất muốn khi dễ a chỉ."
Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, lại cảm giác sau khi mình nói xong, ngón tay của Phó Bạch Chỉ đã không thành thật dò xét vào trong cơ thể mình, dùng đầu ngón tay chỉa vào ngọc thạch kia mà trượt trong thân thể mình.
Cảm giác cường liệt đích thực cùng xấu hổ làm cho Hoa Dạ Ngữ đỏ vành mắt, hai tròng mắt nàng mê man nhìn Phó Bạch Chỉ, nhịn không được đưa tay ôm chặc nàng.
"Ngữ nhi, nói cho ta biết, ngươi muốn.
Nếu không nói thật, ta liền trừng phạt ngươi." Phó Bạch Chỉ tiếp tục ở trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ chơi đùa ngọc thạch kia, dùng đầu ngón tay đem ngọc thạch chống lên, đẩy nó tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ, lại từ từ tê mài rút khỏi, để cho ngọc thạch kia lăn qua mỗi một tấc nếp gấp trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ, nghiền ép bằng phẳng.
"Ân...!A chỉ...!Ta...!Xác thực là muốn, vừa rồi chỉ là cùng ngươi ngâm mình ở trong nước, ta liền động tình.
Nhưng bị khi dễ như vậy, ta...!Mau...!Không chịu nổi."
-
Hết chương gương mặt già nua của tui cũng đỏ gần hết (//∇//)
Ác liệt, quá mức ác liệt (〃▽〃).