Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 18

Gần bốn ngày hôn mê, cuối cùng Thư Uyển cũng tỉnh lại. Lúc bờ mi cánh bướm vừa chớp động, trước mặt cô đã hiện lên bóng dáng một người. Là anh, anh đứng trước mặt cô với ánh mắt mong mỏi:

-     Cuối cùng thì em cũng tỉnh.

Những kí ức trước lúc hôn mê ùa vào trong đầu cô trong tích tắc, khiên nó như sắp nổ tung lên. Hai tay cô đưa lên, định ôm lấy đầu nhưng đã bị anh kiềm lại:

-     Đừng giãy giụa, sẽ bị thương đó.

Mừng vui đến đột ngột chẳng tồn tại được bao lâu đã tiêu tán hết. Cô lẳng lặng nhìn anh, nét mặt đau khổ cùng cực. Ôm chặt cô vào lòng, anh khẽ thì thầm:

-     Em bình tĩnh, nghe anh nói một chút được không.

Một cái gật đầu nhẹ của cô làm anh như trút được phần nào gánh nặng trong lòng. Bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, anh nói với cô:

-     Uyển, người đêm đó… là anh. Không phải hắn, anh đã tới kịp. 

Trốn tránh đôi mắt chân thành của anh, cô mở giọng khàn khàn:

-     Không cần lừa tớ đâu Kha. Tớ… tớ nhớ mà!

Như có tiếng sét đánh ngang tai, mặt Tạ Kha trầm xuống. Cô, rốt cục là nhớ cái gì? Anh là người cùng cô, anh không biết thì còn ai biết! Nhìn gương mặt tái nhợt đó, lồng ngực anh phập phồng liên tục. Một ý nghĩ manh nha trong đầu Tạ Kha. Không phải suy đoán, mà là khẳng định. Chắc chắn là cô cũng mơ thấy giấc mơ khốn kiếp đó!

Là ai, rốt cục là ai có bản lĩnh khống chế cả giấc mơ, thậm chí là suy nghĩ và cảm giác của người khác. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có định mệnh hay sao? Không, chắc chắn không phải. Một số chuyện đã xảy ra không khớp với giấc mơ, nghĩa là mọi chuyện vẫn có thể thay đổi. Và hiển nhiên là sự thay đổi này nằm ngoài ý muốn của một kẻ nào đó, nên hắn cố gắng ép mọi thứ trở về vị trí ban đầu.

Giọng run run, anh nắm lấy bàn tay cô:

-     Uyển, tin anh. 

Nhanh chóng rụt tay lại, Thư Uyển bàng hoàng nhìn anh:

-     Đừng lừa tớ, tớ… tớ bẩn rồi. Tớ biết mà…

Vừa nói xong, cô rơi nước mắt. Vẻ tuyệt vọng của người thương khiến Kha cũng suy sụp theo. Anh biết sự thật, nhưng lại bất lực trong việc giải thích. Mọi người luôn có xu hướng tin tưởng vào trí nhớ của mình hơn những gì người khác nói, cô gái của anh cũng vậy. Và đặt vào tình huống này, khi có một kẻ bí ẩn nào đó có thể tạo nên những trí nhớ giả, nó lại trở thành một gút mắc không cách nào hóa giải.

-     Uyển…

Anh gọi tên cô, cũng chẳng biết nói gì hơn. Cố nặn ra một nụ cười, cô cất tiếng trấn an anh trong khi tiếng thút thít vẫn chưa thôi:

-     Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bậy nữa đâu.

Trái tim anh trở nên lạnh lẽo. Dịu dàng xoa mái tóc cô, Tạ Kha bất đắc dĩ nói:

-     Thôi, cậu nằm nghỉ trước đi. Tớ đi hỏi bác sĩ một số chuyện.

Nhìn bóng lưng anh xa dần, cô lại co ro. Xin lỗi, nhưng bây giờ đến cả tư cách yêu đơn phương cậu tớ cũng không còn nữa.

-     -     -     -      -      -      -

-     Chú Lưu, Uyển đã ăn gì được chưa?

Vị bác sĩ trung niên mỉm cười:

-     Cô bé đó vừa mới tỉnh dậy chỉ nên ăn súp lỏng thôi.

Anh gật đầu, vẻ nặng nề trên gương mặt không cách nào xóa bỏ được. Chần chừ giây lát, anh mới hỏi ông:

-     Thế chú Lưu có quen bác sĩ tâm lí nào không?

Đôi mắt ông ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng liệt kê ra một số cái tên mà theo ông là có chuyên môn rất khá. Âm thầm ghi nhớ và nói tiếng cám ơn, anh thở dài một hơi. Nếu không còn cách chứng minh, anh chỉ còn biết tìm cách khắc phục hiện trạng bây giờ. Nếu Thư Uyển tin là cô ấy bị cưỡng bức, anh sẽ làm cho cô ấy tin anh sẵn sàng chấp nhận. Với sự hỗ trợ của bác sĩ, mọi chuyện sẽ ổn. Anh ép mình tin là vậy.

Lại thêm vài hôm nữa, Thư Uyển trở về nhà. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng tất cả những người trong cuộc đều biết họ không hề ổn. Giai Mẫn bị mớ cảm xúc lạ lẫm làm bối rối, Tạ Kha vừa lo lắng cho người thương, vừa cố gắng nhặt nhạnh mọi manh mối từ “kẻ bí ẩn” kia. Còn Uyển, cô ấy ngụy trang mình bằng vẻ ngoài tươm tất, nhưng đôi mắt buồn thăm thẳm đã nói lên tất cả.

Hôm nay, anh hẹn cô đi công viên. Thật ra thì để có cuộc hẹn này, anh cũng đã vô cùng kiên nhẫn. Thư Uyển luôn kiếm cớ từ chối, đến nỗi bí bách quá mới chịu ra đây gặp mặt anh. 

Trời rất xanh, mây rất trắng, đàn chim líu lo làm không khí thật vui tươi. Nhưng, chừng ấy thứ chưa đủ để làm vơi hai cõi lòng nặng trĩu. Vừa đi dạo cùng cô, anh bất ngờ gọi.

-     Uyển.

Cô xoay đầu qua, vẫn bộ dạng lúng túng cố né đi cái nhìn từ phía anh. Thấy chiếc lá phượng rơi trên mặt cô, anh định đưa tay phủi đi thì cô gái nhỏ đã lảng tránh. Anh lẳng lặng, rồi nói với cô:

-     Đi gặp bác sĩ tâm lí với tớ, được không?

Cô cười gượng:

-     Cậu nói linh tinh gì vậy, tớ ổn mà. Tớ không cần gặp bác sĩ.

Nụ cười giả dối đó dần tắt lịm. Anh lẳng lặng nhìn cô. Trước cái nhìn chăm chú đó, cảm xúc của Thư Uyển nhanh chóng mất ổn định:

-     Đừng bắt tớ gặp bác sĩ. Tớ không muốn ai biết hết. Từ từ, từ từ rồi tớ sẽ ổn.

Anh mỉm cười:

-     Đừng lo, đó là bí mật. Sẽ không ai biết.

Cô lắc đầu liên hồi:

-     Nhưng tớ không muốn thêm người nào biết nữa, kể khi họ là bác sĩ.

Cả hai im lặng. Anh cũng hiểu được, chẳng ai muốn xát muối lên miệng vết thương. Nhưng biết làm sao đây, vết thương phải xát muối để không nhiễm trùng. Anh không nỡ để Thư Uyển đau khổ, nhưng thà một giai đoạn còn hơn để cô bị dằn vặt mãi. 

-     Uyển, tớ yêu cậu, yêu chính cậu. Đừng quan tâm những chuyện đã xảy ra, có được không?

Cô ngước mắt nhìn anh, một ánh nhìn chua chát:

-     Xin lỗi, tớ không thể. Tớ đã không phải là Thư Uyển của ngày trước. Làm ơn, cậu hãy tìm một người khác xứng đáng.

Tạ Kha lạnh lùng hỏi:

-     Thế thì ai ngày xưa, đã bảo rằng thích tôi bất kể tốt xấu. Tôi có như thế nào thì thích tôi vẫn là quyền của cô ấy, hả?

Cô âm thầm cúi đầu. Phải, cô chính là cái kẻ bạo gan đó. Nhưng cẩm giác của người nói và người nghe thật sự rất khác nhau. Năm đó, cô chỉ nghĩ rằng tình yêu sẽ vượt qua tất cả. Còn bây giờ, cô không nghĩ vậy được nữa. Cô đã đủ lớn, để thôi mơ mộng và cô biết mình phải chấp nhận sự nghiệt ngã của cuộc sống này.

-     Xin lỗi, giờ tớ mới biết năm đó mình đã làm phiền cậu.

Dứt lời, cô xoay người đi mất. Anh nhanh chóng đuổi theo, nhưng đã muộn một bước, Thư Uyển đã gọi xong tắc-xi. Bất đắc dĩ nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình, anh, tay anh nắm lại thành hình đấm. Cứ như vậy làm sao được, anh và Uyển không thể tự giày vò nhau mãi thế này!

Ngay lúc anh đang rối rắm, một âm thanh như gần như xa đã vọng vào tai:

“Ngươi muốn rời xa ả hay muốn ả chết hả quân cờ bé nhỏ?”

Lại nữa, là giọng nữ quái dị đó. Anh lạnh lùng đáp:

“Ngươi rốt cục là ai?”

“Ta đã nói rồi, ngươi không cần biết. Tin ta đi, hoặc ngươi rời xa cô gái kia, hoặc ta sẽ giết chết ả”.

Một cảm giác quỷ dị khiến Tạ Kha rùng mình. Anh biết, giọng nói quái dị này đích thực có khả năng làm chuyện đó. Nhưng đơn giản thế sao? Nếu đơn giản, có lẽ nó đã sớm làm rồi. Nhất định vẫn còn lí do gì đó khiến nó chưa dám xuống tay với Uyển.

“Thông minh lắm, quân cờ nhỏ. Nhưng ta thật sự bực rồi. Nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục nổ lực để ở cạnh cô ta, ta cũng không ngần ngại trả một cái giá nho nhỏ để lấy mạng ả đâu.”

Bằng giọng điệu căm tức và ánh mắt lạnh lẽo, anh hỏi:

“Rốt cục ngươi muốn gì?”

Một giọng cười đắc thắng vang bên tai anh:

“Đơn giản thôi. Ta muốn ngươi yêu Giai Mẫn.”
Bình Luận (0)
Comment