Một buổi chiều nắng nhẹ, làn gió dịu thổi hiu hiu trong khu vườn xanh mướt bóng cây. Tiếng chim hót râm ran góp thêm một chút hân hoan, làm lòng người thêm vài phần nao nức.
Giữa không gian nên thơ ấy, Thư Uyển và Tạ Kha đang bận rộn chuẩn bị cho một buổi tiệc tùng nho nhỏ nhân ngày cuối tuần. Đại khái là sau sáu ngày làm việc mệt mỏi, cả anh và cô đều dẹp tạm mọi phiền chán và cả những lười biếng thường ngày để tự thưởng cho mình một bữa cơm ra trò.
- Này, cậu ngồi ngẩn người gì đó, thịt sắp chín rồi mà món salad trộn của cậu vẫn chưa xong!
Tạ Kha ngồi quạt than và đảm nhiệm luôn phần nướng thịt. Có lẽ do quá nóng, vài nút đầu trên chiếc áo sơ mi trắng của anh bị chủ nhân tháo phăng ra, để người ta loáng thoáng thấy những đường nét quyến rũ. Nhưng người duy nhất ở gần đang thẩn thờ, nào còn ai để tâm đến điều vặt vãnh ấy nữa!
Nghe tiếng anh gọi, Thư Uyển mới hoàn hồn. Lạ thật, không hiểu tại sao hôm nay cô cứ cảm thấy có điều gì không ổn. Tạm gác đi những cảm xúc kì quái, cô bưng dĩa salad đặt lên bàn rồi nói to:
- Đã xong rồi đây.
Tiếng mỡ xèo xèo rơi trên than tạo ra mùi hương quyến rũ. Thịt cừu nướng, salad, khoai tây nướng cùng rượu vang, tất cả đều báo hiệu sự sẵn sàng của một bữa tiệc BBQ. Tạ Kha mỉm cười nhìn thành quả, còn Thư Uyển thì hí hửng cầm đũa lên thưởng thức. Nhìn ai đó với dáng ăn chẳng chút kiêng dè, anh cảm thấy mình như ngon miệng hơn.
Thấy anh cứ nhìn mình, Thư Uyển phụng phịu biện hộ:
- Không phải tớ tham ăn nhé! Tại thịt nướng cậu làm quá ngon thôi.
Để minh chứng cho lời nói của mình, cô còn đưa ngón tay cái dính đầy dầu mỡ lên, làm anh cũng cảm thấy buồn cười. Xem ra, dẫu càng lúc anh càng ít vào bếp nhưng tay nghề vẫn còn rất ổn.
Hai người nhâm nhi được một nửa bữa ăn, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông. Cô giương đôi mắt to tròn nhìn anh, lòng thầm mong đây chỉ là cuộc điện thoại không quan trọng mà thôi. Nhưng cô cũng hiểu điều mình mong ước là xa vời lắm. Mỗi lần anh có điện thoại là gần như đều có việc quan trọng cần giải quyết, thế nào rồi cũng để cô ngồi ăn một mình.
Tạ Kha không phải không bực bội, ngày cuối tuần cũng không được thảnh thơi. Anh nhìn thoáng qua màn hình, là Trần Ấn. Lúc này đây, anh mới nhớ ra mình giao cả xe cho thư kí đi lấy tài liệu, còn bản thân thì nướng thịt cừu. Nhận cuộc gọi, giọng anh cũng ôn hòa hơn:
- Tài liệu để ở trong cùng ngăn tủ thứ ba tại bàn làm việc tôi, cậu tìm không thấy hay sao?
Bên kia điện thoại truyền sang âm thanh suy yếu, dường như có phần nén đau:
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi hiện đang ở bệnh viện. Vừa rồi có một vụ va chạm, một người đàn ông say rượu đã tông mạnh vào xe anh…
Tạ Kha đứng thẳng người dậy, đôi mắt nheo như chim ưng thấy mồi, cả người toát ra một cỗ khí thế nguy hiểm. Anh hỏi vị trí của Trần Ấn rồi vội vả chấm dứt điện thoại.
Cô nhìn theo anh, ngần ngừ mãi mới nói thành lời:
- Bên tổ chức lại giao việc cho cậu à?
Thư Uyển rất ngại khi nhắc đến tổ chức nằm ngoài vòng pháp luật kia. Nơi đó có quá nhiều thứ cô không biết và cũng không nên biết. Một chốn chẳng tốt đẹp gì như thế, cô chỉ mong anh có thể ít liên lụy vào.
Anh lắc đầu, nắm tay hơi co lại:
- Trần Ấn bị xe tông.
Thư Uyển được một phen khiếp vía:
- Sao lại thế?
Tuy cô không phải người công ty anh, chẳng biết được bao nhiêu việc nhưng cũng biết được Trần Ấn là thuộc hạ thân tín của anh. Người kia thường xuyên phụ giúp anh lo việc giấy tờ, cũng có thể tính là phụ tá đắc lực.
- Tớ cũng không rõ. Nhưng cậu ta lái xe tớ và gặp tai nạn.
Vừa nghe xong, Thư Uyển thấy mình như lọt vào hầm băng, cơ thể không tự giác mà run nhẹ. Cô sợ hãi. Cô rất sợ hãi khi một lần, rồi lại một lần biết có kẻ muốn lấy mạng của người trước mặt. Anh bao giờ cũng điềm nhiên trước những tình huống như thế này, nhưng cô không thể.
Nhận thấy cảm xúc của cô không ổn, anh thở dài:
- Uyển, nhìn này, tớ vẫn ổn mà.
Cô rối rắm ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm mà bình lặng. Như bị anh thôi miên, nỗi sợ trong cô tạm biến đi. Rồi Thư Uyển lại tự cổ động bản thân. Cô phải tin tưởng anh chứ! Anh, sẽ không dễ dàng sập bẫy của bất kì kẻ nào.
Rồi anh lại cười nhạt:
- Mà Uyển, tớ cũng nên làm rõ mọi chuyện chứ nhỉ!
Là một con cáo già ở hai giới hắc bạch, anh không tin chuyện của Trần Ấn chỉ là một tai nạn tình cờ, đặc biệt là khi cậu ta lái xe của anh. Thử nghĩ xem, dự án triệu đô công ty anh sắp tham gia đấu thầu chỉ còn một ngày nữa diễn ra, nếu như anh có chuyện thì chẳng phải gián tiếp mất một đối thủ hay sao?
Cô khẽ gật đầu. Anh vỗ vai cô, rồi bỏ mặc bữa ăn còn dang dở. Lòng Thư Uyển dấy lên một chút hụt hẫn, nhưng cô biết tình huống lúc này đang gấp gáp. Cô hơi mím môi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền bí của anh:
- Cậu cũng cẩn thận nhé!
Giọng nói mềm mại ẩn chứa sự quan tâm của cô như một dòng nước ấm xẹt qua tim anh. Tạ Kha mỉm cười, làm Thư Uyển như ngây dại, trơ mắt nhìn anh khuất bóng dần. Mãi một lúc sau, cô mới lửng thửng đóng chặt cửa:
Rời nhà Thư Uyển, bắt chiếc tắc-xi, chẳng mấy chốc anh đã đến chỗ của Trần Ấn. Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện tích lũy nhiều năm khiến anh khó chịu vô cùng. Tâm trạng anh lại càng không tốt khi “được” cảnh sát giao thông mời làm việc. Cũng phải thôi, vì anh là chủ phương tiện bị va chạm nên bị thăm hỏi là điều đương nhiên.
Trả lời vài câu không mặn không nhạt để cắt đuôi bọn người kia, Tạ Kha bước vào phòng nằm viện của Trần Ấn. Cậu ta nằm trên giường, chân bó bột, trán có một vết u to như quả cam, trông tàn tạ hẳn.
- Tổng giám đốc. Tôi xin lỗi, xe anh đã…
Vừa thấy bóng anh, cậu vội giải thích, có lẽ vì lo anh không vui khi xe mình bị hỏng. Anh khẽ lắc đầu, môi hơi cong:
- Không sao. So với chiếc xe, tôi càng muốn nghe cậu thuật lại những gì đã xảy ra.
Trần Ấn hơi giật mình, rồi gật đầu thuật lại mọi thứ. Anh lắng nghe, tay gõ đều đều trên mặt bàn, đôi mắt nheo lại từ bao giờ không hay. Một chiếc xe tải cũ đã phóng nhanh qua ngã tư, khiến Trần Ấn không trở tay kịp mà tông thẳng. Tài xế phe kia bỏ chạy bất chấp nạn nhân, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn ra đầu thú vì ăn năn.
Thoạt nghe qua, vụ tai nạn này cũng nhàm chán như bao vụ khác. Thế nhưng, mọi chuyện thật bình thường thế ư? Một tài xế bình thường có thể giữ chiếc xe tải không lật sau vụ va chạm mạnh? Cũng có thể là do may mắn. Nhưng so với may mắn, khả năng có người động tay chân lại càng nhiều hơn…
- Thế cậu nghĩ chuyện này như thế nào?
Anh hỏi Trần Ấn, gương mặt không thể hiện cảm xúc:
- Có kẻ thứ ba nhúng tay.
Cậu ta nói ngập ngừng, nhưng ngữ điệu lại là khẳng định. Anh cười cười, nhưng giọng lạnh lùng:
- Lần này cậu hoàn toàn là chịu tội thay cho tôi. Giờ cứ dưỡng thương đi đã, vị trí của cậu vẫn sẽ giữ cho cậu. Chuyện khác thì tôi sẽ giải quyết.
Nghe được “phán quyết” của anh, Trần Ấn như cất được tảng đá lớn. Rồi đánh bạo mở lời:
- Nhưng tổng giám đốc, trong thời gian tôi nghĩ, anh cũng cần một người hỗ trợ chứ…
Tạ Kha hơi chau mày, suýt nữa anh quên mất việc này. Nếu không tìm người khác thì phần việc của anh sẽ càng nhiều hơn nữa. Nhưng trong lúc gấp rút như thế này, biết đi đâu để tìm một người vừa có năng lực vừa đáng tin đây? Nếu báo việc này với bọn người kia thì chắc chắn sẽ có người qua giúp, nhưng sự tự do của anh cũng sẽ giảm đến mức đáng báo động…
Chợt nhìn thấy Trần Ấn với thái độ úp mở, anh không khỏi mỉm cười:
- Cậu định đề cử ai sao?
Ngoài dự đoán của anh, cậu ta chẳng nói quanh co mà thừa nhận ngay:
- Phải, tôi định đề cử với tổng giám đốc một người.
Tạ Kha nói, vẻ mặt như không để ý đến.
- Cậu nói thử xem nào.
Trần Ấn đột nhiên lộ rõ vẻ lúng túng, đưa tay gãi đầu:
- Người tôi định đề cử là một nhân viên bình thường trong công ty chúng ta, chỉ mới vào làm nhưng năng lực rất được.
Đôi mắt khép hờ của anh đột ngột mở ra. Giai Mẫn, là cô gái kia sao?